"Có bao giờ em nhớ, khi tiếng chuông ngân vang?"
"Thì kể cho anh về, tiếng hát của lũ trẻ?"
- Người hâm mộ vô danh.
Cuối cùng chúng tôi cũng lên đường cho chuyến đi. Đó là một chuyến đi đầy cảm xúc, nhưng giờ chúng tôi đã đến được đây. Cả mùa hè ở trên con đường. Không có gì trên đường đi của chúng tôi ngoại trừ việc tự do cua xe ở bất cứ nơi nào và khi nào chúng tôi muốn. Rusty có chiếc xe Chevy cũ của bố để cho chúng tôi đi, và cậu ấy sẽ cầm lái.
Ngày đầu tiên lái xe, và tôi rất hào hứng. Chúng tôi có Rusty ở ghế trước, Lee ở ghế bên phụ, với tôi và Andy đang thư giãn ở phía sau. Nó khá tuyệt. Nơi đầu tiên chúng tôi đến là Sườn núi Đen Rockstravaganza. Tôi nhớ lại lúc đến đây, nó thật tuyệt vời. Thật sự mở mang tầm mắt của tôi trong niềm đam mê với đá.
Mọi người sẽ có những giây phút thật tuyệt vời, Cindy và Lee rất phấn khích về nó. Tôi hi vọng bọn họ không kết thúc bằng cách uống say rồi ngất đi trên cánh đồng lần nữa.
Lái xe trên mọi con đường ở Ohio hẳn phải rất nhàm chán chỉ sau một lúc, nhưng Rusty vẫn quyết định đưa chúng tôi đi. Tôi nhớ cậu ấy nói về tất cả những lời nhận xét khôn ngoan về việc vượt qua những cột mốc và con người… Nhưng đó là chỉ khi chúng tôi ở thành phố. Còn đây là đất canh tác.
Tôi không thể viết ngay bây giờ, đầu tôi rất mông lung
Lại ở trên con đườngggggg, tôi nhớ về con đườnggg lần nữa
Chắc hẳn chúng tôi đã lạc. Tôi không nhớ là đã từng bị lạc đường lâu đến vậy mà không thấy một con đường mở, hoặc một ngã rẽ, hay thậm chí là một căn nhà khác. Tất cả những gì chúng tôi có là một con đường thẳng, phẳng lù, trải dài giống như là lịch sử vậy. Chúa ơi, điều này hóa ra là một khởi đầu không mấy tốt đẹp cho mùa hè đáng nhớ cuối cùng của chúng tôi.
Rusty là một tên ngốc. Căn nhà đầu tiên chúng tôi nhìn thấy trong nhiều ngày, và cậu ấy phóng xe thật nhanh qua nó. Hình như cậu ấy có những kỉ niệm tồi tệ về nơi này, hoặc giống như vài tên hippie ngớ ngẩn khác. Bạn không thể có những kí ức về những thứ chết tiệt mà bạn chưa từng thấy trước đây. Sau đó, cậu ta có can đảm để không cho phép bất cứ ai khác lái xe, bởi vì cậu ta được cho là người lái xe.
đợi đã, tôi quên mất. Lee đã từng lái xe chưa…
Chúng tôi bỏ lại Rusty ở đó. Khi chúng tôi quay lại thì cậu ấy đã rời đi
Chiếc xe giờ dài hơn. tôi không biết tại sao, nhưng tôi biết vậy. Những tia sáng từ trong hàm răng tôi bắt đầu tỏa sáng hơn, và đôi mắt ánh sáng của tôi cũng dần chói lóa. Tôi cảm thấy đau nhói"