Bài Học về Quyền Lực


đánh giá: +10+x

Với bàn tay phải của cô tì lên mặt thép lạnh, Tiến sĩ Kowalski cố di chuyển qua bóng tối. Mỗi một bước tiến về phía trước là cả một thử thách. Cô đang mang trên mặt một cái khẩu trang, nhưng cô ước rằng cô đã mang mặt nạ phòng độc đi. Chả có ai nói cho cô biết là mùi lại tệ thế này. Nhưng cũng chẳng có ai lại gần thế này mà còn sống để về kể cả.

Một lần, khi Danielle Kowalski còn nhỏ, cô sợ đi ra biển. Mẹ cô đã dọa cô về những con cá đuối gai, và nỗi sợ dẫm phải một con đã khiến cô không dám bơi trong vài năm. Tuy nhiên, cha cô tin rằng mọi người phải đối mặt với nỗi sợ hãi của họ. Ông đã dạy cô ấy làm thế nào để vượt qua nỗi sợ của mình. "Bọn cá đuối sẽ biết là con đang đến, và chúng sẽ bơi đi." Tiến sĩ Kowalski tự hỏi liệu cha cô có hối tiếc về việc đã dạy cô trở nên dũng cảm nếu ông biết được con đường sự nghiệp mà lòng dũng cảm ấy đã mở ra cho cô. Tổ chức đã giết chết những giọt do dự cuối cùng trong đứa trẻ đó.

Giờ đây cô dường như có thể nghe thấy trong tiếng thở hổn hển đó là một sự pha trộn của tiếng thì thầm và tiếng của thần chết. Cô hy vọng sẽ không chạm vào nó. Một bước. Hoặc là Kowalski đã tới đủ gần để cảm nhận hơi nóng trong hơi thở của nó, hoặc là sự căng thẳng tột cùng đang đốt cháy cơ thể cô. Cái máy ảnh trong tay trái cô thật lạ lẫm và vướng víu. Cô hy vọng sẽ không đánh rơi nó vì cô sẽ không có gan để nhặt nó lên. Tách. Nhưng không có đèn nháy. Nếu cô có thể nhìn thấy đèn nháy, thì cô sẽ gặp nguy hiểm thực sự. Loại cá đuối này không bơi đi chỗ khác.

Quá trình trôi qua thật chậm chạp. Bước tiến, bước lui. Bật máy lên, tắt nó đi. Từng tấm một, cô đặt từng bức ảnh vào trong túi. Nếu cô có thể bỏ cái khẩu trang đang che kín mắt mình ra để kiểm tra thời gian, cô đã biết rằng bốn mươi tám phút đã trôi qua từ khi cô bước vào phòng giam và tiêu hết cuộn phim cuối cùng của cô ấy. Nói chuẩn ra, một bức ảnh là đủ, nhưng Tiến sĩ Kowalski không có cách nào an toàn để xác minh là đã đủ hay chưa.

Các đồng nghiệp của Kowalski có thể sẽ nghĩ cô bị điên lên nếu họ biết cô ấy đang làm gì. May mắn thay, họ không có thời gian. Vào hôm nay, cơ sở này sẽ nhận được chuyến thăm chính thức đầu tiên của Cục Điều tra Liên bang FBI. Sau Triều Tiên, sau vụ bê bối ở Tokyo bị lộ ra, sau khi Tổ chức này bước vào tâm điểm của tất cả các nhà báo trên hành tinh - thế giới chắc chắn sẽ thay đổi. Tất cả mọi người, Kowalski nghĩ, đều cần gì đó để bảo vệ mình. Không hy vọng là sẽ có một cái gì đó hữu ích như của Mặt dây chuyền của Bright, mong là mấy tấm ảnh này cũng đủ dùng.

15 tháng sau

"Cô đã lãng phí hơn một tiếng của tôi đấy, Tiến sĩ Kowalski. Tại cái nơi mà cô làm việc, tôi chắc chắn là cô biết phần tiếp theo của một cuộc thẩm vấn là gì rồi đấy. Vì vậy, tôi nghĩ rằng cô sẽ được thoải mái hơn nếu cô ngừng giả ngây và cho tôi biết nơi lưu trữ các cá thể SCP-610. Cô là nhà nghiên cứu cấp cao của dự án đó - cô biết đấy."

Người đàn ông không mời trong căn hộ của tiến sĩ Kowalski đã tiêu hết ba điếu thuốc kể từ khi cuộc thẩm vấn bắt đầu. Đúng, cuộc sống của cô đang gặp nguy hiểm, nhưng cô không thể không cảm thấy bực mình về việc mùi khói thuốc của ông ta sẽ ám vào đồ đạc và thảm của cô. Đôi mắt cô hướng xuống dưới trong cả cuộc trò chuyện; không phải là cô không thể nhìn thẳng vào mắt một người đàn ông và nói dối - cô khá rành việc đó. Cô chỉ nghĩ rằng ông ta không đáng để cô nhìn.

Người đàn ông này, người tự giới thiệu mình là Đặc vụ O'Brien, thích mỉm cười. Ông ta mang dáng vẻ của một cựu chiến binh cứng đầu: tóc ngắn xám, hàm vuông và vóc dáng cao. Sự kiên nhẫn của ông đối với nữ tiến sĩ của Tổ chức cũng đang mất dần - mặc dù hai tên tay sai giấu mặt mà ông ta mang theo vẫn đứng im như tượng, chờ đợi và theo dõi.

"Để tôi hỏi ông, Đặc vụ O'Brien," Kowalski bắt đầu, ánh mắt vẫn tập trung lên mặt sàn. "Chẳng lẽ ông đã mải đi tìm tôi quá đến mức không kịp bắt kịp tin tức sao? Liệu 'Hiệp định Berlin phản đôi việc vũ khí hóa các dị thể' có rung tiếng chuông cảnh báo cho ông không, đồ khốn?" Kowalski nhìn thẳng vào mắt ông ta, khuôn mặt trẻ trung của cô nheo lại trong sự thách thức khảng khái.

Ánh mắt O'Brien thấu qua cặp kính của cô, xuyên qua đôi mắt xanh băng giá của cô; ông ta nhìn thẳng vào trong tâm trí cô.

"Giữ lấy tay của nó," ông ta ra lệnh cho một trong những tay sai của mình. Người đàn ông che mặt tiến về phía trước và nắm lấy cổ tay Kowalski. O'Brien nắm lấy ngón giữa trên tay phải của cô và đưa lưỡi dao mỏng nhất mà ông ta có vào giữa móng tay của cô. Kowalski cắn răng, cố gắng không hét lên. Nhưng cô đã hét, và trái tim cô chạy đua vì cô biết điều này sẽ dẫn đến những thứ tồi tệ hơn nhiều.

"Điện Kremli chưa phê chuẩn điều đó - vì vậy tôi không nghĩ rằng Thượng viện sẽ quá quan tâm đến cái hiệp định đó", O'Brien nói với một tiếng cười mỉa mai. Máu của nữ tiến sĩ nhỏ xuống chiếc găng tay đen của ông ta. Ông lau nó lên má cô. "Tôi nghĩ là lí do quá rõ ràng - bọn Nga có tất cả những gì chúng cần để lợi dụng thứ bệnh đó, ngay xung quanh hồ Baikal. Cô không nghĩ rằng việc chính phủ Hoa Kỳ muốn hiểu được những thứ có thể chống lại chúng ta là có lý sao? Mẹ kiếp, tôi còn không quan tâm cô nghĩ chúng tôi sẽ làm gì. Tôi muốn có những mẫu vật."

Khi Kowalski cuối cùng đã lấy lại được hơi thở của mình và kìm nén được cơn đau muốn hét lên trong tay, cô chỉ vào phòng ngủ của mình bằng bàn tay còn lại của mình và nói: "Cánh tủ bên trái ở dưới, phong bì niêm phong. Một thứ tôi đã giữ kể từ khi tôi rời Tổ chức. Chắc chắn ông sẽ thấy hữu dụng."

"Đi kiểm tra", O'Brien ra lệnh cho tay sai, kẻ mà trong vòng chưa đầy một phút ồn ào đã lục soát phòng cô và trở lại với một phong bì gắn sáp giống như nữ tiến sĩ đã hứa. O'Brien nắm lấy phong bì để nhìn vào bên trong. Sự thỏa mãn của ông ta tắt dần.

"Cái này là sao?" Ông ta hỏi và xả đống ảnh lên sàn nhà. Bây giờ Kowalski chắc chắn sẽ phải giữ cho đôi mắt của cô hướng lên trên. O'Brien dừng lại trước khi giữ lấy một tấm, đủ lâu để có một cái nhìn kĩ trước khi nói: "Tôi không nghĩ thằng chết tiệt xấu xí này liên quan đến những gì tôi cần." Sôi máu, ông ta dí điếu thuốc mới nhất lên cổ Kowalski. Cô nghiến răng khi vết bỏng đau đớn khiến cô không thể thở được.

"Hãy để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện," O'Brien nói. "Tổ chức của cô cho rằng họ ẩn nấp được trong bóng tối, nhưng tôi sẽ giải thích cho cô lý do tại sao chúng đã sai."

Ông ta kéo một chiếc ghế từ bàn ăn và ngồi xuống. Kowalski sẽ chịu đựng bất cứ câu chuyện nào mà hắn muốn phun ra - cô chỉ cần chờ đợi.

"Khi tôi mới vào ngành, tôi là một đặc vụ của Lực lượng chống Ma túy ở Colombia vào cuối những năm 80, một thành viên của đội săn tìm Pablo Escobar. Chúng tôi có một thằng phê cần trong buồng giam, và thằng này cũng cứng đầu như cô vậy. Nó cứ lặp đi lặp lại 'Mày có biết mày đang đùa với ai không?'"

"Nó nghĩ cái nhà thổ của nó là hàng nóng. Nó nhấn mạnh rằng nó sở hữu tất cả các cơ quan thực thi luật pháp ở Colombia, rằng chúng là những người điều hành Medellin. Vì vậy, tôi hỏi thằng đó, 'Nếu mày điều hành thành phố này, tại sao mày lại phải chôn tiền, tại sao mày lại phải buôn lậu cocain? Chắc chắn', tôi đã nói, 'nếu mày phụ trách thành phố, sao mày không mày khoe hàng ra khắp thanh thiên bạch nhật? Mày sẽ không giấu súng của mày.' Tôi kéo súng của tôi ra và bắn vào đầu gối hắn. 'Đó là quyền lực. Tao không giấu súng của tao, nó ở đây để mày thấy' tôi nói khi hắn ta chảy máu trên sàn phòng."

"Tổ chức của các người ẩn náu trong bóng tối, tiến sĩ. Nhưng để tôi nói rõ cho cô hiểu. Quyền lực luôn là của chúng tôi. 'Dị thể' của các người thuộc về chúng tôi. Nghiên cứu của các người thuộc về chúng tôi. Cuộc sống của các người nằm trong tay chúng tôi, và nếu tôi muốn, cơ thể cô cũng sẽ thuộc về tôi trước khi ta xong chuyện. Vì vậy, một lần nữa, tôi sẽ hỏi cô những gì cô đã làm với Sáu-Một-Không bởi vì ngón tay tiếp theo sẽ không chỉ bị dao chọc thôi đâu."

"Thưa ông," một trong những tay sai của O'Brien nói. "Tôi nghĩ có một cái gì đó bên ngoài."

Kowalski nhắm mắt ngay lại khi cô nhìn thấy một cánh tay dài nhợt nhạt như xác chết đâm xuyên qua bức tường như thể nó không có ở đó.

Tiếng súng vang lên liên tục. Mùi thuốc súng tràn vào mũi cô khi đôi tai cô ù lên và cô nhìn chằm chằm vào bóng tối. Cô nghe tiếng gào thét. Cô nghe thấy tiếng xương gãy. Cô thậm chí còn nghe thấy một âm thanh nhai nuốt ghê tởm mà cô không muốn nhìn thấy nguồn gốc, kể cả khi nó không giết cô. Sau một vài phút hỗn loạn, đau đớn, mọi thứ lại quay lại yên tĩnh; chỉ có thêm một hơi thở khó chịu mà cô nhớ.

Mắt vẫn nhắm chặt lại, cô mò mẫm ra đến cửa. Đã có rất nhiều máu thấm vào tấm thảm của cô, mỗi bước cô đi lại có âm thanh ẩm ướt. Mùi của những gì vừa xảy ra cũng sẽ không rời cô được.

"Chạy thôi, Không Chín Sáu," Kowalski nói với ân nhân của mình. "Trên đời này có nhiều quái vật tồi tệ hơn mày nhiều."

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License