Sự Thức Tỉnh


đánh giá: +9+x

Chúng đến từ bên ngoài Trái Đất, từ khắp nơi trên thế giới, từ bên dưới long đất. Chúng đến từ những vì sao và những cơn mưa. Chúng đến từ những nơi quen thuộc và từ những chốn bí mật cổ xưa.

Những tên khổng lồ xem tinh vân như thức uống, còn những kẻ nhỏ bé lờ đi những gì xảy ra ở phía bờ bên kia, những kẻ đắm chìm trong ánh sáng và những kẻ theo dõi từ trong màn đêm, những người đã dành sự yêu thương cho chúng ta và những người lãng quên chúng ta, những kẻ nay căm ghét chúng ta và những người vẫn yêu quý chúng ta, những kẻ cất lên bài ca cùng bầy chuột và những kẻ bơi cùng với lũ thủy quái, từ những nơi gần gũi đến xa xôi, tất cả bọn họ đều có một mục đích. Đặt dấu chấm hết cho thế giới này.


Cỗ máy mang định danh SCP-5720 đã hoàn tất xây dựng lên hành tinh mô hình cuối cùng trong hệ mặt trời mới nhất của nó. Nó hướng móng vuốt lên, như muốn vươn tới những vì sao nơi phía xa.

SCP-5720 không có tên, cách nó suy nghĩ khác xa với những lối suy nghĩ mà con người, và chắc rằng không có cơ quan để quan sát. Nhưng nó vẫn có thể “nhìn” được, vì còn mô tả nào phù hợp với hành động hướng những bộ phận của nó về phía các vì tinh tú?

Là gì đi nữa thì lần này, SCP-5720 “nhìn thấy” thứ gì đó khác. Thứ gì đó trôi nổi giữa những khối cầu xinh đẹp và những vệt màu… thứ gì đó đang nhìn về Trái Đất rồi nhìn lại về phía SCP-5720.

Một biển mắt lấp lánh.

Từ ngữ hình thành trong SCP-5720.

Hôm nay là ngày những lời cầu nguyện của các ngươi được đáp ứng.

Một lúc sau, một từ khác hiện ra trong SCP-5720, và vang vọng ở đó một hồi lâu.

Thức tỉnh.

Và nó bắt đầu hành động.


Một thực thể trông như một bức tường lông lá khổng lồ tiến gần đến Trái Đất, xuyên qua bầu trời và xuống mặt đất, nhận ra rằng những gì nó yêu thương đã không còn. Các chư thần đang trên đường đến đây, nhưng như mọi khi, bà đã đến nơi trước, một người mẹ mong muốn được đoàn tụ với các con của mình sau một thời gian dài, khi Tận Thế đã đến.

Bà đã rời nơi này hàng nghìn năm trước, khi những đứa con của mình lần đầu nhìn lên những vì sao, và đó là lúc bà biết rằng chúng sẽ được an toàn.

Và giờ không còn bóng dáng của chúng nữa.

Những thành phố tơ nhện tuyệt đẹp, những khúc hát đã bao trùm cả tinh cầu với niềm vui, vô số tuyệt tác nghệ thuật choáng ngợp cả thánh thần – đã không còn. Tất cả đã biến mất. Chỉ còn xương cốt sót lại, và ngự trị trên chúng là lũ vượn không lông mà chúng từng giữ trong các vườn thú cùng các loài động vật khác, giờ lại là kẻ thống trị hành tinh này. Chúng còn không thèm nhớ đến bầy con của bà. Chúng sinh sống như lũ kiến, xây những cái tổ bằng gỗ và kim loại trên nấm mồ của những tạo vật thân thương nhất của bà. Chúng đã vấy bẩn chốn linh thiêng này mà không hề đoái hoài.

Ur-An-Uum ngước lên trời và cất lên những tiếng than khóc thảm thiết.

Những tiếng rên khóc thương cho bầy con của bà vang khắp trời cao, gây nên động đất và sóng thần khắp thế giới. Nhưng nó không dịu đi nỗi đau trong bà. Thứ duy nhất còn lại để hứng chịu từ cơn thịnh nộ của bà là bầy vượn không lông đó. Đây từng là thời điểm để vui mừng, nhưng giờ chỉ còn lại đau buồn. Cơn đau này sẽ không dịu đi, bởi các con của bà đã không còn.

Nhưng rồi…

Bà cảm thấy gì đó. Một tia sáng lé loi trong tâm trí bà.

Và bà cảm thấy sự hi vọng.

Ur-An-Uum cất tiếng gọi bầy con của mình, những sinh vật bị gán cho những cái tên lăng mạ bởi lũ vượn không lông, cái tên ít xúc phạm nhất là “SCP-1000”.

Các con của bà đáp lại lời gọi.


Một thực thể bắt đầu thức tỉnh, không biết đây là đâu, hay, nó là ai. Những gì nó biết là Thời Khắc Đã Điểm.

Nó vô tình phá hủy một ngọn núi khi trỗi dậy khỏi nấm mồ, và lao thẳng lên trời, để biết chuyện gì đã xảy ra.

Nó quan sát cả thế giới. Mọi thứ đều khác biệt. Con người – chúng ở mọi nơi. Không chỉ rải rác khắp các vùng đất, mà trú ngụ trong những ngôi làng khổng lồ mà nó chưa từng thấy.

Nhưng đó lại là điều tốt. Loài người đã giữ nó no bụng với các nghi lễ và những vật hiến tế từ ngày xưa. Giờ chúng lại càng đông đúc hơn thì tất nhiên là nó sẽ không bao giờ lên cơn đói nữa.

Đây là thời điểm thích hợp, vì nó đã có một giấc ngủ dài, và nó đang rất đói.

Nó tìm kiếm một nơi chứa đầy sức mạnh. Nhưng có quá nhiều nơi, nhiều hơn so với trước đây. Nó không biết nên làm gì với lượng kiến thức này, nhưng cũng chẳng sao cả. Bây giờ nó chỉ cần chọn một địa điểm, một nơi đơn giản, để làm thân xác trú ngụ. Nó quyết định chọn nơi gần nhất. Một “Điểm Quản Thúc của Tổ Chức”. Nơi này có vẻ phù hợp. Bọn con người đã đổ nhiều công sức cho nơi này. Chắc phải là nơi linh thiêng với chúng. Chúng gọi nó là một Es See Pee.

Nó sẽ được tận hưởng bữa ăn của mình.

Không phí mất một giây, nó lao thẳng vào nơi chứa sức mạnh đó – một nơi chứa đầy nước – và để lại một chấn động lớn. Nó uống sạch sức mạnh và mọi thứ trong đó – nước, muông thú xung quanh, những công trình kim loại do con người dựng nên và đất đá – và hóa thành một sinh vật khổng lồ giữa vùng nông thôn. Nó chọn vẻ ngoài như con người để nhân loại biết mà hướng những lời cầu nguyện, xương máu và những lời khẩn cầu lòng khoan dung đến nó.

Sau khi hợp nhất với SCP-765, nó mở miệng ra.

“QUACK,” tiếng kêu của nó vang khắp xứ.


Đầu tiên là con gà trống lông đỏ thẳm, đến con gà trống lông vàng như ánh mặt trời, rồi đến con gà trống lông đỏ tía.

Một con sói đẫm máu cất tiếng hú từ trong hang. Nó cắn đứt những xiềng xích trói buộc nó hàng thiên niên kỷ và xông ra ngoài.

Tiếng tù và từ đâu đó vang vọng khắp thế gian với cư dân ở New York, Delhi, Cape Town dừng lại để lắng nghe.

Con mãng xà Jormungandr xứ Midgard cựa quậy trong giấc ngủ, gây ra những cơn sóng thần dọc theo các bờ biển, phá hủy một số ngôi làng ở Greenland. Một con sói khổng lồ có thể nhìn thấy từ cả trăm dặm bước qua khắp Đan Mạch, theo sau là một đội quân khổng lồ lửa.

Ragnarok đã bắt đầu.


Vị Quản Trị Viên xoay người lại để đối mặt với người đàn ông vừa bước vào phòng.

“Cô biết là tôi sẽ đến,” ông nói. “Cô cho phép tôi vào đây.”

“Đúng vậy,” Quản Trị Viên đáp.

“SCP-990,” Quản Trị Viên nói. Cô để ý đến vẻ ngoài của ông. Bộ âu phục, chiếc mũ quả dưa… hay đó là mũ phớt nhỉ? “Vô Danh,” cô tiếp tục. “Nhưng quan trọng nhất…” Cô cầm tập tài liệu trên bàn của mình. “ Là Quản Trị Viên đời đầu.”

Hai vị Quản Trị Viên nhìn nhau.

“Tôi đã trông thấy ông trong đám đông ở Thung Lũng,” Quản Trị Viên đương nhiệm nói. “Tôi dự đoán được điều đó, nhưng… hãy nói rằng đó không phải sự thật.”

“Tôi rất tiếc.” Cựu Quản Trị Viên đáp. “Đó là sự thật.”

“Hành động này đi ngược lại với mọi sứ mệnh của chúng ta,” Quản Trị Viên đương nhiệm nói. “Chính ông đã từng nói rằng: Chúng ta quản thúc. Chúng ta lưu trữ. Chúng ta bảo vệ. Chúng ta bảo vệ nhân loại khỏi bóng tối. Vậy mà ông lại trở thành một trong số chúng…”

“Tôi cũng đã nói rằng Tổ Chức phải đấu tranh trong bóng tối, để nhân loại được sống trong ánh sáng.” Cựu Quản Trị Viên nói trong do dự. “Xin hãy tin tôi, nếu như còn lựa chọn nào khác thì tôi đã làm rồi. Đây là việc không thể tránh khỏi. Tôi mong là cô sẽ sớm hiểu được.” Ông do dự. “Tôi đến đây với ý định chiêu mộ cô. Cô và những người khác. Tôi xin lỗi vì không thể tiết lộ thêm cho cô, nhưng tôi hi vọng cô sẽ xem xét lời đề nghị của tôi.”

“Hãy nói cho tôi biết,” Quản Trị Viên đương nhiệm nói. “Tên ‘Sứ Giả’ đó. Người đó là ai?”

“Tôi không biết,” Cựu Quản Trị Viên đáp. “Đúng là tôi đã dự tính trước chuyện này từ lâu rồi, nhưng… tôi cũng không dự đoán được chuỗi sự kiện này.”

“Tôi biết người đó có liên quan đến ông.” Lần đầu tiên, chất giọng của Quản Trị Viên đương nhiệm có vẻ hối hả. “Là ai? Tất nhiên là ai đó trung thành với ông. Chỉ có kẻ với thẩm quyền cấp 5 mới làm được việc đó, nên khả năng cao là một trong số này. Là Charles Gears? Jack Bright? Alto Clef? Kain Pathos Crow?” Cô ngừng lại. “Tôi biết là không phải Sophia Light. Là Frederick William? Chelsea Elliot? Hay là, Simon Glass?”

“Tôi thực sự không biết,” Cựu Quản Trị Viên đáp. “Nghe này. Hội Đồng O5 đã đầu hàng rồi. SCP-343. Và… thì, cô biết phần còn lại rồi. Tôi đã ngắt liên lạc của họ, nhưng họ sẽ sớm hành động thôi. Chúng ta nên cùng hội cùng thuyền.”

“Tôi đồng ý,” Quản Trị Viên đương nhiệm đáp. “Tôi biết rằng ông không cần phải làm việc này. Ông sẽ bị nó ép buộc, nhưng tôi biết rằng đó là chuyện nhỏ đối với ông. Có thể nó sẽ không còn quay lại nữa.”

“Thế giới này phải kết thúc,” Cựu Quản Trị Viên nói. “Hãy giúp tôi kết thúc nó theo cách duy nhất mà Tổ Chức – cách duy nhất mà nhân loại – sẽ sống sót. Những kẻ diệt thế khác đang đến đây. Cô đã biết là một số tên đã thức tỉnh, và hàng trăm tên khác cũng sẽ như vậy. Chừng nào Ổ Khóa còn được mở thì chúng cũng sẽ thức tỉnh. Và tệ hơn là, sẽ còn nhiều kẻ khác đến đây. Những kẻ từ bên ngoài Trái Đất. Đây là con đường duy nhất của chúng ta.”

“Vậy hai ta không còn gì để trao đổi nữa,” Quản Trị Viên đương nhiệm nói.

“Tôi rất tiếc khi nghe cô nói vậy,” Cựu Quản Trị Viên đáp.

“Và tôi cũng rất tiếc khi phải để ông thất vọng,” Quản Trị Viên đương nhiệm đáp lại.

Hai vị Quản Trị Viên gật đầu trong vẻ tôn trọng và quay lưng lại với nhau.

Cựu Quản Trị Viên rời đi và tan biến khỏi giấc mơ của Quản Trị Viên đương nhiệm. Cô quay người về phía chiếc bàn trong giấc mơ và chờ đến khi liều thuốc ngủ không còn hiệu nghiệm nữa.

Sau đó cô tỉnh dậy, và bắt tay vào việc.


Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License