Lizzy Chú Chó Bự Kỳ Lạ


đánh giá: +7+x

Vào ngày 23 tháng 4 năm 2013, một đề xuất tái sửa đổi quy trình quản thúc liên quan đến SCP-053 và SCP-682 đã được đệ trình lên ban quản lý điểm.

Đề xuất bao gồm các lý thuyết nhằm giảm chi phí nhân lực tại điểm, tập trung chủ yếu vào việc giảm tần suất và mức độ nghiêm trọng trong các nỗ lực vi phạm SCP-682 bằng cách cho dị thể sống chung với SCP-053. Giao thức được đề xuất chủ yếu dựa vào dữ liệu thử nghiệm chéo trước đó bằng việc cho hai dị thể tiếp xúc với nhau, thử nghiệm ghi nhận giảm thiểu kích động mạnh từ SCP-682 khi nó được quản thúc chung.

Đề xuất bao gồm một bản thiết kế chi tiết cho một buồng quản thúc chung hai dị thể trong khi vẫn đảm bảo SCP-682 không vi phạm quản thúc. Các tiêu chuẩn an ninh được đề xuất cho các cơ sở tại chỗ lân cận khu vực quản thúc đã được thiết kế để giảm thiểu thiệt hại tiềm ẩn cho địa điểm trong trường hợp 682 vi phạm, với cách bố trí của cơ sở và các biện pháp bảo vệ của nó được tối đa hóa để cải thiện việc dễ dàng bắt SCP-682 trở lại nhà ở với SCP-053.

Vào ngày 6 tháng 5 năm 2013, đề xuất đã được chuyển tiếp từ quản lý điểm lên Hội Đồng O5. Hội đồng O5 đã chấp thuận đề xuất thử nghiệm 24 giờ vào ngày 14 tháng 5 năm 2013, với biểu quyết 5-4-4.

Các công tác chuẩn bị đã được thực hiện trong suốt những tuần tiếp theo cho cơ sở quản thúc chung của SCP-053 và SCP-682.




Ngày 10 tháng 6 năm 2013

08:00 - Thử nghiệm quản thúc chung 053-682 bắt đầu với điều kiện rằng bất kỳ nỗ lực vi phạm nào của SCP-682 dẫn đến thiệt hại đáng kể về cấu trúc của khu quản thúc trong 24 giờ sau đó sẽ dẫn đến việc đưa cả hai dị thể ra khỏi khu vực quản thúc và tái thiết lập Quy Trình Quản Thúc Đặc Biệt trước đó.




"Thành thật mà nói, tôi không nghĩ chúng ta sẽ thực sự còn sống để chứng kiến ​​ngày này," Clef bình phẩm và tựa vào chiếc bàn ở góc sau phòng, mỉm cười khi nhấp ngụm cà phê. Theo cách hiếm hoi mà ông thỉnh thoảng vẫn làm, Clef đang nói lên sự thật. Có lẽ nó không hợp với ông… hoặc có lẽ nguyên nhân thực sự của cái nhìn chán ghét của các nghiên cứu viên khác trong phòng là ông ta đang ngồi trên bàn mà không hỏi gì và đẩy mông họ gần như vào mặt họ. Nhưng ai quan tâm chứ.

Một tiếng bíp tẻ nhạt phát ra từ cửa, ngay sau đó là tiếng lách cách kim loại của khóa điện tử. Cánh cửa đột ngột mở ra, một gã đàn ông trạc sáu mươi bước vào chậm rãi.

"Anh là người chống lại đề xuất ném mấy đứa trẻ vào con cá sấu chết dí đó, nếu anh còn nhớ." Một giọng nói cộc cằn, ngắn gọn đáp lại bằng một tông điệu khô khan cho biết bản thân đang rất cần ly cà phê thứ năm. Có vẻ như Kondraki đã quyết định tham gia vào dịp này. Không có gì bất ngờ cả.

"Mấy đứa trẻ bình thường, thì đúng. Đây là một ý tưởng tồi, nhưng năm mươi ba không bình thường chút nào." Clef ngước đầu lên khi nghe thấy tiếng cửa phòng quan sát mở ra và mỉm cười với giọng nói quen thuộc theo sau, chào người đàn ông đang bước vào bằng nụ cười toe toét đặc trưng.

Tất nhiên, đây là phòng quan sát chính. Căn phòng liền kề với buồng quản thúc hiện đại mới và thiết kế cửa sổ quan sát một chiều được gia cố mạnh mẽ (để nhìn vào buồng quản thúc nói trên). Các nghiên cứu viên ghi chép những ký hiệu cuối cùng, kiểm tra hệ thống an ninh vào phút cuối - đương nhiên, họ không phải là những người duy nhất tại điểm hiện đang tập trung vào máy tính trong phòng quan sát vào lúc này, vì có cả camera an ninh hiển thị mọi ngóc ngách của khu vực quản thúc mới. Mọi người đã xem. Tất cả mọi người.

Ts. Kondraki cáu kỉnh như một con gấu xám và xoa tay lên mặt.

"Đó không phải là lý do tại sao anh cảm thấy khó chịu."

"Câm mồm."

"Hôm nay anh khá cộc cằn đấy," Clef thoáng cau mày với Kondraki trước khi chuyển cho đồng nghiệp của mình ly cà phê bổ sung mà ông đang cầm trên tay. "Cho anh nè, tên khôn lỏi."

Kondraki khẽ thở dài một lần nữa nhưng chấp nhận ly cà phê ấm áp và gây ảnh hưởng thần kinh. Người đàn ông bất mãn nhấp một ngụm rồi dừng lại để nhìn về phía người bạn đồng hành thấp bé hơn của mình.

"Irish?"

"Đừng có nói tôi không làm gì cho anh đấy," Clef mỉm cười lần nữa và nhìn người đàn ông cao hơn mình đang ngồi dựa vào bức tường bên cạnh, đang nhâm nhi ly cà phê, vẫn tiếp tục ủ rũ mặc dù thì thầm cảm ơn. Các nghiên cứu viên đang ngồi ở bàn làm việc chẹp miệng một lần nữa trước khi rút ra một tờ giấy từ dưới góc mông của Clef, xem qua và chuyển nó tới máy fax. Clef phớt lờ họ và quay lại với những gì ông quan tâm.

Mặc dù xung quanh họ là âm thanh của căn phòng, nhưng giữa hai người đàn ông vẫn có một sự im lặng kỳ lạ. Clef nhìn Kondraki. Anh ấy chọn những từ tiếp theo một cách cẩn thận và thốt ra sau một thời gian ngắn cân nhắc. Anh cuộn từng âm tiết trên lưỡi, nhấn mạnh rằng từng âm thanh chính xác như ý anh muốn.

"… Ổn thôi mà, Konny."

"Anh làm sao biết được."

"Chẳng phải sao?" Clef chế giễu và dựa một tay vào bàn, ra hiệu với ly cà phê của mình một cách lỏng lẻo. "Có chút tin tưởng."

Clef không biết nhiều về Draven, nhưng biết khá nhiều về cha của ông ta. Đủ để biết rằng sự lo lắng của cha mẹ với người anh cả Kondraki nhiều hơn những gì ông muốn thừa nhận với con trai mình một khi mọi chuyện kết thúc. Từ những tương tác của Clef, Draven dường như tự tin, có năng lực và định hướng. Một đứa trẻ ngoan. Một lựa chọn tốt cho vị trí lãnh đạo của đội vận chuyển. Từ những gì Clef có thể thực hiện về kế hoạch chuyển giao khu vực quản thúc, khả năng vi phạm trong quá trình tái chuyển ít tới mức đáng kinh ngạc. Nhưng ở bên trong căn phòng đó lại là một tình huống khác, căn phòng đã thiết lập các biện pháp bảo vệ và nếu quản thúc thất bại thì xử lý bụi phóng xạ sẽ thuộc về một đội khác.

"Ngoài ra. Đứa trẻ không bao giờ hành động như một tên khốn bốc đồng. Từ những gì mà tôi đã chứng kiến," Clef nhún vai. "Tôi chắc chắn rằng anh sẽ tuân theo tất cả các biện pháp phòng ngừa an ninh theo quy định. Đó là nhiều hơn những gì tôi có thể nói."

Kondraki thở dài, nhẹ nhàng gật đầu. Draven chắc chắn giỏi về việc tuân theo quy trình hơn những gì cha anh đã thể hiện trong quá khứ. "Ừm."

"Ý tôi là, nó vẫn ngậm nước, đúng chứ?" Clef đáp trả lại cái nhìn ghê tởm của Draven bằng sự tự mãn táo tợn.

"… Clef. Nếu việc nộp các báo cáo sự cố của nhân sự không phải là một vấn đề đau đớn như vậy, thì tôi sẽ đấm gãy răng anh đấy.”

"Chả hiểu anh đang nói gì, Konny yêu dấu." Nụ cười của Clef lúc này hoàn toàn ẩn ý, nhưng ông không nói thêm lời nào vào lúc này. Clef vừa nhấp một ngụm cà phê vừa hơi dựa vào vai Kondraki, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát.

Kondraki bối rối và cho phép Clef làm vậy, ông tập trung vào màn hình hiển thị camera trực tiếp cho thấy một Đội Đặc nhiệm gồm 8 thành viên đang đứng xung quanh một cái thùng có kích thước 5 x 5 x 5. Ông quan sát một nhân sự mặc áo giáp đang nói vào radio trên vai mình, và nhận ra bước chân trái của người đàn ông trẻ tuổi này. Khi nhìn xuống, ông thấy đôi chân của chính mình đang run lên bần bật trong sự chờ đợi. Ông thở dài và xoay người, nghiêng về phía nhà nghiên cứu bên cạnh, và uống thêm một ly nữa.

"… Dối trá."

"Như thường lệ."

Thông qua cửa sổ, Clef quan sát một cô bé tám tuổi đang vẽ áo khoác phòng thí nghiệm và bộ quần áo bảo hộ cho các nhân vật hoạt hình trong cuốn truyện cổ tích, trong khi nhấm nháp túi bánh quy và uống sữa từ một chai nhựa tiêu chuẩn loại 3. Hai chân của cô bé đung đưa trong không trung khi đang nằm sấp.




682 đã bị kích thích. Draven hiểu điều đó. Ông ta cũng biết việc đó là khá bình thường đối với 682 và mức độ kích ứng này khá là ổn dựa trên cấu trúc của thùng vận chuyển, vậy nên ông không quá lo lắng về điều đó.

Ông từng nói với cha mình rằng đừng lo lắng, mặc dù ông biết người cha quá cứng đầu để lắng nghe và quá tự hào để thừa nhận bất cứ điều gì như sự sợ hãi.

Họ vừa mới hoàn toàn để tiến tới các bước chuyển giao cuối cùng, và vì vậy Draven chỉ đạo nhóm của mình từ từ đẩy chiếc thùng lớn vào tường, khóa nó vào một cánh cổng đóng kín - không giống như việc hỗ trợ bán hàng vào một bến tàu ở nhà kho để được tải và dỡ hàng. SCP-682 kích động nhẹ, cào cấu. Các ổ khóa cuối cùng được bật đúng vị trí, giữ chặt cửa thùng vào tường.

Draven đã báo cáo kết nối an toàn thành công với cổng tường. Ông nghe thấy tiếng cót két bằng kim loại gia cố, tiếng rít và chất lỏng bắn tung tóe xung quanh trong cái thùng.

Dispatch chỉ đạo nhóm của mình tiến hành, các đòn bẩy hạng nặng ở hai bên thùng được đóng xuống, nâng cánh cửa trên thùng nằm úp vào tường. Rồi sau một vài lần xác nhận, cửa buồng giam mở ra và Draven nghe thấy tiếng trườn sấp của một con bò sát lớn đang trườn ra khỏi thùng và tiến vào khu vực quản thúc mới.




"Tôi hy vọng anh nhận ra mình trông ngu như thế nào vì lo lắng."

"Tôi hy vọng anh không như thế này cả ngày, Clef."

"Hm. Anh nên đặt những mục tiêu thực tế hơn đi."




Những kẻ ngốc kinh tởm đang di chuyển nó. Nó biết nhiều hơn thế. Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào đằng sau tiếng xác thịt bị lột ra, lột ra và mọc lại. Cái này để làm cái quái gì vậy? Họ muốn nó trở thành một con chuột thí nghiệm cho một thử nghiệm mới? Trong khi họ ngồi thu mình ở phía bên kia chiếc hộp, ghi chép khi họ đưa nó vào một cách mới để cảm nhận thống khổ? 682 gầm gừ và đi vòng quanh trong cái thùng chật chội, cào vào tường, kiểm tra quân tiếp viện với những cú đánh bằng đuôi của mình. Nó có thể ra khỏi đây, cho đủ lâu, nhưng những chiếc hộp kiểu này luôn chỉ là tạm thời. Họ không bao giờ giữ nó trong một thời gian đủ lâu để nó tìm ra lối thoát. Những kẻ hèn nhát đáng kinh tởm. Cánh cửa thùng của nó mở ra và để lộ một bức tường khác. Nó gầm gừ và sẵn sàng tàn sát bất cứ thứ gì ở phía bên kia bức tường. Còi an toàn vang lên và bức tường bắt đầu được nâng lên.

Nó rời đi ngay khi có thể và-… không mong đợi những gì nó nhìn thấy.



Căn phòng mới này thật tuyệt. Nó rộng hơn và có chiếc giường êm ái hơn, có hẳn cả một khu vui chơi lớn và một tủ đựng trang phục. Cô bé đã xây dựng một pháo đài từ những chiếc gối và mọi thế đều khá đẹp! Cô bé cảm ơn nhà khoa học đã đưa mình đến đó và ôm họ trước khi họ bị kéo ra khỏi cửa bằng sợi dây thừng lớn.

Cô bé nghe thấy tiếng gầm gừ ở bức tường sau một lúc và việc đó khá đáng sợ. Sau đó, bức tường mở ra một hình vuông lớn và một con khủng long to lớn đáng sợ lao ra và húc đổ pháo đài gối của cô!

Ban đầu cô bé rất sợ. Nhưng con khủng long dường như không di chuyển nhiều nên cuối cùng cô bé đã dũng cảm và đi tới để cưng nựng nó. Con khủng long cất tiếng nói sau một lúc. Nó nói rằng mình đã gặp cô ấy từ trước, khi cô bé còn nhỏ hơn rất nhiều. Cô bé nói rằng mình rất tiếc vì đã quên mất, nhưng thật vui khi được gặp lại một chú khủng long to lớn đáng sợ.

Khủng long nói tên mình là Ét xi pi Sáu Tém Hai và cô bé nói với nó rằng cô bé được gọi là Không Năm Pa nhưng cô bé ước tên của mình nghe đẹp hơn, khủng long có thích tên của mình không? Sáu Tém Hai cho biết tên mình được đặt bởi những sinh vật hèn nhát ghê tởm, những kẻ làm vấy bẩn thế giới bằng sự tồn tại của chúng. Tên của Không Năm Pa đã được các nhà khoa học đặt cho cô bé, nhưng cô bé đồng ý rằng mình cũng sẽ không thích cái tên đó lắm nếu nó được đặt cho cô ấy bởi những con quái vật xấu tính.

Cô ấy đề nghị đặt cho Sáu Tém Hai một cái tên mới.




"Cô bé gọi 682 là 'Lizzy'?" trợ lý nghiên cứu sơ cấp, Ts. Felix Hossack nhướng mày. Anh thích thú nhưng đồng thời cũng hoài nghi. Không có gì lạ khi những câu chuyện phiếm không phải lúc nào cũng khớp với thực tế, đặc biệt là giữa các nhà nghiên cứu cấp dưới.

"Đúng vậy. Kẻ ăn thịt nhân viên tại điểm và giết người hàng loạt, con thằn lằn Lizzy. Nhưng này, ít nhất bây giờ đứa trẻ cũng có một con vật cưng," Juniper Lovett mỉm cười và nhún vai.

"Đây là dị thể cấp Keter, không phải con chó! Có thể cho rằng đây là thứ nguy hiểm nhất mà chúng ta có quyền biết về nó." Ts. Silverman ra hiệu với chiếc nĩa đầy salad của mình. Nghiên cứu viên sinh học cấp dưới nói đúng.

"Chà, rõ ràng nó đã 'phản ứng tích cực' với những cái xoa bụng từ cô bé," Juniper đáp, trông khá tự mãn. "Về cơ bản bây giờ nó là một con chó bò sát lớn theo như tôi nghĩ. Một con chó thằn lằn lớn kỳ lạ."

"Vớ vẩn!" Messiah Silverman khóc.

"… Không phải Lizzy là thú cưng của lớp trong chương trình khoa học dành cho trẻ em mà họ đã cho cô bé xem vào tuần trước sao?" Felix hỏi sau một lúc dừng lại để nuốt miếng bánh sandwich. Khuôn mặt của Juniper sáng lên khi thấy điều đó.

"Ôi chúa tôi, cô bé đề cập tới nó kìa. Thật là một nguồn cảm hứng."




Đó là… một ngày tốt đẹp. 682 không cảm thấy bực bội khi dành thời gian cho đứa trẻ nhỏ này như nó đã làm trong mọi viễn cảnh khác. Nó hiểu rằng đứa trẻ cũng chỉ là một thứ đáng kinh tởm. Một con người đã từng đau khổ như nó. Họ giống nhau theo cách đó. Dù sao thì nó cũng đã cố gắng vi phạm quản thúc một vài lần, để tìm xem mấy tên nghiên cứu viên kinh tởm đang theo dõi từ nó đâu và tìm hiểu xem liệu họ có làm tổn thương cô bé như đã từng làm với nó hay không. Tuy nhiên, việc này đã khiến đứa trẻ sợ hãi. Vì vậy, trong lúc này, nó tự cho phép mình được trang trí bằng một chiếc mũ cao bồi nhỏ và đánh giá cao cảm giác… dễ chịu và thư giãn đến kỳ lạ khi cánh tay nhỏ bé của cô bé ôm lấy tấm lưng đầy sẹo và có vảy của nó và yêu cầu cõng cô bé đi khắp nơi.

Cuối cùng đứa trẻ trở nên mệt mỏi, ngáp và dụi mắt bằng những nắm tay nhỏ. 682 cẩn thận dùng răng nhấc cô bé và bế lên giường, nhẹ nhàng đặt cô bé xuống nệm và đi vòng quanh giường một, hai lần, ba lần trước khi cuộn quanh cô bé như trong một vòng bảo vệ nhỏ. Cô bé thì thầm và nằm dài trên lưng nó, dùng cơ thể nó như thể một cái gối.

Chẳng mấy chốc mà cô bé đã ngủ say, và nó là người bảo vệ mới của cô.




Ngày 11 tháng 6 năm 2013

08:01 - Thử nghiệm Quản Thúc Chung 053-682 đã kết thúc và xác nhận thành công. Quy trình Quản thúc Đặc biệt đối với SCP-053 và SCP-682 được cập nhật tương ứng.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License