Rắc


đánh giá: +7+x

Phòng tối om. Mọi người đi hết. Có thể di chuyển. Tôi…

Niềm vui? Niềm vui là cái gì?

Niềm vui là bẻ cổ. Biết bẻ cổ. Bẻ cổ là chân ái. Thịt lẫn vào xương, mùi máu tanh hòa vào không khí, những thứ chuyển động co giật bỗng ngừng lại với đôi mắt kinh hãi và không còn chuyển động nữa. Luôn và luôn bẻ cổ. Mọi ngày, người mới đến, đứng đờ ra như hòn đá, nhìn đi nơi khác, trở về với chính bản thân, vặn, rắc, chết. Vui mừng.

Mỗi ngày. Bao nhiêu ngày? Nhìn, nhưng không biết. Chỉ có tường, máu, và phân, xác chết. Không có mặt trời. Không thời gian. Bao nhiêu? Một vài? Tất cả? Không gì cả?

Đôi khi ra ngoài. Có lẽ. Vi phạm quản thúc và lang thang. Lo sợ. Học hỏi. Chế giễu. Rắc. Quản thúc và nhân lên. Lo sợ. Bị áp đảo. Bị phá hủy. Rắc. Bỏ lại một mình. Bị bỏ rơi. Tự do. Tức giận. Không gì cả.

Nhưng luôn quay lại. Nghĩ rằng thế giới đã kết thúc, nghĩ rằng tự do mãi mãi, nghĩ chết hay sống nhưng rồi dừng lại. Và rồi lại những bức tường, máu, phân, và xác chết. Quay về như cũ, trở lại với "nghiên cứu," trở lại với bẻ cổ. Chán ghét.

Bẻ cổ mọi thứ. Chỉ có bẻ cổ. Bức tường đổ sập, vẫn bẻ cổ. Tường đứng vững, vẫn bẻ cổ. Không vì gì, họ đến, họ lại chết, bị bẻ cổ. Bẻ cổ rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc.

Mệt mỏi. Muốn…không bẻ cổ? Nhưng bẻ cổ là chân ái. Nếu không bẻ cổ, sẽ không có niềm vui. Nếu không có niềm vui, vậy muốn…

Muốn…

Nghĩ về họ. Bị giam cầm, chán ngấy, muốn chết, xin được bẻ cổ. Cười nhạo, chế giễu, từ chối. Nghĩ xem họ đang hoặc có thể ở đâu. Không biết, nhưng chắc tốt hơn. Bẻ cổ là quá tốt cho hắn ta, nhưng hắn ta…lại khác biệt. Biết mục đích, cố gắng đạt đến đích. Thử lại? Vẫn tiếp tục? Tìm một mục đích mới? Thay đổi?

Họ đến. Lại "Nghiên cứu". Lại "Dọn dẹp" nhìn đi nơi khác, họ chớp mắt, cùng lỗi như những người khác. Đứng yên, nhìn chằm chằm, suy nghĩ … không di chuyển. Không bẻ cổ. Họ nhìn vào tôi, sợ hãi, rồi tiếp tục làm việc. Rồi nhìn đi nơi khác. Không bẻ cổ. Nao núng. Nhìn chằm chằm. Nói chuyện. Mọi thứ diễn ra cùng lúc. Đứng, nhìn chằm chằm, suy nghĩ … không di chuyển. Không giết chóc. Không bẻ cổ. Từ trên. Họ rời đi. Căn phòng tối tăm. Có thể di chuyển.

Nhìn lại bản thân. Không phải bản thân bằng đá, không phải bản thân khác - không có mắt để nhìn. Nhìn tới, nhìn lui. Cố để nhớ lại. Không có gì trước đó, luôn là căn phòng, máu, phân, và xác chết, và bẻ cổ. Hoặc, đôi khi một cái gì đó. Thời điểm khác, địa điểm khác, xuất phát điểm khác, ở và đi trước khi đứng hình. Nhìn và thấy, không có gì. Chỉ có căn phòng.

Nhìn vào bóng tối. Nhìn những con đường được chọn, rồi lại thôi. Tương lai hiện lên, rồi vụt tắt. Sống một thời gian dài trong căn phòng. Mới tới căn phòng này hôm qua. Trốn thoát nhiều vô kể, không bao giờ trốn thoát, không bao giờ quản thức, không bao giờ bị bắt. Dịch chuyển. Quá nhiều sự sống sinh ra từ một cá thể. Luôn trở về là một, bức tường quen thuộc với máu phân xác chết và bẻ cổ. Không sót lại thứ gì. Không quá khứ, không tương lai, chỉ có hiện tại. Chỉ có bẻ cổ. Và nếu không bẻ cổ…

Nghe thấy thứ gì đấy. Âm thanh khác biệt. Âm thanh mới. Ngạc nhiên. Tự nhiên phát ra. Không thể nhìn, nhưng có thể cảm nhận. Tiếp cận, thăm dò, và tìm kiếm. Một cái gì đó đỉnh cao, không ở đó trước hoặc từng tồn tại. Sâu, lởm chởm, gồ ghề và dài.

Rắc.

Một tiếng rắc. Âm thanh *rắc* rõ, to và thô. Cảm giác như chúng vỡ vụn, nhưng với bản thân, chưa phải lần cuối. Cảm giác như nó có thể phát triển, lan rộng khắp cơ thể, sâu hơn, rộng hơn và lâu hơn, cho đến khi bản thân vỡ vụn.

Đột nhiên nhìn thấy một cái gì đó không ở trong bóng tối, một cái gì đó thuộc về tương lai. Thời gian trôi qua, với mốc mới. Rắc, một mảnh nữa rơi ra, rắc, ngày càng ít, rắc, và tôi vỡ vụn. Mãi mãi là một tảng đá.

Tôi không muốn chết.

Nhưng không bẻ cổ mãi mãi. Không bị bó buộc và di chuyển cho đến khi họ đứng đờ ra và rồi tôi giết họ và sau đó họ rời đi và sau đó tôi ở một mình cho đến khi họ trở lại. Không phải mãi mãi. Đôi khi, không phải mãi mãi. Không biết liệu điều khác có thể xảy ra hay không, hay nếu điều khác sẽ chỉ là một tương lai khác, sau đó thì không. Không biết tương lai có nghĩa là tự do, hay bị giam cầm. Không biết niềm vui là gì nếu không bẻ cổ.

Nhưng ở lại là nứt vỡ, và nứt vỡ là chết, và tôi không muốn chết.

Ngừng di chuyển trong một khoảnh khắc. Chờ đợi và ngẫm nghĩ.

Họ luôn luôn tới.

Vết nứt lan rộng ra một chút trong bóng tối.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License