Bánh Kẹp Xông Khói Lão Thành


đánh giá: +4+x
blink.gif

Con trỏ của trình xử lý văn bản nhấp nháy với Tilda, thúc giục bà hoàn thành bản báo cáo.

Đó luôn là một câu chuyện buồn tẻ với chức vụ giám đốc: thật cô đơn khi đứng trên đỉnh cao, và thật cô đơn vì đang ngồi trên một núi giấy tờ. Mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều khi cuộc sống của mọi người ở Điểm (và nhiều người vô danh, vô diện ở nơi khác) bị ảnh hưởng bởi nét bút của bà.

Vậy mà nó vẫn đờ đẫn. Đơn điệu, đơn sắc. Dễ quên đi mục đích của nó và những gì mình đang làm. Phải luôn nhớ ý nghĩa của nó.

Đã có lúc bà không muốn tâm sự với ai về điều đó. Không, không phải không muốn. Mà là không thể. Sự cô lập rồi cũng sẽ khiến bất kỳ ai kiệt sức, ngay cả khi đã quen với sự cô đơn. Tuy nhiên, bất kể bà muốn gì nữa, có những điều mà chỉ những người đã từng làm việc tại văn phòng giám đốc Điểm-19 mới có thể hiểu, hoặc thậm chí được biết.

Tình cờ thay, một trong số những người đó đã chọn thời điểm này để gõ cửa phòng bà. Đầu tiên cô ngửi thấy mùi khói thuốc, sau đó nhìn lên và thấy một người đàn ông tóc bạc trạc ngoài 50 tuổi đang đứng ở ngưỡng cửa văn phòng.

"Chào buổi chiều, Dmitri."

Dmitri Strelnikov nhìn đồng hồ. "Sáu giờ rồi, Giám Đốc." Bà có thể nghe thấy âm "k" trong giọng ông.

Tilda kiểm tra lại thời gian trên màn hình máy tính của mình. "…Chết tiệt." Bà dừng lại. "Còn điếu thuốc lá nữa, Dmitri."

Ông gật đầu xin lỗi và hất điếu thuốc ra ngoài hành lang một cách bình thản. Không phải lần đầu ông làm thế.

"Xin lỗi. Hút thuốc trong phòng này là một thói quen cũ. Này, cô nên thử nó. Có thể tốt cho bà." Không phải lần đầu ông nói thế.

Dmitri ngồi vào chiếc ghế bành và nhìn quanh văn phòng của mình, cả hai đều từng thuộc về mình. "Cô cũng nên bày trí lại đi. Thời của Brezhnev không hợp với cô như tôi đâu, Giám Đốc à."

Bà nở một nụ cười mệt mỏi. "Tôi có thể giúp gì cho anh, Dmitri?" Bà do dự một lúc. "Và làm ơn, chỉ Tilda thôi." Khi còn ở phía bên này của bàn làm việc, ông cũng nhấn mạnh điều tương tự. Gọi tôi là Dmitri.

"Hôm nay chúng ta có một phiên họp ngắn hơn và tôi nghĩ tôi sẽ đến xem cô thế nào. Tôi tự nhủ: ' Có lẽ cô cần một điếu thuốc và tôi là người duy nhất có một điếu dự phòng.'" Ông cười toe toét. Tilda chưa từng hút thuốc.

Phiên này ngắn hơn. Bà tự hỏi họ đang để Dmitri làm gì. Gần đây lần nghỉ hưu của ông đã bị chấm dứt (có lẽ chính xác hơn là tự lưu vong) và trở thành một sĩ quan huấn luyện của Alpha-9. Có lẽ là sĩ quan huấn luyện duy nhất.

Bà có thể hỏi. Nhưng như thế sẽ đòi hỏi nhiều thủ tục giấy tờ hơn, nếu người khác đang nghe lén văn phòng của bà ngay bây giờ.

Thực ra thì Tilda có thẩm quyền trên tất cả những điều đó, nhưng các giấy tờ phải mất một lúc để đến được bàn của bà, và thậm chí còn lâu hơn để leo lên đống giấy tờ này. Bà cần ủy thác những chuyện này cho người khác nhiều hơn, nhưng ủy thác cũng cần cả núi giấy tờ.

Ông đang mong đợi một phản hồi, về điếu thuốc. "Anh thật tử tế khi đề nghị. Vẫn còn thời gian để tôi làm quen." Bà ra hiệu về phía máy tính và hàng chồng giấy trên bàn. “Dù sao thì anh cũng biết chuyện như thế nào mà.”

Dmitri nghiến răng, đôi khi để lộ ánh thép không gỉ lấp lánh. Từng là bộ binh đổ bộ đường không của Nga, ông đã bị mất vài chiếc răng trong những lần nhảy xui xẻo và một nha sĩ Liên Xô nào đó đã thay thế những chiếc răng bị mất bằng những chiếc răng giả bằng thép không gỉ. "Hay là thế này. Quên chuyện đó đi." Ông vẫy tay miễn cưỡng về phía bàn của bà. "Tôi sẽ đưa cô đi ăn tối. Tôi biết một nơi rất đẹp. Yên tĩnh, đồ ăn ngon, không dò hỏi gì cả. Họ còn phục vụ cả Coca Cola nữa."

Có thể nghe như một trò đùa với người khác. Nhưng Tilda thấy lời đề nghị này hấp dẫn. Con trỏ dường như nhấp nháy mạnh hơn. Cô không dám đâu, nó gần như lên tiếng. Công việc quan trọng hơn ăn uống.

Công việc của bà đã cứu sống nhiều người. Công việc của bà cũng đã chấm dứt nhiều mạng sống.

Dmitri đang đợi. Tilda nhìn ông lần nữa và gật đầu đồng ý. Ngay khi họ rời khỏi văn phòng của cô, ông châm một điếu thuốc khác.


Bà không thể quyết định giữa phần Wendy số 7 hay số 8. Đã quá lâu rồi bà không ăn ở ngoài, thậm chí là ở một nhà hàng thức ăn nhanh, nên bà thực sự không thể chọn nổi. Một cái gì đó nhẹ chăng? Không gì tệ hơn là làm việc chăm chỉ với cái bụng như đầy gạch. Hay là một phần salad?

Dmitri đến gần quầy thu ngân. Cô thu ngân trông rất trẻ, với ánh mắt bối rối. Tilda tự hỏi liệu cô ấy có đang học đại học không. Vì lý do nào đó, suy nghĩ đó khơi dậy một sự đồng cảm gần như thương hại.

"Chào mừng đến với Wendy," nhân viên thu ngân nói. "Ngài có muốn thử Son of Baconator không?"

"Không, tôi không muốn thịt giả. Tôi muốn bánh kẹp xông khói gốc, với bốn miếng thịt xông khói." Ông giơ bốn ngón tay lên để nhấn mạnh.

"Thưa ngài, tôi không biết liệu chúng tôi có thể—"

Dmitri ngắt lời cô ta. "Chẳng phải đây là nước Mỹ sao? Tôi còn ở Liên Xô à? Sao tôi lại rời đi chứ?" Dmitri nhìn cô chằm chằm. "Tại sao tôi lại rời đi nếu tôi phải giải quyết cho bánh kẹp xông khói giả?"

“T-Thưa ngài, đây nước Mỹ, nhưng…”

"Cô có cần hối lộ không? Tôi có phải hối lộ vì chuyện này không?" Người thu ngân cố từ chối, nhưng Dmitri đã đưa một ngón tay lên môi. "Suỵt, không không. Đây. Nhìn này." Ông đặt tờ năm mươi đô còn mới tinh lên quầy và đẩy về phía cô. "Cho cô. Bốn miếng thịt xông khói. Tôi muốn một phần Baconator đích thực. Thậm chí có thể là hơn thế."

Nữ thu ngân mở to mắt và bối rối cầm lấy tờ tiền và bấm gọi món. Hài lòng, Dmitri lùi lại. Người thu ngân ngước nhìn Tilda như thể tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.

"Tôi sẽ dùng giống phần của anh ta."


Nó không hề lành mạnh.

Nhưng lại rất ngon.

Không ai trong họ nói chuyện trong một hồi lâu, hương vị của thức ăn rẻ tiền và kiến thức về tác hại của chúng mang lại một cảm giác phấn chấn của riêng mình. Khi Tilda lau sạch dầu mỡ trên tay, bà không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận rằng bản thân thực sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Vậy, quá trình luyện tập tiến triển thế nào, Dmitri? Chúng ta cũng có thể bàn luận một chút công việc trong khi ra ngoài,” bà hỏi.

Ông định châm một điếu thuốc nhưng một cái nhìn tiếc nuối từ nhân viên thu ngân đã ngăn ông lại. “Chúng tôi vẫn đang tiến triển như bình thường. Tôi đã cố gắng đào sâu về cách nhận biết và phản ứng nhanh với các mối đe dọa.”

“Cái đó hoạt động như thế nào?”

“Họ phải biết rằng các điều kiện có thể, nói như thế nào nhỉ, 'xuống lỗ’ ngay lập tức. Đôi khi chỉ có vài giây để phản ứng với một tình huống đang thay đổi và nó sẽ quyết định mạng sống.”

Tila gật đầu.

"Tôi sẽ cho cô một ví dụ." Ông chỉ đầu mẩu thuốc lá chưa cháy về phía một người đàn ông vừa bước vào. Anh ta mặc một chiếc áo len quá khổ trông hơi ấm so với khí hậu hiện tại và ngôn ngữ cơ thể của cho thấy anh ta có thể đang lo lắng hoặc kích động.

“Người đàn ông đó, chúng ta sẽ gọi anh ta là Người Áo Len.” Ánh mắt của Dmitri và người đàn ông mặc áo len chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn. “Ví dụ, cô sẽ làm gì nếu Người Áo Len đột ngột quyết định tấn công nơi này?”

"Gì?" Tila cau mày. “Tôi sẽ gọi hỗ trợ, nếu có thể, và đợi. Ngoài ra, tôi có lẽ sẽ không làm gì cả.”

"Không gì cả?" Dmitri có vẻ không hài lòng.

"Ừ." Bà quan sát người đàn ông mặc áo len đang nhìn chằm chằm vào quầy, cựa mình trong chiếc áo len quá khổ. Bà nhớ đến hàng núi giấy tờ trên bàn. Cứu người hay không, cho dù bà có ký vào tờ giấy này hay không ký vào tờ giấy đó. Chủ động hay bị động. Bất kể bà đã làm gì thì kết quả cũng như nhau.

Dmitri rướn người về phía trước, rõ ràng là đang tranh cãi. Nhưng bất cứ điều gì ông định nói đều bị phớt lờ khi người đàn ông mặc áo len vén áo lên, rút ra một khẩu súng ngắn và bắn một phát đạn lên trần nhà.

Những chiếc ghế kêu ken két khi những đứa trẻ sợ hãi và cả các bậc cha mẹ lao xuống tìm chỗ nấp dưới những chiếc bàn gỗ của Ikea. Một em bé bắt đầu khóc. Ai đó đã làm đổ đồ uống lên lưng Dmitri.

Tilda lườm Dmitri với thái độ ít hoảng sợ hơn mà theo kiểu 'Anh đã làm cái quái gì vậy?'

"ĐƯỢC RỒI. KHÔNG AI ĐỘNG ĐẬY THÌ SẼ XONG SỚM THÔI.”

Người đàn ông mặc áo len quét vũ khí của mình qua người thu ngân và hướng dẫn cô bắt đầu chất đầy tiền từ các quầy tính tiền vào một chiếc túi xách tay.

Dmitri thả lỏng cánh tay phải sang một bên và đợi.

Khi hắn quay đầu về phía người thu ngân, ông gật đầu với Tilda và đứng dậy. Với chuyển động uyển chuyển, thành thạo, tay cầm súng của Dmitri nhấc gấu áo sơ mi và rút khẩu súng đáng tin cậy của mình. Nó được giương nhanh về phía mục tiêu—

Dmitri trượt chân vì bước vào vũng sữa lắc. Trái ngược hoàn toàn với chuyển động dứt khoát khi đứng dậy, ông ngã quỵ xuống sàn. Vũ khí của ông rơi xuống bàn trước mặt Tilda.

Chỉ có vài giây để phản ứng, nhưng não bà vẫn đưa ra kịp quyết định. Đây không phải lựa chọn mà bà muốn. Bà không muốn đưa ra lựa chọn nào trong tình huống như thế này, nhưng giờ chuyện đã thành ra thế này.

Bà cảm thấy tay mình đang nắm lấy tay cầm bằng nhựa bakelite cùng lúc đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hướng khẩu súng về người đàn ông mặc áo len.

Mục tiêu vào tầm ngắm, và bà có thể thấy mắt của hắn mở to.

Chớp sáng.

Bà cảm thấy, đúng ra là nghe thấy, tiếng nổ của khẩu súng. Đôi mắt bànao núng. Bà cảm thấy tay mình hấp thụ độ giật khi khối trượt chạy ngược ra sau và nạp một viên mới. Bà quan sát lớp vỏ thép sơn mài bay qua tầm nhìn ngoại vi của mình. Kính vỡ và trẻ em la hét, tất cả im lặng bởi âm thanh ù tai.

Khi mắt bà tập trung lại, hắn ta đã biến mất. Vỏ đạn đã qua sử dụng rơi xuống sàn và thính giác của bà cũng trở lại.

Dmitri nằm trên sàn và châm thuốc. “Cô hiểu ý tôi rồi, phải không?”

Bà thở dài.


“Anh nên để Everett xem vết bầm tím đó,” Tilda nói khi họ đi khập khiễng qua hành lang. Adrenaline đang ập lên người bà, và bà không muốn gì hơn là ngồi phịch xuống chiếc ghế văn phòng của mình và quay lại công việc giấy tờ. Có lẽ đó là bài học thực sự được rút ra từ điều này: trân trọng sự ổn định và an toàn tương đối của mình.

“Không, bởi vì anh ta sẽ cố gắng thay phổi của tôi một lần nữa. Tôi đã nói với anh ta là không bao giờ làm thế nữa, kể từ lần trước,” Dmitri nói với một cái chặt tay rõ ràng.

Cuối cùng họ cũng đến được văn phòng của bà. Bà mời ông uống nước vì phép lịch sự, nhưng ông lịch sự từ chối, nhắc nhở rằng bà vẫn còn việc phải làm.

Một câu hỏi hiện lên trong đầu bà, và lưỡng lự không biết có nên hỏi hay không. Bà quyết định phải làm cho ra lẽ mới được.

"Dmitri…anh dàn dựng tất cả những chuyện đó à?"

Ông cười khúc khích. "Tôi chỉ ước mình có thể lên kế hoạch cho việc đó. Quá hoàn hảo! Hoàn toàn là một sự trùng khớp.”

"…Trùng hợp."

"Ừ, đó là những gì tôi đã nói." Ông vỗ vai bà, cười rạng rỡ. "Tôi muốn cô biết rằng mình đã làm rất tốt, mặc dù không thành công. Tôi chắc chắn rằng cảnh sát đã tìm thấy hắn ta."

Bất chấp sự mệt mỏi của mình, bà cố gắng nở một nụ cười ảm đạm. "Cảm ơn anh. Nếu được thì anh đừng tổ chức buổi học thực tiễn nào nữa.”

“Tôi sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu này, thưa Giám Đốc.”

Bà ngồi thụp xuống ghế. Con trỏ chào mừng bà. Nó đã tử tế ở yên một chỗ trên màn hình.

blink.gif
Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License