Lẽ ra giông tố không thể xuất hiện ở Hy-Brasil. Hy-Brasil là một đất nước như cổ tích, của sắc xuân vĩnh hằng. Kể cả nếu có mưa, nó mang lại hơi ấm và dịu dàng và người dân sẽ hào hứng tham gia vào những điệu nhảy với nhứng hạt mưa chạm vào da thịt họ.
Đây không phải cơn mưa quen thuộc của họ. Nó lạnh giá và dữ dội, dội xuống như hàng loạt mũi tên. Những đám mây bão đen kịt như khói thải từ những công xưởng hèn hạ của người phàm, chặn đi mọi ánh sao và ánh trăng. Thứ ánh sáng tự nhiên duy nhất là những tia chớp ngẫu nhiên giáng xuống, những ánh sáng chói mắt trong màn đêm, theo sau bởi tiếng sấm rền như trống trận.
Trong Phòng Ngai Vàng của Cung điện Hoàng gia, các cận thần của triều đình Tuatha Dé Danann đều co rúm lại như những đứa trẻ trước âm thanh kinh hoàng.
“Nó là quái vật! Một con quái vật cao đến cả sáu mươi sải1 nhô lên từ biển! Nó đã phá vỡ kết giới và sẽ tàn sát chúng ta mất thôi!” một trong số họ gào lên, gây ra một tràng hét vang vọng khắp phòng.
“Nó không như bất kỳ con quái vật nào trước đây!” Đức Vua Nuada Airgetlám đệ VII trấn an bọn họ. Mặc dù ông vẫn giữ vẻ ngoài tự mãn thường ngày của mình, nhưng sự thật thì ông ta cũng sợ hãi như bất kỳ ai trong số họ trước cơn bão. “Ta nhận ra rằng thời tiết hôm nay không nhân từ như thường ngày, nhưng các vị đã từng nghe qua giông bão, đúng không? Nó vẫn là mưa, và rồi sẽ tạnh thôi.”
“Hy-Brasil là Vùng Đất Phước Lành, không bão tố nào có thể vượt qua biên giới của chúng ta!” một trong các vị Nguyên Lão la lên. “Kể cả nếu nó chỉ là một cơn bão, tức là kết giới đã bị phá vỡ và chúng ta không còn an toàn nữa!”
“Kết giới đã đứng vững trong 520 năm. Sao bây giờ chúng lại đột ngột ngã xuống?” vị Vua gặng hỏi.
“Tại sao à? Thần dân của chúng ta đã chạy trốn đến hòn đảo này để trú ẩn khỏi những kẻ phàm tục tàn ác. Tổ tiên của ngài đã hy sinh nhiều hơn những gì ngài có thể tưởng tượng được để dựng nên kết giới này! Ba trăm thế kỷ qua chúng ta đã sống trong hòa bình phước lành cho đến khi ngài quyết định rằng châu báu của ngài vẫn chưa đủ! Ngài đã mở cửa hòn đảo này cho đồng loại của chúng, cho ma thuật đen và những cỗ máy ma quỷ của chúng, những thứ gây hại cho chính chúng ta! Làm thế nào đây vẫn có thể là một đất nước cổ tích khi người phàm lại đông hơn tộc Fey! Ma thuật của vùng đất này đã suy yếu từng ngày, và giờ nó quá yếu để chống lại một cơn giông thông thường! Ngài đã phản bội tổ tiên của mình! Ngài đã phản bội tất cả chúng ta!”
Vua Airgetlám vung tay đánh vị nguyên lão mạnh đến mức khiến bà ngã xuống sàn, các quần thần còn lại há hốc miệng trong kinh ngạc.
“Đừng nghĩ rằng bà có thể viện cớ sự biến đổi tiêu cực nhỏ bé của thời tiết tiêu cực đi một chút cho thái độ phản quốc này,” ông lạnh lùng đáp lại. “Ta đã ngự trị trong 177 năm, và triều đại của ta đã không mang lại gì ngoài sự thịnh vượng. Chúng ta không hề biết đến chiến tranh, không có nạn đói, không có bệnh dịch, chỉ có những núi tiền ngày càng cao lên từ hoạt động giao thương của chúng ta với người ngoài, và khi đó tất cả các ngươi đều hoàn toàn mãn nguyện khi giả vờ khoan dung và có theo quan điểm quốc tế, phải không? Chẳng phải một cơn bão được ví như một thảm họa chưa từng có là một minh chứng cho sự cai trị vĩ đại của ta sao?"
“Nhưng còn kết giới!”
“Nếu kết giới không còn hoạt động, thì chỉ đơn giản là do chúng đã cũ kỹ thôi. Ta sẽ thay thế chúng bằng một kết giới mạnh hơn với tri thức và quyền lực chúng ta đã giành được dưới hệ thống thương mại tự do của ta. Và nếu như sự xuất hiện của cơn bão này là vì nguyên do nào khác, các đối tác phàm trần của chúng ta sẽ sẵn sàng giúp đỡ với khoa học của chúng để xác định nguyên nhân và tìm ra giải pháp. Là đức vua của các ngươi, ta nghiêm cấm các ngươi đổ lỗi sự bất tiện nhỏ nhoi này lên ta và đồng minh của chúng ta, bởi không ai trong chúng ta đã giữ hiềm khích với các ngươi.”
Các cận thần dường như đã bình tĩnh và chấp nhận lời giải thích của ông, ngoài vị cận thần ban nãy vẫn không ngừng khóc lóc.
“Diarmuid, nó chỉ là -”
“Đó không phải là cơn bão! Nó là một con quái thú! ” anh ta hét lên một cách cuồng loạn. "Thần có thể nhìn thấy nó trong tâm trí của mình!"
“Ngươi đang để trí tưởng tượng của mình-”
“Xin ngài hãy nhìn ra cửa sổ!”
Vị Vua đảo mắt và tiến về cửa sổ để nhìn về cơn bão tối tăm. Ban đầu ông chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng rồi một ánh chớp lóe lên làm lộ thứ mà cậu ta đang nói đến.
Nó là một con quái thú khủng khiếp, cao tầm sáu mươi sải. Mưa trút xuống lớp da đầy vảy và da bọc của nó, lấp lánh trong ánh điện màu xanh lam của tia chớp. Nó tự kéo mình lên bãi biển với năm xúc tu khổng lồ, mỗi cái khiến mặt đất rung chuyển khi chạm đất. Một cái cuống như mãng xà mọc lên từ thân, với năm cánh tay quái dị mọc ra ở phần ngọn, mỗi cái lại mọc ra năm ngón tay hình sao biển.
Điều kỳ lạ nhất là sinh vật này có đầu bò sát giống như cá sấu, với một cái mồm lớn chứa đầy những chiếc răng lấp lánh và một năm con mắt sắc vàng xếp theo hình vòng cung dọc theo hộp sọ của nó. Khi nó gầm lên, tiếng sấm bị lấn át ngay tức khắc.
“Mở một Con Đường đến Fata Morgana,” vị Vua ra lệnh, lùi bước khỏi cửa sổ một cách bình tĩnh nhất có thể.
“Thưa Bệ Hạ?”
“Mở một Con Đường đến Fata Morgana, chúng ta phải di tản ngay!” nhà Vua ra lệnh. Trước khi bất kỳ ai có thể thắc mắc về mệnh lệnh của ông, cung điện bị tấn công bởi một vụ nổ kinh hoàng từ ngọn lửa ma thuật của con quái thú, khiến nó hóa thành đống đổ nát trong chốc lát.
Cơn mưa lạnh buốt trên gương mặt đủ để khiến nhà vua hồi sinh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cuối cùng. Người ông bị ghim chặt dưới một đống đổ nát, không có hy vọng để thoát ra. Ông thậm chí không thể kêu cứu, và thậm chí nếu có thể thì không chắc có ai còn sống đủ gần để nghe thấy ông, đặc biệt là trong tiếng ồn ào của thảm họa đang diễn ra.
Trong khi phổi ông ngập đầy máu của chính mình, ông có thể nhìn thấy con quái thú cao ngất ngưởng trên mình, tiếng gầm khủng khiếp của nó lay động những tảng đá cẩm thạch chôn vùi ông. Nó không hài lòng với cung điện của ông. Nó đã đặt mình lên thành phố vinh quang của ông, thành phố mà ông đã dành cả đời để làm giàu lên. Những ngọn tháp mọc lên từ triều đại của ông đã bị đốn hạ trong vài phút, bị đánh sập bởi cơn thịnh nộ nhẫn tâm của con quái thú kếch xù.
Nó hét lên trong đau đớn khi tên lửa và các chùm tia ma thuật lao vào lớp da của nó. Giữa sự hỗn loạn, Vua Airgetlám có thể nhận ra rằng Bọn Đốt Sách đã giao chiến với con quái vật, nhưng điều đó không mang lại cho ông sự an ủi nào.
Khi cuộc tấn công kết thúc, sẽ không còn lại gì cả. Hy-Brasil sẽ không bao giờ hồi phục được. Tất cả mọi thứ mà ông và các bậc cha ông và thần dân của mình từng xây dựng giờ đã trở nên hoang tàn. Đây là dấu chấm hết của một đất nước Fey xinh đẹp và huyền diệu, và giống như nhiều vùng đất khác trước đó, nó sẽ diệt vong trong một ngày thảm họa không thể cứu vãn được. Airgetlám không biết liệu các chính sách của mình có phải là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của Hy-Brasil hay không, nhưng rốt cuộc thì, nó không khác biệt gì cả. Vận May đã đối xử tốt với đất nước của ông trong nhiều thế kỷ, và bây giờ Vận Rủi quyết định bù đắp cho sự thiếu vắng lâu dài của nó ngay lập tức, đảm bảo rằng Xứ Sở Phước Lành của ông sẽ không bao giờ được ban phước nữa.
Đó là những dòng suy nghĩ cuối cùng của Vua Airgetlám khi ông nhắm mắt lại trong giây phút cuối cùng, trong đêm âm u giông tố ấy.