Dokuhaku, Hay Là Một Lời Độc Thoại

Tôi muốn sống một cuộc đời hạnh phúc.

Tôi chỉ muốn được là “chính tôi”.


Tôi luôn nghĩ rằng mình đã luôn kề vai sát cánh bên “họ”.

Tôi chẳng hề đặc biệt hay gì hết.


Nhưng tôi lại là món đồ chơi tiêu khiển cho “họ”.

Tôi đã nhận ra được một lúc rồi.


”Họ” luôn cười nhạo tôi suốt thời gian qua.

Nhưng tôi vẫn cứ nhắm mắt làm ngơ.


Không ai đứng về phía tôi.

Tôi luôn mong họ thấu hiểu tôi.


Những gì tôi làm chắc hẳn phải khó chịu lắm nhỉ,

Chắc chắn, những điều tôi làm đều gây ít nhiều phiền toái cho “họ” ha.


Mọi thứ đều vô nghĩa.

Tôi đã quá ngu ngốc để nhận ra điều đó.


Nhưng tôi lại không có ác cảm với “họ”.

Tất cả đều là lỗi của tôi.


Nói đúng hơn thì tôi không thể chịu đựng được khi nghĩ khác đi.

Tôi đã nhận ra. Nhận ra rằng “họ” đã đối tốt với tôi.


Tôi chỉ muốn tin vào điều đó thôi.

Làm trái tim tôi tan nát cũng khá dễ dàng đấy


Tôi đã nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.
Đã nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ thức dậy.

Nhưng không hề,
Nó đã không xảy ra do “họ” đã thông đồng với nhau.


Thật ngốc khi tin vào điều đó.

Khi nghe câu chuyện đó, tôi sốc như thể bị đập vào đầu vậy.


Những gì tôi nhận được, chỉ là sự phản bội từ những người thân quen

Tôi lúc đó chỉ là một đứa trẻ ngây dại.


Đó là điều kinh khủng nhất.

Vào ngày đó, tôi đã nhận ra tất cả.


Nhưng giờ tôi đã ở đây.

Là điều duy nhất cứu rỗi được tôi.


Tôi không muốn nhớ về những ngày tháng đen tối đó nữa, nhưng mà

Không ai có thể xóa bỏ quá khứ đen tối đó được,


Với một bản thân mới.

Tôi có thể đẩy nó ra và quên đi.


Giờ tôi có thể bắt đầu lại tất cả.

Giả vờ rằng nó chưa bao giờ xảy ra.


Đến một nơi khác và nói chuyện với những con người mới.

Nếu chăm chỉ hơn trước thì tôi sẽ ổn thôi.



Nên,

Nên,




Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License