Tại một con hẻm nhỏ đầy ánh sáng, tiếng bước chân của một người đàn ông đang vang vọng nơi đây. Khi anh lao tới, những ngọn đèn đường cũng trở thành tia lửa vàng mờ ảo. Chiếc trenchcoat kéo lê trên mặt đường như đuôi chim én vậy. Lời kêu gọi chiến đấu của họ cứ đập vào tai; nhưng tiếng gào thét phẫn nộ, hiện diện khắp phố phường Caraval.
Anh nghe thấy tiếng cửa nhà cô đang kêu lạch cạch, tiếng bản lề rỉ sét đó vang vọng khắp màn đêm. Anh phải đi. Phải đến được chỗ cô. Anh không thể để họ tiến vào. Vì anh biết, biết rằng nếu họ đến được đây, anh sẽ lại cô độc thêm lần nữa.
Ánh mắt lóe lên một nỗi sợ hãi. Một sự lo lắng. Anh đứng vững và khai mạc một cuộc đua dành cho các thợ săn. Tim đập thình thịch như trống dồn, hơi thở anh cũng ngày càng gấp gáp. Mồ hôi trên trán úa ra như mưa. Anh nhảy qua những bức tường cũ kĩ và tán cây, nhanh chóng chen vào dòng người qua đường như một cơn gió.
Từ xa, đôi mắt anh thấy được hình bóng thoang thoảng của đội tuần tra. Đôi mắt của họ thể hiện họ đã sẵn sàng cho nhiệm vụ, những tay sai lạnh lùng của cái chết như người đó đã từng. Thợ săn từ từ đến gần nhà cô, thanh kiếm của người đó cứ tỏa sáng trong đêm. Anh khó khăn rẽ hướng, một tiếng rít vang lên với một cú trượt chân khi đối mặt với người ấy.
Người đó quay lại và đã thấy hình bóng anh xuất hiện trong màn đêm.
Mắt họ chạm nhau —mèo và chuột, thợ săn và kẻ bị săn. Anh đạp chân xuống đất rồi nhảy vút lên bầu trời, nhảy ra sau người kia chỉ với một bước thật nhẹ nhàng. Khoảng cách giữa họ cũng chỉ là đường tơ kẽ tóc thôi nên phải xong việc sớm thôi.
Vẻ mặt lạnh lùng của người kia đã được thay thể bởi một nụ cười đầy hiểm ác trong thoáng chốc, một nụ cười nhuốm đầy thù hận và khát máu. Người đó nhận ra anh và giận dữ rút kiếm về phía anh, khi lưỡi kiếm nhẹ nhàng lướt vào cổ, anh nhảy về phía sau. Không một lời cảnh báo. Người đó lại định lao vào anh thêm một lần nữa.
Anh nắm chặt tay người đàn ông kia một cách quyết liệt và kéo hắn về phía mình, khi hắn lao về phía anh, anh lại nhảy lên không trung. Trước khi thợ săn kịp phản ứng, anh quay lại rồi nắm lấy đầu của hắn rồi đập vào tường. Nó vang lên một thanh âm kì lạ, máu hắn bắn tung tóe. Cơ thể mềm nhũn ra và nằm xuống đất.
Anh nhẹ nhàng quệt đi vệt máu còn dính trên má và nhìn vào những kẻ đã tấn công mình, họ đã nhụt chí vì dáng vẻ bình tĩnh bất thường của anh.
Tất cả đồng loạt lao vào anh, hiện ra một bức tranh đen đỏ trắng lẫn lộn. Màu trắng là chỉ thứ ánh sáng lấp lánh từ thanh kiếm. Màu đen để cho bóng dáng của họ dần tan biến vào màn đêm và màu đỏ để chỉ dòng máu bắn ra từ họ.
Cô hồi hộp cắn môi theo dõi cuộc chiến của anh dưới ban công. Lẽ ra không nên để anh ta đến mới đúng. Vì kiểu gì cũng sẽ mang lại thảm sát mà thôi. Cô đời nào muốn anh phải như thế cơ chứ.
Anh chạm mắt với cô. Anh biết rõ cảm giác của cô —nhưng anh bắt buộc phải làm thế. Cô rất lo lắng cho anh. Ừ, tất nhiên mà. Cô vốn đã luôn như thế rồi. Anh trấn an cô, gật đầu nhằm nói rằng mọi chuyện sẽ ổn. Cô cũng biết nó sẽ như thế từ sâu trong đáy lòng.
Anh tránh né được sự điên cuồng của họ một cách đầy thanh lịch, vội vã liếc nhìn cô để đảm bảo rằng cô vẫn ổn. Mắt chúng giờ tràn đầy nỗi sợ hãi. Họ biết, biết rằng lẽ ra không nên chĩa mũi kiếm về phía anh. Nhưng họ làm gì có sự lựa chọn. Từ khi thành thợ săn thì lựa chọn cũng trở thành một thứ rất xa xỉ.
Tên cuối cùng ngã xuống, cột sống bị tổn thương nặng. Cô vẫn đứng nhìn từ trên cao, mái tóc đen đung đưa theo gió, đôi mắt hạt dẻ của cô như sưởi ấm tâm hồn anh. Anh nhìn cô và nở một nụ cười ấm áp.
Anh nhớ lại hồi lần đầu gặp cô, lần đầu tiên anh được nếm trải cảm xúc.
Cô mắc một căn bệnh. Nó chưa bao giờ làm phiền anh. Hay làm phiền một ai khác. Thi thoảng người cô sẽ mọc rất nhiều lông và sẽ biến mất khi ánh trăng chiếu vào người. Lúc mới gặp anh, cô cũng có thái độ miễn cưỡng lắm, nhưng từng ngày, từng ngày trôi qua, cô cũng đã mở lòng với anh. Trong tất cả những người cô biết, anh là người duy nhất chấp nhận cô và cả con người cô. Cô chỉ là một cô gái trẻ, không được sống cuộc đời sung sướng lẽ ra phải có, tất cả chỉ vì vòng quay nhỏ bé của số phận đã định đoạt khi cô được sinh ra. Anh ôm chầm lấy cô.
Những gì anh có thể nhớ được là cái thế giới xám xịt của bản thân. Một bóng đen đơn điệu, được nhuộm bởi tro tàn. Anh sống tại khu ổ chuột, giết hàng chục mạng người chỉ để lấy vài xu hoặc ăn miếng bánh thiu. Vết hằn của thời gian đã để lại cho anh rất nhiều vết sẹo trên cơ thể. Anh là kẻ sống ở nơi ngoài vòng pháp luật, nên anh cũng chẳng biết cách để sống theo luật lệ. Nhưng quan trọng hơn hết, là anh không biết mình là ai. Chẳng là ai và sẽ mãi như thế, chỉ đơn giản là một đứa nhóc bị sự sống bỏ rơi thôi.
Khi anh gặp được cô, cô chẳng khác gì tia nắng chiếu vào bức tranh đơn sắc đó. Tia sáng duy nhất của đời anh, một màu sắc duy nhất anh có. Nhờ cô, anh đã có thể biết mình là ai. Không chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, không chỉ là một kẻ tàn ác trong một bức tranh khảm tăm tối. Anh là con người, có mục tiêu, có cảm xúc, có đặc điểm của riêng mình. Anh có khuôn mặt, có danh tính. Anh không còn là vô danh nữa. Anh là một người đàn ông và thế giới của anh đã được nhuộm lên bởi đủ thứ sắc màu.
Rồi anh nghe thấy tiếng súng.
Anh thấy người cô rơi xuống từ ban công và anh nhảy lên để bắt lấy cô. Anh nhìn chăm chú vào cái lỗ ở nơi trái tim cô, rất nhiều sợi chỉ đỏ đang tuôn ra từ cái lỗ đó. Anh chứng kiến cảnh Thần Chết đang hạ màn cho vở kịch mang tên "cuộc đời cô", khoảng khắc Moirai cắt đi những sợi dây số phận cuối cùng. Anh quan sát tất cả, và anh lại trở thành kẻ vô danh.
Anh nắm chặt tay cô, thì thầm những lời quyết tâm và yêu đương với cô. Anh biết, biết rằng cô đã ra đi mãi mãi rồi. Giọt nước mắt chảy dài trên má và rơi xuống môi cô. "Anh xin lỗi. Xin lỗi. Ngàn lần xin lỗi. Lẽ ra anh không nên đến đây mới đúng. Xin em. Hãy tha thứ cho anh. Làm ơn." anh lẩm bẩm với tiếng khóc trách móc bản thân.
Chúng không hề giết em. Mà là anh. Chính anh đã giết chết em.
Tất cả là lỗi của mình.
Là do mình.
Là. Do. Mình.
Anh hét lên một tiếng đầy kinh hoàng, âm thanh đó vang vọng mọi ngõ ngách của Caraval. Anh biết rằng lẽ ra không nên gia nhập với họ. Biết rằng lẽ ra không nên lần theo dấu chân vào tòa nhà trống không đó. Anh biết tại sao họ lại làm thế rồi.
Tổ Chức rất tàn nhẫn và lạnh lùng. Lạnh lùng, tàn nhẫn và không nhân nhượng. Họ thể hiện sự căm ghét tới những ai họ bắt gặp trên phố, tiêm nhiễm họ bằng thứ bạo lực cho đến khi tâm trí đã vỡ tan. Vì mục tiêu của chúng là thủ tiêu mọi thứ dị thường — tất cả mọi thứ chúng chẳng mảy may đoái hoài. Từ rất lâu, họ đã chối bỏ những người trị an xã hội rồi.
Tất cả đều chỉ khiến anh gục ngã, chỉ để biến anh thành cái xác vô hồn của chính mình như những người khác. Trẻ mồ côi. Trẻ bị cha mẹ bỏ rơi. Bọn nghiện rượu. Cặn bã xã hội, sẽ tan vỡ khi có gì đó vượt quá giới hạn. Anh chính là mục tiêu hàng đầu và anh đã không vâng lời họ. Vốn đã chưa bao giờ như thế và những kẻ dám trái lời họ, sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi.
Anh cứ ngồi đó, ôm lấy cô trong vòng tay khi ánh trăng đỏ tô màu lên những đám mây, tru lên chiếc ngai vàng đính đầy đá quý kia.
Giờ ngoài nhà thờ ra, anh cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa rồi. Anh không hay đến đó. Nhưng nếu cần làm điều anh nghĩ thì kiểu gì cũng phải đến đó thôi. Để thú tội. Hoặc để thắp nên ngọn nến cầu nguyện cho những con người bị Tổ Chức tàn sát. Hoặc một quyển hồi kí cho những con người bị lãng quên.
Anh nhặt xác cô lên, bỏ lại nỗi đau và mở màn cho một đám tang dài, những hình thù xung quanh biến thành mảnh vỡ của giấc mơ không thành, những bóng cây lờ mờ đe dọa anh rồi quay về với đất mẹ.
Điểm đến cuối cùng của cô, một đám tang.

Ngài Filia nhẹ nhàng đặt tấm màn che lên người cô để chuẩn bị cuộc hành trình cuối cùng của cô để sang thế giới bên kia, khép vô số trải nghiệm cô lẽ ra có thể trải qua.
Filia rất rành việc này. Thậm chí ngài còn được chọn để theo bước mùi hương chết chóc tại mọi nơi Tử Thần đi qua. Ban đầu ngài cũng không hài lòng. Nhưng sau bao năm lang bạt trên chiến trường như một bóng ma thì điều này cũng thành việc bình thường với ngài. Ngài làm nhanh như máy, cứ như là cơ thể ngài đã được lập trình sẵn để làm thế vậy.
“Đạn trong đầu. Chỉ có đạn trong đầu thôi.” người đàn ông lẩm bẩm với tiếng thút thít lặng lẽ, ủ rũ ngồi trên chiếc ghế dài đã sờn.
Ngài Filia liếc nhìn anh, đôi mắt xanh lục toát nên khí chất khôn ngoan ẩn giấu sau cặp kính. Ngài thấy rất quen. Có lẽ đã gặp anh đâu đó trước kia rồi.
“Cậu trông có vẻ khá giận.” Ngài Filia, nhìn vào người đàn ông kia rồi nhận xét.
“Tôi không có lựa chọn, Filia ạ. Chúng lại khiến tôi thấy trống rỗng rồi.” người đàn ông trả lời.
Anh ngồi đó và mặc lại trenchcoat. Anh chăm chú nhìn vào cửa sổ đầy sắc màu của nhà thờ, nơi đó phản chiếu lại vô số sắc màu khác nhau. Chúng sẽ không thể bị nhuộm nữa rồi. Anh đã nói cô rằng một ngày nào đó hai người sẽ đến đây để kết hôn. Anh lại nhìn về phía ngài, nhìn ngài đặt tấm màn che lên người cô. Một tấm màn không phải màu trắng, không phải là màu của tình yêu, mà là tấm màn của sự sụp đổ, đen tối như cuộc đời anh hiện giờ. Cuối cùng họ cũng không tới được một nụ hôn hay lễ kỉ niệm nào. Mà là cái chết.
Có lẽ họ sẽ có con, ngắm nhìn chúng trong niềm hạnh phúc vô bờ và khám phá thế gian tới lúc chết đi. Có thể họ đã có thể sống trên một ngọn hải đăng lộng gió và ngắm nhìn thuyền bè vào bờ. Có lẽ hai người đã có thể đứng ở ban công nhà cô, ngắm nhìn hoa giấy nở rộ. Có lẽ họ đã phải sống một cuộc đời tươi đẹp hơn thế này.
Anh nắm lấy tay nắm cửa đã được trang trí đầy công phu. Lạnh. Một dấu hiệu cho thấy chẳng còn ai chết ngoài cô. Đã lâu lắm rồi chẳng còn ai vào đây nữa, trừ Ngài Filia với anh ra. Cánh cửa mở ra, ánh mắt anh lạnh như băng hàn. Anh bước ra ngoài một bước nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Ngài Filia đã giữ chân anh lại.
“Tôi khuyên anh đừng đi theo cô.” Filia nói.
Người đàn ông thở dài, một giọt nước mắt cô đơn vẫn còn vương lại trên mắt.
“Tôi phải làm thế thôi, Filia ạ. Tôi không thể để em đi được. Không thể nữa.” anh trả lời.
Anh rút vũ khí từ trong túi ra, nạp toàn bộ viên đạn bên trong có chứa đủ loại chất nổ kì lạ mà anh có. Anh xoay nòng và kết thúc màn trình diễn bằng cách đặt nó lại vào trong túi với nụ cười nhẹ chứ đầy tự mãn.
Tôi vẫn hiểu mà.
Filia nhớ ra anh rồi —một kí ức chợt lóe lên trong đầu ngài. Đây là một đứa trẻ mồ côi. Ngài đã thấy anh lang thang trên phố một lần rồi, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng để tồn tại, thực hiện một nhiệm vụ đầy nguy hiểm tại khu ổ chuột. Ngài thấy thương thay cho anh.
Anh bước đi và hình dáng anh dần khuất đi trong màn đêm.
“Tôi có thể hỏi tên cậu là gì không?” Ngài Filia nghĩ.
Người đàn ông quay lại. Nhìn vào Ngài Filia, môi anh nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười khiến Ngài Filia có thể thấy được một chút đau khổ ẩn giấu sau một chiếc mặt nạ đầy thanh tao kia.
Anh vừa nói vừa than thở.
Cô ấy đã từng là một nửa linh hồn của tôi.
Nhưng giờ cô cũng đi mất rồi.