TS. KONDRAKI CẮT MẠCH SUY NGHĨ

Một khoảng thời gian trôi qua—có thể là một vài phút hoặc kéo dài hàng thiên niên kỷ.

DKCUWT-Thumbnail.png

THUMBNAIL


đánh giá: +5+x

TS. KONDRAKI CẮT MẠCH SUY NGHĨ

dotted-line-top.png

Khoảng một tháng sau đàn bướm và viên đạn, dòng suy nghĩ mạch lạc đầu tiên trườn qua đầu bạn.

Ngứa mông vãi, bạn nghĩ.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Ngay từ giây phút đầu tiên, không có gì cả.

Không ánh sáng hay bóng tối, ồn ào hay thinh lặng, hiện diện hoặc thinh không. Chỉ có một… cảm giác. Một cái chạm, một ánh nhìn, một âm thanh. Riêng biệt, không hề có liên kết. Luồng không khí tê lạnh của máy điều hòa mơn trớn trên đầu, không gian trống rỗng vốn có của phòng bệnh, tiếng rầm rì buồn tẻ của thiết bị theo dõi. Bạn không thể hiểu được chúng. Bạn với tới nhưng lần nào chúng cũng tuột khỏi bàn tay bạn.

Một khoảng thời gian trôi qua — có thể là một vài phút hoặc kéo dài hàng thiên niên kỷ.

dotted-line.png

Cơ thể không lấy lại chủ động mà rơi vào thế bị động; một cú giật chạy qua ngực và vai để rồi phản ứng bùng nổ cùng chất dẫn truyền thần kinh. Khi cơ thể cố gắng di chuyển thêm một lần nữa, một cảm giác kì lạ lai giữa kích thíchphản ứng xuất hiện. Cơ thể gắng sức há miệng và thấy ngón chân mình đang ngọ nguậy. Nó cố gắng giơ một cánh tay lên và nửa bên trái của khuôn mặt dường như tê liệt. Cơ thể cố gắng quay đầu, nắm tay lại, lôi mình khỏi giường và đứng nhìn những vòng xoáy màu sắc quay vòng trong phòng.

Cơ thể co giật không kiểm soát, gắng hít vào rồi lại thở ra. Và trái tim vẫn còn chơi một bản nhịp đều đặn. May sao nó vẫn còn hoạt động.

dotted-line.png

Các từ ngữ bắt đầu xếp thành hàng.

Những ngôn từ lỏng lẻo, lưa thưa trôi nổi dọc theo bờ rìa nhận thức của bạn như những đám mây xơ xác. Chúng nằm ngoài tầm hiểu biết của bạn — bạn chỉ thấy những cái bóng nhỏ hắt xuống khi chúng lượn qua đầu bạn.

—tôi hơi lo ấy, sao lúc nào mắt ông ấy cũng mở trừng trừng như thế vậy—

—các chỉ số đang dần ổn định rồi đấy, giảm liều lượng đi—

—thề nó mà nhấp nháy chắc tôi lên cơn động kinh thật mất—

—về lý thì đang sống thực vật nhưng hoạt động não thì—

—đã đổ bô chưa thế?

Mặc dù cơ thể không nhìn thấy, nó vẫn cảm được mặt trời lướt ngang qua bầu trời. Bóng tối di chuyển, rồi lớn dần. Mặt đất thay đổi theo mỗi lần góc sáng chiếu xuống.

dotted-line.png

Thời gian dần trôi qua. Suy nghĩ dần gắn kết. Mông vẫn tiếp tục ngứa.

Và từ một nơi xa, một thắc mắc thoát ra thành một câu hỏi.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

CHÚNG TA ████ CHƯA?

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

BIÊN BẢN PHỎNG VẤN SCP-7408-B — 07

BẠN: Hả?

BÁC SĨ: Tôi vừa hỏi, "hôm nay ông cảm thấy thế nào?"

BẠN: À. Lúc đầu tôi cũng tưởng vậy.

BẠN: Tôi ổn.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Khoảng ba ngày sau dòng suy nghĩ mạch lạc đầu tiên, có người nhận thấy cơ thể cựa quậy và cử một người phụ nữ mặc áo khoác trắng tới để kiểm tra. Bạn không biết tên cô ta, nhưng bạn khá chắc rằng cơ thể đã từng nhìn thấy cô ta tán gẫu trong giờ giải lao ở cantin trước đây.

Lần này, khi người phụ nữ nói, bạn đã hiểu.

dotted-line.png

BIÊN BẢN PHỎNG VẤN SCP-7408-B — 01

BÁC SĨ: Ông có hiểu tôi đang nói gì không?

Cơ thể cố gắng lên tiếng, nhưng chỉ có tiếng khò khè khàn đặc phát ra. Đã bao lâu rồi cái cơ thể này không nói vậy?

Sau khi cô ta dí cốc nước vào sát môi cơ thể, bạn gượng thử thêm lần nữa.

BẠN: Có.

BÁC SĨ: Ông còn nhớ họ của mình chứ?

Bạn có họ mà, đúng không? Bạn là con người mà, người nào mà chả có họ. Vậy thì:

BẠN: Kondraki.

BÁC SĨ: Tốt. Vậy còn tên thì sao?

À ừ, có họ thì phải có tên nữa.

BẠN: Hình như…

Bạn cố lục tìm cái tên còn lại của mình và… chẳng thấy gì. Bạn biết câu trả lời. Nó ở đây, trong cái đầu này. Nhưng nó không còn nguyên dạng. Nó không nên ở đây nữa.

BẠN: Tôi không biết.

BẠN: Tên tôi là gì?

Biểu cảm của người phụ nữ bị bóp méo tới độ bạn không thể hiểu nổi trước khi cẩn thận quay trở lại trạng thái tính lặng. Cô ta có tin xấu.

BÁC SĨ: Chúng tôi đã mong ông tự nói ra.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Ánh nắng tràn qua cửa sổ như vàng nóng chảy khi bạn thức dậy. Phòng bệnh sạch sẽ và yên tĩnh, mặc dù bạn vẫn có thể nghe thấy tiếng thầm thì từ các phòng khác trong tòa nhà.

Một y tá đứng đối diện với cửa sổ đang thay kim truyền tĩnh mạch cho bạn. Da cô ta nhợt nhạt như vỏ cây bạch dương. Những nhánh cây khẳng khiu trồi ra từ trên đầu và vai cô ta. Y tá quay sang bạn và hỏi—

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

BÁC SĨ: Ông có biết mình đang ở đâu không?

BẠN: Bệnh viện Tưởng niệm Esterberg.

Ánh nắng tràn qua cửa sổ như vàng nóng chảy.

BÁC SĨ: Ông có biết tại sao mình lại ở đây không?

Căn phòng gần như thinh lặng.

BẠN: Không…

BẠN: Điều cuối cùng tôi còn nhớ là tôi đang đi làm và—

Thời gian uốn cong…

BẠN: Đợi đã.

…và vụn vỡ.

BẠN: Tại sao tôi lại ở Esterberg?

Bạn nghe thấy hằng hà tiếng vỗ cánh nhỏ lẻ.

BẠN: Khoan đã.

Lớp bề mặt của căn phòng bong ra, để lộ một khuôn mặt trắng trẻo như ngọc trai.

Tại nơi đó có ánh mặt trời, chỉ là không phải ở đây.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Tưởng tượng nhé: kí ức cũng giống như những bức ảnh vậy.

Chúng phai mờ. Chúng nhăn nhúm. Thời gian thì luôn chạy về phía trước nhưng kí ức, kí ức không bao giờ di chuyển, bị ghim chặt sau tấm kính. Không phải là quá khứ hay tương lai, mà là hiện tại vô ngần.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Sau khi kí kết hợp đồng, một tay tạp vụ của Tổ Chức với ánh mắt vô hồn đưa con bạn tới. Hãi hùng làm sao khi bọn trẻ con miệng còn hôi sữa lại lớn nhanh đến như vậy — mới chỉ có vài tháng mà trông nó khác hẳn. Thằng bé cao hơn vài inch và có người đã cắt tóc cho nó.

Thằng bé chần chừ nán lại ở ngưỡng cửa, hai con ngươi sáng rõ. Nó không nhận ra bạn — nhận ra được mới hay. Cơ thể sụt mất hai mươi pound, tóc thì lưa thưa vài cọng mới mọc lại sau cuộc phẫu thuật não. Trong mắt con trai bạn, nó hẳn giống như bản sao kì quặc của cha mình, một bộ xương rỗng choàng tấm da bên ngoài.

Hoặc có thể thằng bé hoàn toàn quên mất bạn. Nó còn quá trẻ.

Này, bạn càu nhàu. Bố cũng nhớ con lắm.

Một sợi chỉ cảm xúc mỏng manh vỡ toác bên trong thằng bé, nó lao qua phòng và dụi đầu vào cơ thể bạn— vào xương sườn của bạn. Cảm thấy bối rồi giữa nhẹ nhõm và đau đớn, bạn ôm chặt lấy thằng bé khi nó khóc nức nở.

Và khi họ tới để đưa thằng bé đi, cả hai người đều đã ngủ say.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Bạn chạm mặt anh ấy trong quán bar yêu thích của mình — nơi mà đám bảo vệ còn chẳng thèm liếc qua thẻ ID giả của bạn tới một cái. Đó là anh chàng trong cùng câu lạc bộ nhiếp ảnh với bạn. Anh ấy lướn hơn bạn, đâu đó tầm cuối hai mươi đầu ba mươi, với làn da màu ô liu, mài tóc đen xoăn và nụ cười bên dưới hàm râu ria lởm chởm. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong người bạn mỗi khi anh ấy khen những bức ảnh bạn chụp.

Bạn đã biết, kể từ khi bạn mười bốn tuổi và say mê những bộ phim của Harrison Ford, rằng bạn thích đàn ông. Chỉ là bạn đã ngó lơ xúc cảm đó trong suốt năm năm dài vì quá sợ hãi và xấu hỗ để có thể gom đủ can đam đổi diện với nó. Nhưng bây giờ ư? Hình như rượu đã tràn lên tận não bạn hoặc có thể là do bạn đã thấy anh ấy ngó trộm bạn vài lần hoặc là do chưa từng có thêm ai chạm vào bạn kể từ buổi dạ hội cuối cấp đó — dù là gì đi nữa, thì giờ nó cũng đã khác. Bạn dốc hết cốc rượu còn lại xuống họng và loạng choạng rời khỏi ghế

dotted-line.png

Hai bạn hầu như chưa nói chuyện với nhau bao giờ, nên bạn giới thiệu bản thân trước. Anh ấy nói, đó là một cái tên hay. Dễ nhớ. Quả là lời khen kì quặc, nhưng bạn lại thấy vui mới lạ. Hai bạn nói chuyện thêm một lúc, cho đến khi anh ấy kiểu — nhìn bạn chăm chú. Ngả người ra sau, mắt nhắm hờ. Đánh giá.

Và rồi anh ấy nói—

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

EM CÓ MUỐN THẤY MỘT THỨ THẬT ████ KHÔNG?

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Tưởng tượng nhé: cơ thể cũng giống như một cuốn album ảnh vậy. Cứ mở nó ra và bạn sẽ tự khắc thấy.

Lật giở từng trang một, lật, lật và tiếp tục lật. Đây là bạn, đang đi làm. Đây là bạn, đang nói chuyện điện thoại. Đây cũng là bạn, đang đưa ra lựa chọn.

Bạn thấy chứ? Cơ thể là vật chứa kí ức. Và nó tràn đầy.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Ánh sáng mặt trời tràn vào phòng phục hồi chức năng như vết thương trào máu. Bạn khá chắc ánh nắng này là thật, không phải ảo giác. Mấy ngày gần đây bạn khá chắc về mọi thứ. Bạn cũng khá chắc mình chỉ đang phí thời gian.

Hai tay bạn nắm chặt lấy lan can khi bạn muốn di chuyển đôi chân của mình. Chẳng có gì xảy ra cả.

SCP-7408-A giống như một cái chi thừa vậy. Bạn không biết phải làm gì với nó khi họ ghép nó vào bạn, vào não của bạn — dù không còn nhiều —. Nó làm mất cân bằng mọi thứ; tất cả các tín hiệu ra lệnh cho hoạt động có ý thức đều trở nên hỗn độn. Bạn khá chắc là vậy.

Chuyên gia vật lý trị liệu của bạn bảo rằng quá trình hồi phục cần thời giansự kiên nhẫnkhông phải lúc nào cũng diễn ra thuận lợi.

Thuận lợi. Nhảm cứt. Bạn bơ anh ta đi và cố gắng đưa chân mình thêm lần nữa. Vẫn chẳng có gì cả.

Bạn nghiên răng và thử lại. Không được.

Bạn thử lại. Vẫn không được.

Bạn thử thêm lần nữa.

Thêm lần nữa.

Bạn thử thêm một lần nữa.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Lúc cô ấy gọi cho bạn để báo về thằng bé thì đã gần 4 gờ sáng. Một giờ đồng hồ mệt mỏi và đứt quãng như chính giọng nói của cô ấy khi gọi tên bạn.

Bạn rời đi lúc 8:30 sáng; bạn ngậm ngùi tạm biệt căn hộ của mình. Bạn sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Khi bạn đủ tỉnh táo để nhận ra mình là ai, mình đang ở đâu và toàn bộ những điều đó có nghĩa gì, bạn bắt đầu cảm thấy — không khỏe.

Bạn chẳng nói chẳng rằng. Bạn chán ăn. Thậm chí bạn gần như không động tay làm bất kì thứ gì. Làm cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?

Bạn sẽ không bao giờ được rời khỏi tòa nhà này. Nhất là khi Tổ Chức vẫn đang để mắt tới bạn, nhốt bạn trong một căn buồng có-trời-mới-biết nằm sâu bao nhiêu feet dưới lòng đất.

Bạn sẽ không bao giờ được nhìn ngắm bầu trời thêm một lần nào nữa.

Bạn sẽ không bao giờ gặp lại con trai mình nữa.

dotted-line.png

Bạn bắt đầu đẩy những con bướm xung quanh để giết thời gian. Một khi bạn nắm được cái mẹo thì cũng không khó tới vậy. Giống như siết một cơ trong não bạn ấy.

Bạn biến nó thành trò chơi. Đầu tiên bạn thử đổi màu. Xanh dương, vàng, cam. Xanh lá.

Sau đó là hình khối. Tam giác, khối lập phương, khối đa diện.

Bạn chuyển sang các món khác phức tạp hơn như tái tạo các vật thể từ trí nhớ hay những khuôn mặt từ những giấc mơ chập chờn. Bạn cố vẽ lại biển nhưng không thể nhớ ra màu sắc như mong muốn.

Bạn dành mọi khoảnh khắc vào việc siết chặt nhóm cơ tưởng tượng đoa cho tới khi cơn đau nửa đầu buộc bạn phải dừng lại. Cuộc đời bạn biến thành những chuỗi ngày dài chỉ có ngủ và lao động trí óc.

dotted-line.png

Có một người phụ nữ ở trong buồng cùng bạn. Cô ta có vẻ mặt nghiêm nghị và mặc bộ đồ màu—

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Khi bạn bước nhẹ trên tấm thảm lông xù để đi lấy cuốn tạp chí từ hộp thư, bạn có thể nghe thấy tiếng gia đình mình đang xem TV phát ra từ phòng bên cạnh.

Xoẹt.

Bức ảnh dễ dàng tách lìa khỏi trang giấy: Một bức hình chụp một cái cây. Quảng cáo cho một chiếc máy ảnh cầm tay.

Xoẹt.

Bạn chưa thấy đau ngay khi lưỡi kéo trượt khỏi tay và cứa vào da thịt bạn. Trong một khoảnh khắc, bạn chỉ thấy quyển tạp chí và máu đỏ nhuộm thẫm từng trang một.

Xoẹt!

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Người phụ nữ đang cầm một bản hợp đồng. Cô ta chìa ra cho bạn xem.

Tôi muốn bàn thêm về Sáng kiến Radix, người phụ nữ nói.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

Tưởng tượng nhé: cơ thể là một album. Kí ức là những bức ảnh. Và sẽ có những nhát kéo, cắt vụn chúng ra.

dotted-line.png

Tâm trí vỡ vụn và chia cắt. Phi tuyến tính. Phân mảnh. Nằm lại ở hiện tại.

dotted-line.png

Các mảnh ghép sẽ không thay đổi, nhưng chúng sẽ phục vụ cho những mục đích khác nhau tùy vào bối cảnhi.

dotted-line.png

Máu chảy xuống từ tay bạn, thấm qua chúng, bôi lên những màu sắc kì lạ.

dotted-line.png

Bạn vẫn chưa thành hình. Chỉ sắp thôi.

dotted-line.png

Bạn đang tự ghép mình lại với nhau thành một thể.

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

BIÊN BẢN PHỎNG VẤN SCP-7408-B — 11

BÁC SĨ: Vậy giờ khi đã có thời gian để nhìn lại, ông có còn nhớ được bất kì điều gì về cái ngày ông bị ám sát không? Gì cũng được, kể cả những chi tiết lặt vặt cũng có thể giúp ích cho cuộc điều tra.

BẠN: Tôi…

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

—có một âm thanh, một tiếng hét, cao và thanh, vang vọng khắp hộp sọ bạn—

—có điều nó không phải một tiếng hét, mà là một nốt âm thanh sắc lạnh tới chói tai cắt xuyên qua bạn như kính nhà thờ, lạnh băng, trong ngắt và bén ngọt—

—và cũng chẳng phải một nốt âm thanh, mà là một luồng ánh sáng sặc sỡ nhấn chìm bạn như làn nước, làm ngực bạn căng phồng tưởng chừng như sắp vỡ tung—

—nhưng đâu phải ánh sáng mà là những rễ cây đâm chồi dưới làn da của bạn, hàng tua dây leo quấn quanh thớ thịt và xương cho tới khi đôi cánh ngát hương dang ra từ khoang miệng há hốc—

—và rồi cũng chẳng phải đám rễ cây, mà là một khuôn mẫu bao trùm đang nở rộ, phản chiếu một âm thanh, một tiếng hét—

dotted-line-bottom.png

dotted-line-top.png

BẠN: Tôi không còn nhớ gì về chuyện đã xảy ra cả

BẠN: Tôi đoán mình thấy biết ơn vì điều đó.

dotted-line-bottom.png

Monarch%26Maestros.png
Chap%201.png


Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License