Nếu bạn đang đọc tài liệu này thì xin chúc mừng. Một trong số chúng tôi đã đi đời bởi một thứ gì đó rồi. Một con quái vật, chắc là vậy, hay một địch thủ từ GOC (Liên Minh Huyền Bí Toàn Cầu) chăng? Hoặc có lẽ chúng tôi ở hơi gần với tử thần rồi, giống như Aaron ấy. Tất nhiên không phải vì tuổi cao sức yếu. Chúng tôi đã thanh toán xong điều đó rồi, nhỉ? Dù sao, một trong số những người bảo vệ cũ đã biến mất. Có thể là Jason. Có lẽ là Agnes. Có lẽ là tôi. Trời ạ, tôi sẽ rất ngạc nhiên khi biết tôi không phải là người sẽ chết kế tiếp đâu. Tôi luôn là đối tượng có nguy cơ cao nhất mà.
Tôi đang viết điều này cho bạn như thể bạn là một con người thực thụ. Đây sẽ là lần cuối cùng bất cứ ai dám mở rộng tấm lòng để lịch sự với bạn đâu, thế nên tôi hy vọng bạn chú trọng điều này.
Cho dù bạn là ai, bất kể bạn đã làm gì trước đây, bạn chắc phải có cấp bậc cao nên mới bị dính vào mớ rắc rối này. Bạn đã nhận thấy những khác biệt, mâu thuẫn rồi nhỉ? Tôi không biết bạn đã được nghe kể ít nhiều hay bạn chắp vá thông tin được bao nhiêu. Điểm mấu chốt của vấn đề là: Khả năng trở về và hồi phục của các đối tượng SCP đều là dàn dựng hay chỉ đơn thuần là giả tạo thôi. Chúng tôi chưa bao giờ "phát hiện" một SCP trong suốt toàn bộ lịch sử của Tổ chức cả.
Hãy để tôi kể bạn nghe câu chuyện từ lúc khởi đầu.
Aaron Siegel là một nhà vật lý học tại Cornell năm 1891. Ông là một cá nhân thực sự rất năng khiếu, và cuộc sống của ông đáng lẽ đã theo một con đường khác, tôi tin rằng tên tuổi của ông sẽ sát cánh cùng với Edison, Einstein và Hawking. Tôi biết ông ấy rất rõ. Vì bởi ông, à không, anh ấy vẫn và sẽ mãi là anh trai tôi.
Anh cũng là một nhà tự nhiên học nghiệp dư, và thích đi bộ trong rừng. Một ngày nọ, khi đến thăm gia đình của chúng tôi ở hạt Essex, anh ta đi qua một con đường sỏi. Anh đã theo dõi nó một thời gian dài, và nhận ra rằng nó liên tục trở nên cao hơn rất nhiều so với bình thường. Đáng lẽ ra nó phải đưa anh ta lên trên những ngọn đồi gần đó mà thay vào đó, anh lại trở về nơi mình bắt đầu, ngay cả khi không đi xuống dưới dốc.
Những người bình thường khác sẽ thấy có gì đó không đúng và rời đi lâu rồi. Nhưng Aaron thì không, anh là một người rất cứng đầu. Anh đã quyết định điều tra thêm và phát hiện ra rằng con đường không theo quy tắc hình học thuần túy của một Euclid. Giống như Saccheri, anh ta đã tìm thấy thứ gì đó tương phản với bản chất của những đường thẳng.
Anh nghiên cứu nó. Các phương trình đã thu được là một phần của tệp bạn nhận được. sau cùng thì bạn cũng hải học thuộc nó thôi. Ông đã xây dựng một căn lều nhỏ gần đó làm một phòng thí nghiệm tạm thời. Thí nghiệm đầu tiên của anh chính là tạo ra chìa khóa có khả năng mở bất kỳ loại khóa nào hay giờ đây đang được trữ với cái tên SCP-005.
Anh ta mang những người khác tới. Tôi là một trong những người đầu tiên anh liên lạc lúc đó tôi là một sinh viên y khoa tại Harvard. Ban đầu tôi nghĩ anh ấy điên, nhưng khi anh ấy cho tôi xem con đường, chìa khóa, tôi biết thêm được nhiều thứ. Còn có những người khác nữa, bạn bè và đồng nghiệp khác. Hầu hết họ đã biến mất cả rồi, nhưng … Chúng tôi là cốt lõi. Chúng tôi tạo ra Tổ Chức ở khắp nơi.
Ban đầu, nó chỉ là để khám phá, để tìm kiếm những điều chúng ta có thể làm với chúng. Chúng tôi đã có những hy vọng cao, những kế hoạch như vậy đấy. Chúng tôi sẽ thay đổi thế giới. Chúng tôi sẽ tự cứu nó. Chúng ta có thể chăm sóc những người đói khổ, cho người vô gia cư nhiều nơi cư trú, chữa lành cho người bệnh và người người sắp chết.
Thomas Carter đã cho chúng tôi tiền. Chúng tôi không phải là người nghèo, nhưng chúng tôi đã vượt qua vận mệnh của mình rất nhanh chóng. Thomas đã sử dụng các kết nối của mình trên Phố Wall và ở Washington nhằm tài trợ cho chúng tôi. Anh đã cho họ thấy những gì chúng ta ít nhất có thể làm được, và hứa với thiên đàng để chống lại mối nguy họa của địa ngục.
Agnes Peterson, vị hôn thê của anh trai tôi, là quản trị viên. Chúng tôi không biết làm thế nào để điều hành một tổ chức. Chúng tôi như một đàn mèo chỉ biết đi đi lại lại và cô ấy biến chúng tôi thành một tổ chức, đưa chúng tôi, những con người mơ mộng điên khùng đến cùng một nơi.
Chúng tôi sớm xây dựng một cơ sở. Nhưng chúng tôi vẫn rất nhút nhát. Nhiều khi chúng tôi muốn hét toáng lên từ những mái nhà để cho mọi người biết những gì mình đã tìm thấy, nhưng lại sợ hãi, sợ rằng nó bị ai đó cướp mất. Chúng tôi đã tự nhủ rằng đây chỉ là tạm thời thôi, cho đến khi chúng tôi chắc chắn nó. Cuối cùng, chúng tôi sẽ cho họ xem. Cho họ xem tất cả.
Lúc đầu chúng tôi rất cẩn thận. Chúng tôi đã làm những món đồ nhỏ, không gây hại hoặc thậm chí còn hữu ích nữa. Suối nguồn tuổi trẻ. Siêu bóng. Bức tượng Nội chiến. Chúng tôi đã tự tin hơn và bắt đầu làm việc với con người. Người đàn ông bê tông đã tình nguyện. Hay người đàn ông với hành tinh xoang bụng. Chỉ là một khởi đầu nhỏ nhưng chúng tôi đã làm cho anh ta trở thành một cái gì đó đặc biệt, nhỉ?
Mọi thứ thật sự quá đơn giản. Có lẽ thật vô lý để có lấy được nhiều thứ từ một lỗ hổng của thực tại , nhưng mọi thứ thật trôi chảy, một phát hiện mới rồi lại dẫn đến những cái sau đó. Cứ như có một thứ gì đó đã giúp chúng tôi.
Nhưng sau đó, mọi thứ bắt đầu đi sai đường. Trong khi Aaron đang chơi đùa với các phương trình, anh ta vô tình khởi nguồn ra Con số bị thiếu. Trong phòng thí nghiệm của tôi, tôi đã tạo ra Bệnh lây truyền từ Xác Sống. Nhưng chúng tôi đã đầu tư quá nhiều vào các dự án của mình, nên chúng tôi vẫn phải tiếp tục. Rồi đến Ống nước Quỷ dữ và Bậc Thang. Chúng tôi biết mình sẽ cần thêm trợ giúp.
Thomas cho mọi người biết những gì chúng tôi sẽ làm được cho quân đội, nói với họ rằng chúng tôi đã “tìm thấy” những thứ này, phát hiện ra chúng. Chúng tôi tự bịa ra những cái tên như “Phòng thí nghiệm Prometheus” và “Hỗn Kháng”. Họ đã cho chúng tôi nhiều tài trợ, nhiều nhân sự. Chúng tôi xây dựng và mở rộng rất nhiều. Chúng tôi lặp lại việc này ở các nước khác. Một số người nghe, một số thì không. và rồi chúng tôi đã trở thành một tổ chức quốc tế. Chúng tôi mang lại nhiều nhà nghiên cứu hơn, khá ít người nghi ngờ chúng tôi chính là nguồn gốc của những thứ họ đang nghiên cứu. Đôi khi chúng tôi sẽ sắp xếp để một đối tượng được "tìm thấy" bởi một nhóm nội địa hoặc đôi khi chúng tôi chỉ đơn giản là viết các bài báo cáo. Chúng tôi được quyền tạo ra các thủ tục giấy tờ và giám sát. Nếu chúng ta nói một thứ nào đó ra sao, nó sẽ như vậy. Nó sẽ mãi là như vậy
Dĩ nhiên vẫn còn nhiều vấn đề. Jeremy và Thomas đã lấy một trong những thí nghiệm của chúng tôi và bỏ trốn và sau đó tạo ra câu lạc bộ nực cười của riêng họ. Một trong những nhà nghiên cứu của chúng tôi đã phát điên và bắt đầu tôn thờ máy móc, lẻn đi với nhiều kiến thức khá nguy hiểm. Chúng tôi vẫn đang đối phó với nguy cơ sụp đổ của các nhóm này.
Thế nên, chúng tôi lưu trữ và xử lý chúng. Chúng tôi không thể dừng lại, chắc bạn cũng thẫy rõ điều đó mà nhỉ? Thay vì thận trọng, chúng tôi trở nên táo bạo hơn. Tôi đã cắt một cậu bé và biến nó thành Bị Thịt Thù Hận.
Có khá nhiều nguyên cớ. Mọi thứ luôn luôn có lý do. Hai ba mươi mốt. Chúng tôi đã tạo ra cô ấy và cả chị em của cô. Chúng được đưa về từ trại mồ côi và sắp xếp cho những gì theo sau đấy. Và đó không phải là một tai nạn. Chúng tôi biết những gì chúng tôi đang làm. Đã từng có một cái cớ cho nó, nhưng tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi chợt nhớ ra nó ngay lúc này. Không ai trong chúng ta nhớ cả, có lẽ là ngoại trừ anh trai tôi, cho dù anh có ở bất cứ nơi nào, bất kể anh ta là thứ gì.
Chúng tôi tiếp tục hướng về phía trước. Ngay cả sau khi Abel xuất hiện, sau cái bể máu và sau cả cái bò sát khốn nạn đó nữa, chúng tôi vẫn tiếp tục tiến lên phía trước với công việc của mình. Chúng ta còn làm gì khác được nữa chứ? Hy vọng duy nhất của chúng tôi để tồn tại sau các hiện tượng do chúng tôi gây ra là tìm hiểu rõ hơn, tìm hiểu nhiều hơn nữa. Chúng ta đã ở trên lưng của một con quái vật khủng khiếp sẵn rồi, và nếu chúng ta cố gắng nhảy xuống ngay bây giờ thì tất cả sẽ bị nghiền nát bên dưới nó. Nhưng đó không phải là điều làm tôi sợ, và đó không phải là điều khiến bạn sợ hãi. Chúng tôi đã duy trì chỗ đứng của mình trong suốt một trăm năm qua.
Những điều tôi thực sự lo lắng là những vật thể chúng tôi không tạo ra. Không, lần này tôi đang nói thật đấy. Chúng tôi không phát hiện ra bất kỳ thứ gì trong số chúng. Nhưng một số chắc chắn không phải là thành quả công việc của chúng tôi. Chúng giống kiểu… một ngày chúng đột nhiên xuất hiện ở trong khu lưu trữ, và luôn được ngăn chặn ở trong đó. Bạn không thấy sao? Chúng tôi không còn nắm quyền kiểm soát được nữa. Chúng tôi chưa bao giờ có quyền đó.