bởi Rigen
"Tất nhiên là tôi phải có một ngày để nghỉ ngơi chứ." Bác sĩ Stephen Strange vỗ tay, một vòng tròn màu hổ phách bay lên. Trang phục của Phù Thủy Tối Thượng và Áo Choàng Bay Lượn đã biến thành trang phục dạo phố.
Nếu Thượng cổ tôn giả nghe thấy tôi có lẽ bà ấy đã cười, nói rằng Sorcerer Supreme không có ngày nghỉ.
Và bà ấy đúng.
Doctor Strange bay về phía tòa nhà Chrysler bị nghiêng và ăn mòn, bao phủ bởi chất nhờn. Anh dừng lại một lúc để tỏ lòng kính trọng với những cư dân không may thiệt mạng. Tuy nhiên, SCP-106 chẳng hề có lòng kính trọng với người chết, lão già mục nát nhảy từ tòa nhà về phía Bác sĩ.
Chỉ lao qua anh ta một cách vô hại, và lao ngay xuống Đường 42.
"Ha." Doctor Strange bật cười, tận hưởng vài giây ngắn ngủi trong sự điên rồ của kẻ thù, trước khi mở một cánh cổng ngay nơi lão già sẽ tác động đến độ sâu của rãnh Mariana.
Nhưng đương nhiên, Phù Thủy Tối Thượng không chơi đùa với Portal—thật đấy, ai cũng có thể mua bundle với giá khoảng mười đô trên Steam. Thay vì biến mất trong bóng tối sâu thẳm dưới đại dương, 106 xuất hiện phía sau Strange, từ một bề mặt bị ăn mòn trên tòa nhà xuyên qua Chrysler ở phố 421, cánh tay lão ôm lấy Strange từ phía sau.
Đây là lần đầu tiên trong hàng thiên niên kỷ, 106 nói.
"Không có tư thù cá nhân đâu, nhóc à." Và sức mạnh của lão được kích hoạt, chất nhờn tiêu hóa bắt đầu bao phủ lên Áo Choàng Bay Lượn.
Áo Choàng Bay Lượn, biến mất.
Strange lao thẳng về phía cánh cổng mà anh đã mở từ trước, tự mãn với sự vượt trội của mình, không để ý rằng chiếc áo choàng quý giá giờ đây bị tiêu thụ bởi một lão già mục rữa, không để ý rằng anh đã không thực sự chiến thắng, và không để ý rằng cánh cổng được liên kết với cái hố đen tối nhất trên Trái Đất.
Wong lau nước mắt. "Anh ta là một gã đàn ông tốt, và là một người bạn tốt. Tuy nhiên, một chút ngốc nghếch, nhưng vẫn là một người bạn tốt. Và anh ta đã chết như khi sống: với những câu chuyện cười không đúng chỗ."