Đêm Của Các Cô Nàng: Ăn Diện


đánh giá: +6+x

Bữa sáng được phục vụ lúc 07:00 hàng ngày. Iris cố gắng đảm bảo rằng mình đã tắm rửa sạch sẽ, dọn dẹp giường ngủ và nơi ở của mình sạch sẽ và gọn gàng vào lúc đó. Không phải cô đặc biệt quan tâm người đàn ông mặc đồ trắng với khay thức ăn nghĩ gì về mình, mà đó là nguyên tắc của mọi việc.

Cô ngồi bên bàn đọc tiểu thuyết đầy nếp gấp, chờ tiếng gõ cửa. Cô ngạc nhiên khi nghe thấy một giọng nữ nói, "Xin chào? Cô Thompson?"

Cô tò mò mở cửa. Có một người phụ nữ quyến rũ khó xác định vùng miền đang đứng đó, mỉm cười vui vẻ. Cô mặc một bộ váy gọn gàng màu xám nhạt, bên ngoài một chiếc áo sơ mi xanh nhạt. Phù hiệu được gắn trên ve áo của cô có chữ "Adams." Nó có một biểu tượng Lambda trên đó, gạch chéo với số 2.

Là Đội Đặc Nhiệm Cơ Động à. Mình không quen Lambda-2 lắm. Hẳn là mới thành lập rồi.

"Iris Thompson?" người phụ nữ nói. "Andrea Adams. Tôi là chỉ huy đội an ninh của cô. Tôi chỉ đang băn khoăn liệu cô có muốn ăn sáng cùng tôi không."

Iris nhìn lên và nhìn xuống hành lang. Hai lính canh ở cuối hành lang khoác vũ khí qua vai. Họ dường như không quan tâm đến việc vi phạm quản thúc. Một trong số họ thậm chí còn tặng cô một nụ cười và giơ ngón cái lên.

“Ừm,” Iris nói một cách thận trọng. "Điều này chắc hẳn đang vi phạm rất nhiều quy tắc …"

"Tài liệu SCP của cô đã được cập nhật sáng nay," người phụ nữ nói. "Cô đang được hưởng Đặc Quyền Cấp 4. Hãy coi đó là lời cảm ơn vì đã cứu tất cả những sinh mạng đó."

Thật buồn cười là họ không cho mình những đặc quyền này ba tuần trước, ngay sau khi sự cố xảy ra. "Tôi nghĩ ý cô là phần thưởng của tôi khi tham gia Alpha-9," Iris nói.

"Cô thực sự muốn ở trong phòng giam đó à? Cứ nhận cái phần thưởng chết tiệt này đi."

“Được thôi,” Iris miễn cưỡng nói. "Chúng ta đi chứ?"

"Khoan đã. Đồ ngủ màu xanh là mốt năm ngoái rồi. Đây." Adams ném một túi tạp hóa bằng nhựa về phía cô. "Tôi sẽ đợi cô thay đồ."


“Cái chiếc quần jean này mặc vào thấy lạ thật.” Iris nói. "Chân của tôi như bị co thắt vậy."

"Không lẽ tôi đã nhận sai số đo của cô à?" Adams hỏi. "Tôi đã tra cứu báo cáo gần đây nhất của cô."

"Quần jean không có vấn đề gì. Chỉ là tôi chưa mặc quần jean trong 9 năm," Iris chỉ ra. "Và tôi cũng suýt quên cách buộc dây giày." Quy Trình Quản Thúc Đặc Biệt Dạng Người chỉ được cho phép đi dép mềm. Ít cơ hội để tự treo cổ hoặc ứng biến vũ khí mà không cần dây giày.

"À. Vậy mong là cô sẽ có cơ hội nhớ lại chúng sớm," Adams nói. Cô mở cửa nhà ăn ở Điểm 17. "Mời cô."

Cuộc trò chuyện ồn ào trong hành lang không lắng dần khi hai người phụ nữ bước vào. Các quy trình quản thúc được cập nhật của Iris hẳn đã được để ý: không ai quay lại trố mắt nhìn một SCP đang đi tự do trong một khu vực hạn chế. Một vài người nhìn dán mắt vào người phụ nữ có vẻ ngoài hấp dẫn trong bộ váy xám. Có lẽ một vài cái nhìn đó cũng là dành cho cô gái kia, người có vẻ ngoài hấp dẫn vừa phải trong chiếc áo phông và quần jean.

Thật kỳ lạ khi chỉ nhìn vào đã cảm thấy thoải mái như thế nào, so với việc băn khoăn liệu đặc vụ có vũ trang quyết định rằng cô sẽ thực hiện một hành động đe dọa và tước vũ khí của anh ta hay không.

Adams nhún vai trước những ánh nhìn như mưa và tự tin bước tới quầy, chọn hai khay nhựa màu cam và đưa một khay cho Iris. "Này, Flames," cô nói với người đàn ông để râu trong tạp dề đầu bếp màu trắng. "Một phần Trứng Rán Denver Đặc Biệt." Cô liếc qua Iris. "Cô muốn gì nào? Tôi mua cho."

"Ồ. Ừm." Iris cảm thấy một thoáng hoảng sợ: nhiều năm qua cô không phải quyết định ăn gì cho bữa sáng. Cô nghĩ lại nhiều loại bữa ăn đã đến trước cửa phòng giam của mình trong nhiều năm và chọn phần mà cô thấy hấp dẫn nhất: "Vui lòng cho tôi bánh mì bagel, pho mát kem, và salad trái cây."

"À, vâng. Thực Đơn Bữa Sáng 12," người đàn ông để râu nói. "Cô không cần tôi cho việc đó đâu: cô có thể chọn bữa sáng kiểu lục địa tại quầy bar lạnh."

"O-Oh! Tôi xin lỗi," Iris lắp bắp.

"Không sao đâu." Người đàn ông có râu mỉm cười hài lòng. "Lần đầu tiên đến nhà ăn à, cô Thompson?"

“… À, vâng,” Iris lo lắng.

"Chẳng sao cả. Mong là được gặp lại cô sau. Nếu cô quay lại đây ăn tối, thì tôi đang làm món ớt đặc biệt của mình…"

“… Thứ mà cô không nên ăn trừ khi muốn hứng chịu cơn thịnh nộ của SCP-Sáu Sáu Sáu Một Phần Hai,” Adams ngắt lời.

“… Tôi không quen với cái đó,” Iris nói một cách nghiêm túc. "Anh ta đang ở trong buồng quản thúc nào?"

Adams và Flames đều bật cười thật lớn.


"Được rồi, vậy SCP-666 1/2 là… vấn đề tiêu hóa khủng khiếp," Iris nói, "SCP-006-J là những con bọ khổng lồ, và SCP-095-J là Comic Sans. Còn câu đùa ngớ ngẩn nào tôi nên biết để không còn tự làm mình nhục mặt nữa không?"

"Không, chỉ có nhiêu đó thôi," Adams nói. "Tôi bất ngờ khi cô chưa từng để ý đến chúng hồi còn làm trong Đội Đặc Nhiệm Cơ Động đấy."

"Hồi đó tôi đi chơi với dân nghiện game," Iris nói. "Họ chỉ đùa về Portal và Half-Life. ‘SCP-003 Lambda là một trò chơi điện tử có dị tính là không bao giờ chơi hoàn thành.’ Đại loại vậy. "

"Hừm. Tôi đoán ngay cả một nhóm như chúng tôi cũng có bè phái và hội kín này nọ. Tôi cho rằng điều đó là không thể tránh khỏi trong một tổ chức lớn như của chúng ta."

Iris cầm con dao lên và bắt đầu phết kem pho mát lên bánh mì nướng. "Tôi cho rằng đó là sự thật."

Adams mỉm cười. "Vậy thì cô đồng ý chứ? Rằng cô là thành viên của Tổ chức?"

"Tôi nói thế khi nào?"

"Vừa tức thì. Khi tôi đề cập đến tổ chức 'của chúng ta' và cô không phản đối."

"Có lẽ tôi không phải là một người giỏi nhận ra phong thái diễn đạt nhỏ như Sherlock. Không phải ai cũng hiểu được chính xác những từ mà người khác sử dụng."

“Cô cũng quan tâm đến những trò đùa giữa các nhân sự,” Adams chỉ ra. "Có nghĩa là cô quan tâm đến việc trở thành một phần lối sống của chúng tôi."

"Vậy ý của cô là cái quái gì?" Iris cắn một miếng lớn khỏi chiếc bánh mì tròn vô tội của mình.

"Không ý gì cả. Chỉ cố gắng làm quen với người mà họ muốn tôi lãnh đạn thay." Adams gắp thêm một nĩa trứng rán và nhai một cách chu đáo.

Iris cắn một miếng salad trái cây.

Sự im lặng tiếp tục.

"Cô nên hỏi tôi một cái gì đó như 'Chà?' Hoặc 'Và cô nghĩ gì' nữa? " Adams nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Gì nữa, giờ cuộc trò chuyện này có kịch bản luôn sao?" Iris hỏi ngược lại.

"Hồ sơ quản thúc của cô không nói bất cứ điều gì thái độ mỉa mai cả."

"Được rồi, vậy thì để tôi nói thật lòng luôn," Iris nói, dùng nĩa cắt một miếng dưa. "Chỉ cần cô làm công việc của mình, thì tôi không quan tâm cô nghĩ gì về tôi. Cô là người giám sát tôi, không phải bạn tôi."

"À." Adams vẫy chiếc nĩa của mình cùng hướng của Iris. "Nếu tôi không phải là bạn của cô, thì là ai?"

Tất cả bạn bè của tôi đều đã chết. Bị giết bởi hắn

Iris nhìn xuống món salad trái cây của mình. Những trái nho đỏ sẫm nhìn lại cô.

"Anh ta thực sự đáng sợ như vậy sao?" Adams hỏi. Không có thái độ buộc tội nào trong giọng cô. Chỉ là sự tò mò và quan tâm.

Iris nhắm mắt lại. "Hắn ta giống như … cô đã bao giờ nhìn vào mắt một con cá mập chưa?"

"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con cá mập. Ngoài đời thực thì chưa," Adams đáp.

“Tôi cũng vậy, nhưng… tôi đã nhìn vào mắt của Able… và tôi nghĩ rằng nếu một con cá mập là người, thì đó là ánh mắt mà chúng sẽ có,” Iris nói. "Đôi mắt có thể giết hàng tỷ người chỉ để xem xác chết của họ trông thế nào từ đây đến chân trời."

"Tôi có thể hiểu tại sao lại như vậy—"

“Cô không hiểu đâu,” Iris ngắt lời. "Tôi không sợ Able sẽ giết mình. Tôi sợ rằng hắn sẽ giữ tôi tiếp tục sống sót để chứng kiến chuyện đó xảy ra."

Cô đẩy món salad trái cây của mình ra một bên. Cô không còn đói nữa.

Adams, trong khi đó, đã dọn đĩa của cô ấy. Cô gấp khăn ăn lại và ném lên khay, sau đó ngả người vào chiếc ghế nhựa mỏng manh và gõ đầu ngón tay lên môi. "Cô cảm thấy thế nào nếu làm một chuyến đi khỏi nơi này?" cô hỏi.

Iris cười. Sau đó cô ấy ngừng cười. "Khoan, cô nghiêm túc à?"

"Đặc Quyền Cấp 4 bao gồm các chuyến du ngoạn bên ngoài có hạn chế, miễn là cô đi cùng với nhân sự an ninh của Tổ Chức. Tôi, tình cờ được xem là nhân viên an ninh của Tổ Chức," Adams nói. "Cô sẽ cảm thấy tự hào. Không có nhiều SCP được các đặc quyền này đâu."

"Tôi không biết nữa…"

"Thôi mà," Adams nói. "Sẽ rất vui mà xem. Chúng ta có thể đi sắm quần áo và cười khúc khích và thử đồ trang sức, uống rượu bia và tán gẫu về bọn con trai và giả vờ như tôi thực sự là bạn của cô chứ không chỉ là vệ sĩ."

“… Được rồi,” Iris nói. "Ngoại trừ phần 'tán gẫu về bọn con trai' ra."


"Vậy," Adams hỏi. "Cô có dự định sẽ làm gì chưa?"

Cô đã thay bộ quần áo của mình trong khoảng thời gian đó: quần jean đen, áo sơ mi cộc tay trông giống như cái chụp đèn hiệu Tiffany, và một đôi giày nhung đen với đôi giày cao gót đến mức nguy hiểm. Iris cảm thấy ghen tị với khả năng đi lại của cô ấy trong đôi giày đó, hoặc sự tự tin táo bạo khi cô leo lên ghế lái của chiếc xe thể thao màu xanh trong bãi đậu xe.

"Không gì cả," Iris đáp. "Tôi chỉ định đi theo cô thôi."

"À, vậy trước hết, chúng tôi cần lấy cho cô vài bộ đồ. Tôi biết Tổ Chức có cung cấp đồng phục, nhưng một cô gái không thể gắn máy quay kỹ thuật số và trang phục chiến đấu suốt được. Sau đó, tôi nghĩ chúng ta sẽ ăn tối tại quầy rượu tuyệt vời ở khu trung tâm. Cô thích rượu vang chứ? "

"Tôi thực sự không biết," Iris thừa nhận. "Tôi chưa bao giờ uống rượu."

Adams đã cho Iris một cái nhìn bất ngờ qua phần trên cùng của kính râm.

"Tổ Chức tuyển dụng tôi khi tôi mười ba tuổi, khi Omega-7 ngừng hoạt động thì được mười lăm, và tôi đã trải qua chín năm sau đó trong phòng giam," Iris chỉ ra. "Rượu chưa bao giờ thực sự nằm trong suy nghĩ của tôi."

"Vậy là cô chưa từng có sinh nhật tuổi trưởng thành luôn à?" Adams hỏi.

"Ừm. Chưa?"

Một nụ cười chậm rãi, nham hiểm nở ra trên môi Adams. "Tôi biết chính xác những gì chúng ta sẽ làm tối nay rồi," cô nói.


“Tôi không mua nó đâu,” Iris nói.

"Thôi mà. Nó sẽ làm cho mắt cô nổi bật lên."

“Không,” Iris giận dữ nói.

Adams thở dài và đặt chiếc áo hai dây màu xanh lơ trở lại giá.

Họ đã đến ba cửa hàng trong chuyến mua sắm của mình, và đống túi xách của họ nói thật là lố bịch. Iris không chắc làm thế quái nào mà họ nhét được tất cả vào thùng xe của Adams. Việc này đã đưa ra một vấn đề khác.

"Tôi phải cất đống này ở đâu đây? Tôi không có một tủ quần áo đủ lớn để chứa tất cả những thứ này đâu."

"Cô sẽ nhận được một cái," Adams nói. "Khu sinh sống của cô sắp được nâng cấp rồi."

"Đặc Quyền Cấp 4?"

"Đúng vậy. Một củ cà rốt nữa vì đã là một 'cô thỏ ngoan'." Adams lục lọi trong một giá đựng đồ lót. "Cô biết đấy, có lẽ tôi đã hiểu sai tất cả. Mọi thứ chúng ta mua nãy giờ đều theo kiểu 'cô gái hàng xóm ', nhưng tôi cá là cô hoàn toàn có thể làm rung chuyển vẻ ngoài 'phá cách đương đại' đấy. Kính gọng sừng, mũ len đan, họa tiết đan xen kiểu Scotlland… "

"Tôi không cần kính," Iris nói.

"Tôi cũng vậy. Không có nghĩa là chúng không hợp với tôi." Adams lôi một chiếc áo len xẻ ngực trắng khỏi giá, và giơ nó lên phía Iris. Cô cau mày, lắc đầu, thay nó vào giá. "Tôi không thấy bất cứ thứ gì mình thực sự thích ở đây. Hai ta có nên tiếp tục không?"

"Được thôi. Kế tiếp là ở đâu?"

"Chà, chúng ta có thể đến một cửa hàng bách hóa khác, nhưng tôi nghĩ cô đã có đủ quần áo bình thường." Adams cười toe toét. "Tôi nghĩ đã đến lúc mua cho cô một bộ rồi."


"Tôi cảm thấy thật nực cười," Iris nói.

"Cô trông ngầu đấy chứ," Adams nói.

"Sao những cái túi này đều được khâu kín lại?" Iris bực bội chọc ngón tay vào túi áo khoác.

“Bởi vì thời trang của phụ nữ tệ như vậy đấy,” Adams chỉ ra. "Cho tôi một phút với lưỡi dao cạo và tôi có thể sửa nó cho cô, mà cô cũng không muốn bỏ bất cứ thứ gì ngoại trừ một chiếc khăn tay vào đó trừ khi muốn làm hỏng các đường… Chết chưa, nhắc mới nhớ. Túi xách. Cần mua cho cô vài cái nữa. Và giày luôn. Hai ta cần làm lại việc này sớm thôi… "

Iris thút thít. 8 tiếng đồng hồ ở trung tâm mua sắm, thử hàng tá bộ trang phục, chịu đựng những lời phê bình và ý kiến không ngừng của Adams về thời trang, và người phụ nữ trẻ tuổi này đã kiệt sức. Họ chỉ dừng lại để ăn trưa nhanh trong khu ẩm thực trước khi vội vã tiếp tục sắm đồ. Iris không muốn gì hơn là gục vào cũi của mình và chợp mắt.

Trái lại thì, có vẻ như Adams tiếp tục việc này trong nhiều ngày nếu muốn. Người phụ nữ ấy là một cỗ máy.

Cô đang lờ đi đoạn độc thoại lan man của Adams về những chuyến thám hiểm thời trang trong tương lai thì một biển hiệu quen thuộc đập vào mắt cô. Cô hắng giọng. "Này, Adams?"

"Cứ gọi tôi là Andrea," người phụ nữ lớn tuổi hơn áp. "Chuyện gì vậy?"

Iris hướng cằm về phía một cửa hàng.

Adams mỉm cười. "À. Được rồi. Vào xem thử nào."


“Chào mừng đến với Camera Shack,” cậu thiếu niên trông buồn chán đứng sau quầy nói. "Tôi có thể giúp gì cho hai người không?"

"Ừ," Iris nói. Cô bỏ đống quần áo của mình vào vòng tay của Adams. "Phim Polaroid của cậu nằm ở đâu vậy?"

"Polaroid hả?" cậu thiếu niên mặt mụn nói một cách ngờ vực.

"Ừ," Iris nói. "Tôi cần một số phim cho One Step 600."

"Khỉ thật. Tôi không nghĩ chúng tôi còn giữ chúng mấy năm qua. Chờ tí, để tôi tìm ông chủ." Anh trèo xuống ghế đẩu và mở cửa phòng sau. "Ê, Greg!" anh hét lên.

"Sao?" một giọng nói gọi lại.

"Có một người phụ nữ tới đây hỏi về phim Polaroid kìa."

"Đợi chút." Có tiếng xáo trộn, và sau đó là tiếng lạch cạch của các dụng cụ, và sau đó một người đàn ông lớn tuổi mặc áo sơ mi kẻ sọc với bộ râu ấn tượng bước ra từ phòng sau. "Polaroid, hả? Cả tôi và cậu, nhóc à," người đàn ông nói một cách thông cảm. "Mẫu nào?"

"One Step 600," Iris nói. "G1."

"Ồ. Hàng cổ điển à," người đàn ông lớn tuổi nói. "Ờm, chúng tôi đã không còn bán loại 600 kể từ khi Polaroid ngừng kinh doanh vào năm 2008 rồi."

“Ồ,” Iris nói nhỏ.

"Có một công ty này, tự gọi mình là Impossible, đã mua lại máy móc và sản xuất mấy cuộn phim dưới một nhãn hiệu mới. Cô có thể thử chúng."

"Vậy anh có thể đặt cho tôi được không?"

"Được. Nhưng thành thật mà nói, cô đặt hàng trực tuyến sẽ dễ hơn. Hàng sẽ đến cùng lúc và cô có thể mua với giá rẻ hơn," người đàn ông lớn tuổi hơn nói.

"Ồ. Cảm ơn anh."

"Hey, có gì đâu." Người đàn ông lớn tuổi nở một nụ cười thân thiện với cô. "Chỉ vui khi thấy ai đó ngoài kia vẫn yêu thích hàng cổ điển, cô biết đấy?"

"Cảm ơn hai người," Iris đáp.


Adams đợi cho đến khi cả hai lên xe trước khi hỏi câu hỏi thường trực trong đầu: "Chuyện này có đang lo ngại không?”

"Tôi không biết nữa," Iris thừa nhận. "Tôi đã thử phim không nhãn hiệu một lần và nó không hoạt động tốt như phim thật. Nhưng đó có thể là về chất lượng sản xuất." Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sự trầm ngâm của cô chỉ bị hủy hoại đôi chút bởi đống quần áo và những cái hộp khổng lồ nhét vào ghế sau của chiếc xe thể thao nhỏ xíu màu xanh lam.

“Cô biết không, tôi chưa bao giờ biết rõ về khả năng của cô. "Loại máy ảnh có quan trọng không?"

"Tôi không chắc," Iris nói. "Với máy ảnh cũ của mình, tôi có thể thao túng toàn bộ khung cảnh. Tương tác thời gian thực. Các máy ảnh khác… nó phụ thuộc vào rất nhiều thứ. Chất lượng phim, độ sắc nét của hình ảnh, thời gian rửa ảnh… các loại Polaroid khác hoạt động tốt nhất. Giả thuyết của tôi là các âm bản được in càng sớm thì độ trung thực càng tốt."

"Hừm. Vậy một lý do tại sao Polaroid hoạt động tốt như vậy có thể không phải là bản thân máy ảnh, mà là tốc độ rửa ảnh à?" Adams trầm ngâm nói.

"Đó là giả thuyết thôi. Tuy nhiên, bọn tôi chưa bao giờ thực sự thử nghiệm nó," Iris nói.

Adams ngay lập tức quay đầu xe qua ba làn đường, khiến những người lái xe phẫn nộ phải bấm còi inh ỏi.

"Cái quái gì vậy!?" Iris hét lên.

"Chúng ta sẽ trở lại khu mua sắm," Adams nói một cách kiên quyết.


"Xin chào!" người phụ nữ trẻ mặc áo phông màu xanh lam và quần kaki nói. "Chào mừng đến với B—"

“Tôi cần mua một chiếc máy tính bảng và một chiếc điện thoại thông minh,” Adams nói vội vã.

“Uh… được rồi,” nhân viên Best Buy lắp bắp. "Hiệu nào—"

"Tôi không quan tâm." Adams tháo kính râm của cô ấy ra và dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nhân viên xui xẻo đó. "Chỉ cho tôi xem những cái có nhiều megapixel nhất."


"Chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy," Iris rên rỉ.

"Chúng ta không thể gặp rắc rối được. Đây là những gì họ yêu cầu cô làm, phải không?" Adams đặt hộp chứa điện thoại thông minh trống rỗng trên nóc xe của mình, bên cạnh chiến hộp đựng máy tính bảng.

"Đúng là họ muốn tôi vào Đội Đặc Nhiệm Cơ Động," Iris chỉ ra. "Nhưng nó thậm chí còn chưa hoạt động được mà!"

"Vậy thì hãy gọi đây là một bài tập huấn luyện." Adams bước ra khỏi xe và liếc nhìn lên xuống bãi biển. Vào thời điểm này trong năm, chỗ gần như vắng bóng khách du lịch. "Được rồi," cô nói. "Thử xem nào."

"Làm kiểu gì bây giờ!? Tôi không biết nút chụp ở đâu! Có đủ loại … hình ảnh nhỏ và gì đó!"

"Ôi lạy trời… Tôi quên mất là cô chưa từng thấy một chiếc điện thoại thông minh nào trước đây. Nhấn vào cái đó. Sau đó nhấn cái này. Để chụp ảnh, hãy chạm vào cái này ở đây. Hiểu chưa?"

“Được rồi,” Iris lẩm bẩm. "Đây."

Cô giơ máy tính bảng lên trước mắt và nhấn vào phần màn hình mà Adams đã chỉ ra. Có một tia sáng xanh lóe lên một cách đau đớn trong ánh hoàng hôn màu cam mờ ảo.

Một lúc sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh hai hộp các tông rỗng nằm trên nóc xe của Adams.

"Được rồi," Iris ngờ vực. "Giờ làm gì?"

"Thì, hãy thử xem. Làm việc mà cô giỏi nhất," Adams nói.

Iris nuốt khan. Cô rụt rè đặt tay lên mặt kính mát lạnh. Cô nao núng. "Thấy lạ quá."

"Có đau không?"

"Không hẳn vậy. Giống như là … cố gắng đẩy tay mình qua lớp cát ướt được ép chặt vậy." Iris hít sâu và đẩy mạnh hơn một chút. Đầu ngón tay cô chìm vào thành kính như mặt nước tĩnh lặng. Cùng lúc đó, hình ảnh ma quái của một bàn tay xuất hiện trên không trước xe của Adams và đẩy vào hai chiếc hộp trống.

Chúng nghiêng sang một bên.

“Tốt lắm,” Adams nói một cách ngưỡng mộ. "Việc đó sẽ có ích."

"Tôi không tập nữa đâu. Với lại việc này cảm thấy không ổn." Iris cau mày. Đầu ngón tay cô hơi tê dại. Có vẻ xoa hai bàn tay của vào nhau đã giúp chúng bình thường. "Với máy ảnh cũ của mình, tôi lẽ ra có thể nhặt một trong những chiếc hộp đó và xếp chồng lên nhau."

"Thì, cứ tiếp tục tập thôi," Adams nói. "Nếu cô có thể kéo chúng ra bằng máy ảnh kỹ thuật số, cô sẽ không bị giới hạn bởi số cuộn phim đang mang theo."

"Vâng." Iris lau ngón tay trên gấu áo phông của mình. "Tôi nghĩ là có mẹo sử dụng mà mình chưa hiểu thôi."

"Mà, nếu vẫn thất bại, thì ít nhất cô cũng có một món đồ chơi nhỏ gọn đó," Adams đáp.

"Tôi không chắc mình sẽ sử dụng nó để làm gì, nhưng cảm ơn cô," Iris nói.

"Bây giờ cô nói vậy, nhưng hãy đợi cho đến khi tôi cho cô xem Youtube."

"Youtube? Cái trang web nhỏ ngớ ngẩn với các video nhà làm à?"

"Ấy chà… cô không hình dung nổi đâu." Adams cười toe toét.

Họ ném những chiếc hộp vào thùng rác và lên xe.

"Hầu hết mọi người, khi biết về sức mạnh của tôi, bắt đầu nói về những cách tôi có thể dùng chúng để giết người," Iris nói.

"Hồ sơ tâm thần của cô nói rằng đó là một chủ đề tồi tệ để trao đổi với cô, vì vậy tôi đã không làm thế." Adams kiểm tra gương chiếu hậu của cô và ra khỏi chỗ đậu xe.

"Ồ." Iris nhìn ra cửa sổ xe khi họ đi xuống đường cao tốc ven biển. "Đúng vậy, họ đã cố bắt tôi làm việc đó, nhưng tôi từ chối. Tự nhốt mình trong phòng. Họ đe dọa lôi tôi ra khỏi phòng, nhưng những thành viên Omega-7 đã ngăn họ lại."

"Đội Đặc Nhiệm Cơ Động của cô phải chiến đấu với an ninh cơ sở à?"

"Ồ đúng vậy," Iris nói. Một nụ cười hạnh phúc dễ mến nở trên khuôn mặt cô, biểu hiện yên bình đầu tiên mà Adams đã thấy trong cả ngày. "Họ dựng rào chắn ở hành lang bên ngoài phòng của tôi. đe dọa giáng cấp tất cả họ xuống Cấp D. Adrian thách họ hơn nữa."

"Adrian?" Chân mày Adams nhíu lại.

"Ừ, Adrian Andrews," Iris nói. "Chúng tôi gọi anh ấy là 'A.A.'. Anh ấy giống như một người anh trai đối với tôi. Anh ấy và Beats."

"Beats…?"

"Beatrix Maddox. Vị hôn phu của anh ấy." Iris rùng mình khi nhớ lại câu chuyện tình yêu đó đã kết thúc như thế nào. Cô cố kể tiếp. "Cô ấy chết. Anh ấy cũng chết. Tôi không thể nhớ bằng cách nào. Rất nhiều người trong chúng tôi không nhớ chi tiết về những việc đã xảy ra hồi đó. Một kiểu Tái Cấu Trúc Cấp CK nào đó. Nhưng khi nghĩ lại, tôi cảm thấy khó chịu và buồn, nên tôi chắc rằng việc đó phải kinh khủng lắm… "

Có gì đó đập vào mắt Iris.

Adams nắm chặt bánh lái. Các khớp ngón tay của cô ấy trở nên trắng bệch. Vẻ mặt của cô vô hồn và tĩnh lặng. Thậm chí là trống rỗng.

"… Cô có ổn không?" Iris hỏi.

"Hả?" Adams trả lời. "Ờ, tôi ổn." Giọng cô hoàn toàn bình tĩnh khi cô thả lỏng tay trên vô lăng. “Xem kìa, chúng ta đến rồi,” cô vui vẻ nói. "Tốt hơn chúng ta nên vào bên trong, và sau đó cô có thể thay đồ."

"Tại sao tôi lại muốn thay đồ?" Iris hỏi.

"Chứ cô thực sự muốn đi hộp đêm với quần jean và áo phông à?"

“Hộp đêm…” Iris bối rối. Rồi lo lắng. Rồi cô nhìn thấy ngôi nhà trên bãi biển.

"Adams?" cô hỏi. "Chính xác thì hai ta đang ở đâu vậy?"


"Chúng ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối đấy!" Iris rên rỉ. "Việc này phải phá vỡ vài loại quy tắc đấy. Sử dụng sai mục đích các Nguồn Lực của Tổ Chức, có thể là…"

“Nếu một đặc vụ cần phải ẩn nấp, anh ta có thể trốn dưới vụ mua sắm của cô,” Adams nói. "Ngoài ra, tôi không nghĩ anh ta sẽ phàn nàn quá nhiều về việc phải ẩn nấp trong một ngôi nhà an toàn với hai cô gái xinh đẹp đâu."

"Cô là ảnh hưởng xấu đến tôi," Iris tiếp tục rên rỉ. "Cô sẽ khiến tôi bị giáng chức trước khi tôi tham gia vào đội nữa. Chẳng phải cô có nhiệm vụ bảo vệ tôi à??"

"Khỏi súng đạn, chứ không phải từ những quyết định sai lầm. Vòi hoa sen ở trên lầu. Chúng ta còn một tiếng nữa là đến giờ đặt chỗ ăn tối." Cô rút chiếc điện thoại thông minh ra khỏi túi và bắt đầu quay số.

Iris lắc đầu và bước lên lầu, bực bội càu nhàu.

Adams bước đến cửa sổ. Điện thoại thậm chí còn không đổ chuông một lần trước khi nó được trả lời. "Clef đây," giọng nói ở đầu dây bên kia cất lên. "Nói đi."

"Adams đây. Báo cáo nhiệm vụ sau đây: mọi thứ đều ổn, chúng tôi đang có một khoảng thời gian vui vẻ. Việc nghỉ ngơi và thư giãn đang diễn ra ít nhiều theo kế hoạch. Dự định SCP-105 sẽ được tái quản thúc muộn nhất vào trưa mai."

"Tuyệt," Clef nói. "Giờ sao rồi?"

“Như tôi đã nói, ổn cả,” Adams nói cộc lốc. "Cô ấy ổn. Chúng tôi đều ổn. Chỉ vậy thôi."

Đầu dây bên kia có một khoảng lặng dài. "Trưa mai, hả? Hai người định tổ chức tiệc ngủ qua đêm à?"

"Cút đi, thưa ngài." Adams cúp máy. Cô mất một lúc để trút sự bực bội về phía sếp mình bằng một tiếng rên rỉ giận dữ, sau đó quay số gọi cái tên tiếp theo trong danh sách của mình.


Đây là một ý tưởng tệ hại. Chuyện này chỉ có thể kết thúc trong nước mắt thôi.

Nhặt súng của đặc vụ đó và bắn trả cũng thế. Miễn là cô đang làm những điều ngu xuẩn, thì cứ tận hưởng hết mình.

Ừ, nhưng đây là một kiểu ngu ngốc khác.

Chính xác. Có điều, việc này có thể sẽ giúp cô tránh bị giết hoặc bắt cóc.

Còn tùy vào địa điểm hộp đêm chọn nữa.

Cô ấy là vệ sĩ của cô mà. Tôi không nghĩ cô ta sẽ đưa cô đến nơi nào mà cô có thể bị đuổi đi.

Trừ khi đây thực sự là một chiến dịch tiêu hủy phức tạp.

Rốt cuộc cô có định mặc chúng không?

Ugh. Được rồi.

Iris kéo đôi ủng và cẩn thận đứng dậy.

Cô nhìn lại mình qua gương… trông như một cô gái đã bị nhốt trong phòng giam suốt 9 năm qua mà vẫn không quen mặc quần áo thường dân. Đôi bốt cao gót khiến đầu gối cô xiêu vẹo. Chiếc váy thì bồng bềnh và hở hang nhiều nơi. Chiếc khăn quàng cổ thì gợi nhớ đến một chiếc thòng lọng vậy.

Đúng là bất công. Đáng ra mình phải trông thật tự tin và gợi cảm sau khi thay đồ chứ. Phim Pretty Woman1 lừa mình.

Cô tháo đôi ủng ra và ném chúng đi, lục tung túi xách cho đến khi tìm thấy đôi giày thể thao vải màu đỏ mà cô nhất quyết mua cùng với đôi ủng nguy hiểm mà Adams đã chọn cho cô. Cô đổi chiếc váy bằng quần jean của mình.

Chiếc khăn quàng có thể ở lại. Nó đúng là tuyệt vời.

Ở dưới lầu, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.

Iris cứng đờ người. Cô thận trọng di chuyển đến cửa phòng ngủ và mở hé cửa.

Cô có thể nghe thấy tiếng cửa trước mở. "Ê!" Adams nói. "Hai người đến được rồi nè!"

"Ừ!" một giọng nữ xa lạ trả lời. "Tuy nhiên, bọn tôi là những người duy nhất đến được. Mấy người còn lại bị giữ lại rồi."

"Tôi cũng chỉ mới lên kế hoạch thôi. Không bất ngờ mấy. Iris đang thay đồ, cô ấy sẽ xuống trong vài phút nữa thôi."

Iris thở dài nhẹ nhõm. Cô mở cửa bước xuống nhà.

Có hai người phụ nữ lạ mặt trong phòng khách. Một người cao hơn và tròn trĩnh như một bà mẹ. Cô ấy cũng ăn mặc như một người mẹ, với quần jean thoải mái và áo sơ mi xanh nhạt có tua rua. Người còn lại đeo kính, tóc nâu ngắn gợn sóng, khoác áo len và quần âu nâu sẫm.

"Tuyệt," Adams nói. "Cô ấy đây rồi. Iris? Đây là Blaire Roth và Chelsea Elliott. Bạn của tôi."

"Xin chào," người phụ nữ lùn hơn (Chelsea) nói, vẫy tay một cách ngại ngùng. Cô ấy có một nụ cười thân thiện có phần rụt rè, cùng cặp kính hình bầu dục nổi bật một cách tinh tế.

“Rất vui được gặp cô,” người phụ nữ lớn tuổi (Blaire) nói. Cô trao cho Iris một cái ôm thân thiện, khiến Iris yên tâm một cách lạ lùng.

"Hay lắm. Mọi người đều là bạn cả rồi. Thế sẽ giúp cô ăn mừng dễ dàng hơn," Adams nói.

"… Ăn mừng cái gì?"

"Tất nhiên là sinh nhật hai mươi mốt của cô rồi!" Adams đáp. "Trễ vài năm, nhưng cô gái nào cũng xứng đáng được một lần chứ!"

Một khoảng im lặng khi ba người phụ nữ trong phòng suy ngẫm thông tin mới này.

"… Rượu chè xuyên đêm?" Blaire hỏi với chút bối rối.

"Chơi luôn," Adams xác nhận.

Iris tái mặt.


Đêm Của Các Cô Nàng

« Ăn Diện | Rượu Chè | Quậy Phá »

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License