Tài Nguyên Bổ Sung


đánh giá: +4+x
bathroom.jpg

Dietrich bước ra khỏi buồng vệ sinh và đi đến bồn rửa mặt. Đôi giày đế cứng của anh vang theo mỗi bước đi, và vòi nước mát lạnh chảy ào ào phá tan sự im lặng trong phòng vệ sinh nam trống rỗng. Một cú hất nước thật nhanh vào mặt để xoa dịu thần kinh một chút và thở ra một hơi dài, anh nhìn qua tấm gương trước mặt và qua vai của chính mình.

"…Ừ, tao biết… Tao cũng đã xem email… nó được lên lịch sau ba tuần, mày nghĩ tao sẽ làm gì với nó?"

Anh dừng lại để chờ câu trả lời, nhưng lắc đầu từ chối.

"Merle… nghiêm túc này… Hôm nay tao không có thời gian cho việc này, hiểu chứ? Đừng khiến tao hối hận dạy cho mày ngôn ngữ ký hiệu. Mày có thể im lặng trong vài phút tới không?"

Anh tạt thêm nước vào mặt và lau khô người, cẩn thận để không giọt nào nhỏ vào chiếc cà vạt đen hoặc áo sơ mi trắng. Mái tóc xoăn của anh gần như dựng thẳng lên, nhưng đó là chuyện bình thường và đa phần các đặc vụ ít quan tâm đến tóc của họ như thế nào trong khi làm nhiệm vụ. Dietrich thà đi câu cá mang xanh trong hồ nước mát lạnh ở Ozark hơn là tiếp tục nhìn vào vẻ mặt trống rỗng của Merle trong tấm gương đó.

"Tao không thể nói chuyện với mày như thế bây giờ được. Tại sao? Bởi vì mọi người đang dần nhận ra trò này, như mọi khi. Và nếu chúng ta vẫn ở đây cho kỳ kiểm tra hàng năm, cả hai ta sẽ gặp chuyện lớn chứ chẳng chơi đâu."

Anh dừng lại một chút để xem phản hồi.

"Tốt thôi. Cứ giúp tao giữ yên chuyện này thêm một tuần nữa rồi tao sẽ chuyển tiền ra khỏi đây trước cuộc hẹn. Nhưng phải cho tao một chút riêng tư, Merle. Được chứ? Tốt."

Anh điều chỉnh bao da đeo vai lần cuối trước khi ra khỏi phòng vệ sinh và vào hành lang, cố gắng không nhìn thẳng vào Merle ở ngoại vi của mình (việc mà anh đã khá thành thạo).


serverroom.jpg

Karlyle chỉnh lại áo khoác và bước vào phòng máy chủ. Trung tâm công nghệ tại Điểm-19 quả thật rất ấn tượng, và đối với Karlyle, nó cũng có thể được xem như một phép thuật. Ông ngẫm nghĩ với ý tưởng trẻ con như rút một cái phích cắm ra, chỉ để xem nó có thể gây ra sự hỗn loạn gì, nhưng quyết định rằng điều đó sẽ tốt hơn cho ai đó trẻ hơn và ít trách nhiệm hơn một chút.

Ts. Hamilton đang đợi ông gần bức tường phía bắc, đang loay hoay với một ổ cắm lỏng lẻo. Anh nhận thấy Karlyle đang đến gần và đứng dậy bắt tay ông.

"Chào Giám Đốc," Hamilton nói, "chào mừng ngài đến với dãy máy chủ. Đây là … thì, nó không phải máy tính trung tâm, nhưng nó dành cho phòng ban của chúng tôi."

Karlyle bắt tay anh. "Rất hân hạnh, tiến sĩ. Như mọi khi, những đổi mới mà Điểm-19 có thể mang đến là một điều kỳ diệu với tôi." Hamilton lịch sự cười khúc khích. "Tôi cho rằng anh đã nhận được liên lạc giữa các văn phòng của tôi, đúng chứ?" Karlyle tiếp tục.

Hamilton gật đầu. "Tôi đã nhận được email của ngài rồi. Thế ngài muốn nói về điều gì?"

"Phân Khu AI của anh. Tôi đã xem một số kết quả sơ bộ của anh và tôi vô cùng ấn tượng với chúng. Các kỹ thuật viên của tôi tại Điểm-81 quan tâm đến việc thiết lập một mô hình tương tự và có một nguyên mẫu rất thô sơ trong quá trình chế tạo, nhưng …" Ông ngừng lại, nhíu mày. "Tôi e rằng một số thông số kỹ thuật xa lạ đối với họ."

"Không sao cả, tôi biết chính xác người mà ngài cần gặp." Anh do dự. "Dù vậy, tôi không chắc chính xác lý do tại sao ngài ở đây. Ngài là một người bận rộn, nên tại sao không gửi ai đó đại diện mình?"

Karlyle mỉm cười. "Tôi thích tận mắt chứng kiến những điều mới mẻ, tiến sĩ à. Ngoài ra, tôi đang ở thành phố do vài công chuyện khác."


Thời điểm Karlyle kết thúc câu nói của mình, Dietrich bước vào phòng. Anh lập tức điều chỉnh tư thế ngồi thụp xuống và cố gắng kìm nén bất kỳ sự ngạc nhiên rõ ràng nào. Phòng máy chủ náo nhiệt như tủ quần áo của lao công và thường xuyên được cấp trên ghé thăm. Tuy nhiên, đó chỉ là một ngày bình thường đối với họ.

"Chào." Dietrich lên tiếng một cách bình thường bình thường với cả hai. "Hình như hai người đang gặp vấn đề đăng nhập phải không?"

Merle tái mặt trong một hình ảnh phản chiếu liền kề; một biểu thức bị Dietrich bỏ qua hoàn toàn.

"Không hề." Hamilton nở một nụ cười kỳ quặc. "Thực ra chúng tôi chỉ đang thảo luận về anh, Đặc Vụ Lurk."

"Lurk?" Karlyle nhướng mày một chút. "Đó không phải biệt hiệu, phải không?"

"Không, uh, là họ người Scotland … bên nội của tôi. Từng là M'Lurgh, nhưng ông biết đấy dân Mỹ gặp khó khăn khi phát âm những thứ lạ mà. Khá nhiều người phản ứng như vậy khi nghe tên tôi lần đầu."

Hamilton lúng túng gật đầu. "Đúng thật. Dù sao thì Giám Đốc đây cũng đang tìm ai đó để giúp phát triển AIC cho Điểm-81."

Dietrich nhìn Hamilton, rồi Karlyle, và cuối cùng là liếc nhanh Merle, người đang hướng sự chú ý của anh về các tiến sĩ.

Dietrich nghiêng đầu trả lời, "Nghe này… tôi có thể nhìn giống một nghiên cứu viên, nhưng tôi chắc chắn không phải thế… thưa ngài. Tôi chỉ giúp những kẻ mọt sách thực thụ biến các dự án cá nhân của họ công cụ thực tế. Thắt chặt khoảng cách giữa lý thuyết và những thực dụng, ngài biết không?"

Karlyle mỉm cười. "Hóa ra, đó chính xác là những gì tôi đang ở đây để thảo luận. Ts. Hamilton, nếu tôi có thể?"

Hamilton xua tay một cách miễn cưỡng. "Tiếp tục đi, giám đốc. Tôi có cảm giác mình không muốn dính líu gì nhiều hơn đến chuyện này."


Karlyle chỉ sang một căn phòng bên cạnh, và theo Lurk vào đó. Ông đóng cửa lại sau lưng họ, và họ ngồi xuống bàn họp.

conferenceroom2.jpg

"Anh Lurk…"

"Tốt hơn nên gọi tôi là Dietrich, nếu ngài muốn gọi bằng tên."

Karlyle gật đầu. "Được rồi, Dietrich. Tôi muốn nói về AIC của anh và cách chúng có thể ứng phó với một mối đe dọa xâm lấn mang bản chất công nghệ hoàn toàn." Ông ngả vào ghế của mình. "Giả sử rằng một số thực thể SCP công nghệ, hung hãn, đã vi phạm quản thúc ở đâu đó và xâm nhập vào máy tính chủ của một cơ sở. Nó đe dọa phong tỏa toàn cơ sở, kích hoạt đầu đạn hạt nhân tại đó, chẳng hạn như vậy. Một trong những AIC của anh sẽ xử lý như thế nào trước tình huống ấy? "

“Chà…” Dietrich ngả người ra sau một chút trên ghế để chọn lời nói của mình, ngẫm lại vấn đề một lúc. "Đầu tiên, đây không phải phân khu của tôi. Tôi chỉ giúp họ hoạt động và ứng dụng các dự án thôi. Và thứ hai, tôi nghĩ điều đó còn tùy thuộc. AIC giống như con người thực sự. Họ nghĩ, cảm nhận, mắc lỗi… họ chỉ làm điều đó nhanh hơn nhiều so với khả năng của chúng ta.

"Nhưng chỉ thế thôi phải không?" anh tiếp tục, nghiêng người về phía trước. "Họ suy nghĩ nhanh và thậm chí còn nhanh hơn khi gặp tình huống khẩn cấp… và đôi khi cả hai cùng một lúc. Nếu kho thóc bị cháy, ngài đâu có đừng đợi trời mưa, đúng không?"

Karlyle gật đầu. "Vậy theo kinh nghiệm của bản thân, anh có cảm thấy như các phiên bản chúng ta hiện có sẵn có phù hợp để xử lý các hoạt động hàng ngày của Điểm không?"

"Tôi cho là vậy. Dù sao thì đó cũng là chức năng của họ."

"Chiến đấu thì sao?"

Dietrich do dự. "Chiến đấu thì sao?"

"Hãy tưởng tượng, rằng một mối đe dọa dị thường trở nên hiển nhiên ở đâu đó trên thế giới. Chúng ta phải đi bao xa cho đến khi các AIC có khả năng giải quyết mối đe dọa trực tiếp, tấn công và quản thúc nó mà không cần chỉ đạo bên ngoài?"

"Các AIC phải được đào tạo như bất kỳ ai khác. Để hành động theo bản thân họ cần có kinh nghiệm và kinh nghiệm không thể được lập trình. Ý tôi là… loại virus điển hình của ngài thậm chí không tồn tại. Nhưng các mối đe dọa dị thường là…"

Đôi mắt của Dietrich lướt qua Karlyle trong giây lát để xem Merle đang ra hiệu cho anh trong ảnh phản chiếu của màn hình cảm ứng treo tường. Trước khi anh có thể tiếp thu những gì Merle đang cố truyền đạt, anh nhận ra rằng mình đã ngừng lại quá lâu.

"…Không thể đoán trước được," anh kết luận. "Sẽ mất một thời gian trước để họ tự hành động như ngài muốn."

Karlyle liếc nhanh ra sau, nhìn thẳng vào Merle. Không thấy gì, anh quay lại Dietrich và gật đầu xác nhận. "Tôi hiểu rồi."

"Thưa ngài?" Dietrich hỏi. "Hiện tại có thứ gì mà AIC cần phải quản thúc không?"


Karlyle nheo mắt. Ông không chắc làm thế nào để đối đáp người đàn ông lạ mặt này. Chắc chắn là anh ta hiểu, nhưng có vẻ gì đó không ổn.

"Không nhất thiết phải thế," ông nói, nghiêng người về phía trước. "Hiện tại tôi chỉ đang khám phá các khả năng, cho cơ sở của riêng tôi và cho các dự án khác."

"Các dự án khác?"

"Anh Lurk—"

"Dietrich."

"Vâng, xin lỗi. Dietrich, anh có thể nói rằng mình thích hợp để duy trì các hệ thống trong lĩnh vực này như thế nào? Chuyên môn của anh trong lĩnh vực này phù hợp đến mức nào?" Ông nhìn qua vai Dietrich vào phòng máy chủ phía sau họ. "Ngoài ra, anh hiện đang được giao cho những dự án nào khác?"

"Hiện tại á? Chỉ là cái này thôi. Tôi đã nhảy sang các phân khu và phòng thí nghiệm kể từ khi tôi được chuyển ra khỏi Mu-13. Nhưng trên thực địa… chúng tôi có một số thứ cần làm với các ứng dụng di động và AIC. Đó sẽ là một khởi đầu tốt cho những gì ngài cần. "

Dietrich đặt thiết bị di động tiêu chuẩn của mình trên bàn họp. "Tôi biết rõ những AIC này, thưa ngài. Tôi không thể xây dựng một cái được, nhưng tôi có thể điều chỉnh và chỉnh sửa chúng. Điều đó có nghĩa là, tôi biết vừa đủ. Không đúng sao, Alex?"

Điện thoại kêu bíp và trả lời bằng một giọng nữ vui vẻ. «Đúng vậy, thưa ngài!»

Karlyle nhìn xuống điện thoại với không khí tò mò. "Đây là hệ thống thế đời thứ tư, phải không? Hệ thống Alexandra?"

Dietrich gật đầu. "Đúng thế, được tổ chức ngay tại Điểm-19. Trí thông minh nhân tạo mới nhất và vĩ đại nhất mà họ đã tạo ra cho đến nay."

Vị tiến sĩ già nhấc máy. Hình đại diện của một phụ nữ trẻ tóc xanh ngồi giữa màn hình và mỉm cười khi quay mặt về phía Karlyle.

«Chào buổi chiều, Ts. Aktus!» Karlyle cho rằng phần tổng hợp thanh nhạc rất tốt. «Rất vui khi cuối cùng được gặp ngài.»

Karlyle nói chuyện với Dietrich. "Nó có thể nghe thấy tôi à?"

«Chắc chắn rồi!» Alexandra đáp, nhấp nháy đèn thông báo. «Tôi được tích hợp vào tất cả phần cứng được thiết kế cho các thiết bị này và có quyền truy cập vào bất kỳ tiện ích nào tôi muốn sử dụng, bất cứ khi nào tôi cần sử dụng. Máy ảnh, micrô, laser- »cô ấy cười« -ok, có lẽ không phải laser, nhưng tôi chắc họ cũng đang làm thế! »

“Thú vị thật,” Karlyle nói, nghiền ngẫm vật thể trong tay, “điều này vượt trội hơn nhiều so với hệ thống Access đang chạy tại Điểm-81”.

«Acesss à, heh.» Hình đại diện lè lưỡi. «Tôi đã xem nguồn rồi, đó là thứ khá lỗi thời.»

Karlyle nhướng mày đồng ý. "Dietrich, nếu anh sẵn lòng, tôi có thể có một vị trí cho anh trong tương lai gần, nếu anh muốn tiếp tục công việc của mình với những AIC này."


"Tôi không hợp đâu, thưa ngài. Một nghề cho chín còn hơn chín nghề." Dietrich gõ ngón tay lên bàn. "Thành thật mà nói, tôi thích vế sau hơn. Không thích bị trói buộc tại một nơi. Đó là lý do tôi lại bỏ Mu-13 đấy." Sau đó anh ta ngừng gõ. "Dù vậy… Điểm-81 á? Đó là một sự thay đổi cảnh quan mà tôi muốn. Được thôi."

Merle gật đầu đồng ý với sự thay đổi. Trong cái rủi có cái may cho hai người họ khi Dietrich chỉ còn cách một cuộc kiểm tra tâm thần hàng năm để không bị gán bệnh tâm thần phân liệt.

"Thế khung thời gian của ngài là khi nào, thưa Giám Đốc?" Dietrich hỏi.

Karlyle lôi từ trong áo khoác ra một chiếc phong bì màu trắng. "Tôi e rằng nó không nhất thiết phải là Điểm-81," ông nói, trượt phong bì qua bàn cho Dietrich, "và khung thời gian sẽ là ngay lập tức."

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License