Thiên Nga


đánh giá: +5+x

“Tôi đã hy vọng rằng việc này có thể đợi được, các quý ông,” O5-1 nói, ngồi xuống ghế và thở dài thườn thượt.

“Tôi e rằng đó là chuyện…” Mười Một đáp, luồn các ngón tay lên tai, vén tóc ra sau. “Chúng ta có chắc chắn về việc này không? Có khả năng rằng sự phân nhánh có thể kéo dài hơn nhiều so với những gì chúng ta suy tính.”

“Có lẽ là vậy, nhưng rồi, chúng ta cũng sẽ gặp rủi ro về một điều gì đó tồi tệ hơn. Sự trì trệ luôn tốt hơn sự suy thoái. Tôi thức dậy, nhìn vào các ghi chú, và nhận ra mình vừa có thêm những ký ức mới… Những việc mà tôi đã có thể làm nhưng lại không thể. Tôi chỉ là… không thể.

Ba nhìn lên, mặt mày tái đi. “Tôi… Có ai trong số các vị nhớ tôi… là Hitler không?” ông hỏi.

Bảy giơ tay lên, gật đầu một cái với người đàn ông đang tái mặt rồi từ từ hạ xuống. “Cũng giống như tôi nhớ về việc tuyển dụng Mười Ba vậy,” ông nói, nghiêng đầu về phía bên kia của chiếc bàn.

Một liếc nhìn quanh căn phòng, những người bạn và gia đình đã tụ họp của mình, tất cả những người có ý nghĩa đối với ông trong thế kỷ qua. “Vậy chúng ta đều đồng thuận đúng không?” ông hỏi. “Bất kể hậu quả là gì đi chăng nữa?”

Mọi người ngồi im lặng.

“Vậy thì,” ông nói. “Hãy cập nhật hồ sơ của chúng ta….”



Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License