Đêm Hẹn Hò


đánh giá: +9+x

Alvarez gõ vào cánh cửa đã mở rồi bước vào văn phòng.

Ts. Gears lục lọi đống tài liệu trên bàn của ông, rồi nhìn chằm chằm anh lính gác trẻ tuổi.

“Ừ, tôi đã cố liên lạc với Ts. Clef cả chiều nay rồi, nhưng ông ta không trả lời điện thoại. Tôi cần anh tìm hiểu xem ông ta đang ở đâu để chắc chắn rằng ông ta không gặp nguy hiểm. Và nói với ông ta rằng ta có việc quan trọng cần thảo luận.”
­­
“Nhưng thưa ngài, tối nay là tối thứ sáu,” Alvarez nói với chất giọng khó xử. “Tôi chắc là ngài nhớ…”

“À, tôi hiểu rồi. Là…”

“…vâng.”

“Và ta không được…”

“Ngài ấy đã chỉ thị rằng chúng ta không được làm phiền ngài ấy trong mọi trường hợp, thật sự là như vậy, thưa ngài.”

“Thế thì đợi đến sáng hôm sau vậy.”

“Đã rõ, thưa ngài.”

Và Alvarez rời khỏi văn phòng.
­


­
­
Ts. Alto Clef ngồi trong phòng ăn thượng hạng của ông tại Điểm-19. Nơi này quả thật quá xa xỉ -tường chạm khắc bằng vàng, gỗ sồi được khắc hoa văn, nội thất của thế kỷ thứ 18, chiếc bàn được trang hoàng cùng với đồ sứ vô giá làm bằng loại bạc tinh túy nhất. Chiếc bình gốm thời nhà Minh được đặt cạnh bên, chiếc đèn trần pha lê sáng bóng tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng và ấm cúng; còn phía trên tường là một bức họa bản gốc của họa sĩ Caravaggio, bên kia là của Vermeer. Cùng với đó là bản nhạc của Barry White được chơi trong gian phòng.
­
“Mmmh!” Clef nói, đặt chiếc thìa xuống bàn và lau miệng bằng khăn giấy. “Món súp quả thật rất tuyệt vời. D-123130 làm tốt hơn hẳn mọi hôm nhỉ.” Ông hướng mình về phía một nhân sự cấp D tại đó. “Thêm rượu vang, D-23897.”

“Ngay lập tức, Ts. Clef,” người đàn ông trong bộ đồ màu cam nói, rồi bước đến một cách đầy lo lắng và rót rượu nho Chardonnay vào chiếc ly.

Clef nâng ly và nhấp rượu, với vẻ mặt đầy sự thỏa mãn. “Thật là tốt quá phải chứ,” ông cười với vị khách của mình. “Ta nên làm chuyện này thường xuyên hơn, em đồng ý chứ?”

Từ phía đối diện là SCP-173, nó nhìn ông, bất động, im lặng.

Năm nhân sự cấp D được bố trí xung quanh bức tượng sống, mắt họ dán chặt vào nó, họ đổ mồ hôi lạnh trong lúc cố giữ quan sát và không chớp mắt, một thoáng cũng không; người thứ sáu đứng ngay sát bên 173, vừa run rẩy trong kinh hoàng vừa đưa chiếc thìa chứa súp lên mặt nó, đổ súp lên chỗ có thể là miệng của nó.
­
“Anh có thể nói rằng em trông rất đáng yêu tối nay đó, cưng ạ,” Clef nói, mắt ông liếc nhìn đầy sự tán dương chiếc váy đen mà bức tượng đang mặc, bộ tóc giả vàng rực rỡ trên đầu nó, đôi má đánh phấn hồng… “Anh đáng lẽ nên chờ chút nữa cơ, nhưng thấy em thế này, anh… Heh, nhìn anh xem, em đã làm anh lắp bắp như một cậu bé. Anh không biết em có sức hút đó như thế nào. Nhưng nó luôn cuốn hút anh.”

SCP-173 vẫn thế, sắc mặt cứng như đá, vô cảm.

“Dù sao thì,” Clef nói, “Anh có chút gì đó để cho em thấy sự cảm kích của anh vì em đã dành buổi tối với anh.” Clef lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật và đưa nó cho D-23897; anh ta đem chiếc hộp về phía bên kia bàn, tim anh ta đập thình thịch khi tiếp cận 173.

“Mở đi,” Clef nói. D-23897 mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc dây chuyền vàng đính hàng chục viên kim cương nhỏ. “Nó vừa cỡ với em, vì anh đã làm nó đặc biệt cho em mà. Đeo thử đi,” Clef mỉm cười. D-23897 lấy chiếc dây chuyền khỏi hộp và cột nó quanh cổ 173 một cách miễn cưỡng, ngón tay anh ta co rúm lại khi chúng vòng qua bề mặt xi măng lạnh lẽo của bức tượng. Clef không nói lên lời trong thoáng chốc. “Nó vừa đến hoàn hảo,” Ông nói. “Chúa ơi, em đẹp quá. Anh cảm tưởng như không thể nào rời mắt khỏi em.”
­
Ngay khoảng khắc đó, bài Can’t Get Enough of Your Love của Babe được chơi; Clef cảm thấy tim ông đập loạn xạ. “Đó là bài hát của chúng ta,” Ông thì thầm. Trong lúc chất giọng của Barry White cất lên trong gian phòng, Clef nhận ra ông đang nhìn chìm đắm trong đôi mắt dị hợm, nhân tạo của 173. “Em biết đó,” giọng của ông giờ chỉ nhỏ như tiếng thì thầm, “Anh không đói nữa. Ý em thế nào, muốn… nghỉ giải lao… đêm nay không?”
­
­



­
Clef nằm lên chiếc giường xa xỉ, cùng với 173 kề bên, chăn mền che phủ lên họ. Nhóm cấp D đều đang đứng quanh chiếc giường, mười cặp mắt này đã không rời khỏi bức tượng suốt hai tiếng qua.

“Em không tưởng tượng nổi những cuộc hẹn này có ý nghĩa như thế nào với anh đâu,” Clef thì thầm vào tai 173. “Vận hành Điểm-19, bằng đấy trách nhiệm, sinh mạng mọi người đè lên vai anh, một công việc đầy mệt mỏi. Em là phép màu của anh đó. Em thật sự-” Dòng suy nghĩ của ông bị chặn đứng bởi những tiếng thì thầm – hai nhân sự cấp D có vẻ như đang tranh luận về điều gì đó. Clef gằn giọng. “Các anh có phiền không?”

D-23897 lập tức trả lời. “Xin lỗi, thưa ngài. Chỉ là D-45931, anh ta đã không ngủ mấy ngày này rồi, giờ thì anh ta đã bắt đầu lờ đờ. Tôi đã nhắc anh ta phải mở to mắt ra.”

“À, ta hiểu. Ừ thì, chắc không cần thiết đâu.”

D-23897 cau mày với vẻ mặt bối rối.” Nhưng thưa ngài, bức tượng đó…”

“Cô ta có thể là một cô nàng nóng nảy, nhưng miễn là có ta ở đây, cô ta sẽ không làm điều gì xấu đâu.”

“Vậy… không có gì nguy hiểm à?” D-23897 hỏi.

“Đúng vậy, anh không cần lo lắng đâu.”

“…”

“Nếu chỉ có vậy,” Clef nói, “thì ta cần quay trở lại-“

“Vậy thì ông gọi chúng tôi đến đây làm gì?” D-23897 gần như đã thét lên. “Tại sao ông cần chúng tôi ở đây?”

Clef nhìn anh ta một cách kỳ lạ, nét mặt của ông ta cho thấy một nụ cười nhẹ.

“Ta thích làm chuyện này lúc có người xem hơn”

« | HUB | »

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License