Ts. Iceberg đi dọc hành lang với một cái nạng chống tạm thời và Ts. Gears khập khiễng bên cạnh. Hầu hết các đội an ninh và dọn dẹp đã đi qua, vì vậy hành lang chỉ còn lại một mình họ, điều này có lẽ là tốt nhất vì cả hai đều không quá ổn. Iceberg kẹp chặt tay trước ngực, cứ đi vài bước lại bắt đầu thở khò khè, những vệt máu loang lổ trên bộ quần áo rách tả tơi của anh. Gears đứng thẳng hơn, nhưng ông cứ cất bước là lại ngả người sang phải, một dòng máu đều đặn rỉ ra từ vết thương cháy xém bên mé đùi trái. Họ bước đi, hai người đàn ông bị thương, cháy xém và chảy máu trong một hành lang trống trải, bước cà nhắc và cố gắng lê chân đến bệnh xá, để lại đằng sau những mảng máu nhỏ cùng vật liệu bị cháy. Nhân viên phụ trách camera an ninh cho khu vực đó hầu như không thông báo gì, chỉ ghi lại: "Có vài tiến sĩ đi qua, có dấu hiệu chấn thương."
Biểu mẫu yêu cầu có nội dung "Thử nghiệm ứng dụng khả năng quân sự/vô hiệu hóa vũ khí thông qua vật liệu nhiệt và thuốc nổ diện rộng". Đáng nhẽ ra trên đó phải ghi là "Ts. Iceberg ném bom vào mọi thứ." Đây đáng nhẽ ra không thể là một ý tưởng tồi tệ như thế này, khi mà thuốc nổ, báo cáo giám sát ba cấp độ và sô cô la là ba niềm đam mê lớn của anh ta. Mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp khi anh sử dụng các chất nổ thông thường, nhưng khi Ts. Iceberg bắt đầu sử dụng các thiết bị "tự chế tại gia" của mình, mọi thứ nhanh chóng trở nên xấu đi. Một số vụ nổ đủ mạnh để khiến cho Bộ phận An ninh Điểm phải khiếu nại, trong khi thiết bị gần cuối đã gây ra một số hư hỏng nặng cho các bức tường bên ngoài buồng thử nghiệm.
Tuy nhiên, tương tự như khi ta ném quả bóng vào nhà cạnh bình hoa dễ vỡ, "làm mọi thứ phát nổ" là một trò chơi thú vị cho đến tận lượt chơi cuối cùng. Lượt thử cuối cùng là một vật phẩm được phân loại trên tệp kê khai thử nghiệm là "Bom nổ chậm". Thoạt đầu, nó có vẻ là một sản phẩm thất bại hoàn toàn, khối lập phương được quấn dây điện xung quanh trượt dài một cách vô hại đến phía xa của căn buồng rồi dừng lại. Khi hai người quan sát từ nơi mà họ cảm thấy là an toàn, thiết bị từ từ biến dạng, rồi vỡ toang, để lộ một khối plasma nóng trắng bên trong cấu trúc của nó. Nó bùng nở ra như một bông hoa hé mở trong giấc mơ, cứ mười hoặc hai mươi giây lại di chuyển một inch, như thể một vụ nổ chuyển động chậm. Chỉ khi bức tường lửa bùng lên nhanh chóng ấy dần vượt qua ranh giới an toàn, nụ cười toe toét của Iceberg bắt đầu tắt ngúm.
Khoảng thời gian tiếp theo thật mơ hồ đối với cả hai người. Ts. Gears có thể nhớ lại nhiều chi tiết hơn đôi chút, nhưng chung quy lại cũng chỉ có ngọn lửa, chuông báo động, những người đàn ông mặc bộ đồ quản thúc và mùi thịt lợn rán nồng nặc. Họ đều được sàng lọc theo thứ tự nguy cấp, được kết luận vẫn còn khả năng đi lại, sau đó tự mình lui xuống bệnh xá. "8 tiếng đêm cuồng" là một thứ gì đó rất khác biệt bên trong Tổ Chức, và Iceberg đặc biệt vui mừng vì hành lang không có người. Gears, như mọi khi, tỏ ra thản nhiên, và ngoại trừ những tổn thương về cơ thể cùng dáng đi khập khiễng, về cơ bản, không thay đổi so với khi ông bước vào buồng thử nghiệm. Khi họ đến gần bệnh xá, Iceberg tự hỏi, lần thứ một nghìn rằng, liệu ông có thực sự là một loại người máy nào đó không.
Nhân viên bệnh xá tỏ vẻ khá thờ ơ khi họ tới, vì họ còn đang bận đối phó với hậu quả từ một bóng đèn mà khi được bật nguồn sẽ phát ra ánh sáng khiến hầu hết xương bắt đầu hóa lỏng và đùn ra qua các tuyến mồ hôi. Cả hai tiến sĩ đều không bị thương quá nặng (theo tiêu chuẩn của Tổ Chức), vì vậy họ nhanh chóng nằm xuống giường bệnh và gần như bị lãng quên khi các đội phản ứng gấp rút xử lí những vết thương mới và lạ lùng hơn.
Khi Iceberg chạm vào miếng gel mát lạnh che vết bỏng khó chịu trên cánh tay phải của mình, anh nhìn sang Ts. Gears. Vẫn thản nhiên như mọi khi, chân của ông được bó bột và nâng lên cao, với vài miếng băng gạc nhỏ trên mặt, cổ và cánh tay với các sắc thái đỏ, hồng và đen khác nhau.
Iceberg nhăn mặt một chút, cảm thấy có thứ gì đó rạn nứt nhẹ đang di chuyển trong lồng ngực mình, và gật đầu với Ts. Gears. "Ahhh… xin lỗi về vụ này, một lần nữa. Thành thật mà nói, tôi… thực sự không ngờ nó sẽ vượt quá tầm kiểm soát như này."
Gears khẽ gật đầu, vẫn hướng mắt lên trần nhà. "Không cần thiết. Tai nạn đã xảy ra rồi."
Iceberg ngả người về phía sau, thở dài khi những liều thuốc giảm đau bắt đầu kéo anh vào giấc ngủ sâu, mộng mị.
Iceberg thức giấc, rên rẩm khi nghe tiếng lạch cạch bên tai. Cẩn thận lắc đầu để loại bỏ âm thanh, anh quay sang và thấy Ts. Gears đang gõ đầu bút cảm ứng lên màn hình máy tính bảng. Ông không để ý, hoặc ít nhất là không quan tâm tới Iceberg, vì vậy anh quyết định thử ngồi dậy xem như thế nào. Lồng ngực anh bắt đầu đau như búa bổ khi cố gắng gập người lên, nên anh nhanh chóng từ bỏ và rên rỉ ngửa ra sau.
Gears xong việc, cẩn thận đặt máy tính lên bàn phụ và gật đầu với Iceberg. "Cậu đang ngủ khi họ thay băng. Cậu sẽ không thể di chuyển hẳn hoi trong hai ngày. Tôi sẽ không thể đi lại trong vòng bốn ngày và phải giao lại lịch trình của chúng ta cho người khác."
Iceberg thở dài, nhắm mắt lại khi ngả lưng xuống gối. Hai ngày ăn uống trong bệnh xá và bầu bạn với một người đàn ông bị nghi ngờ là người máy nhiều lần, hiếm khi xảy ra chuyện gì hài hước cho được. Tuyệt vời. Anh nằm suy nghĩ thơ thẩn rồi quay sang giải quyết những vấn đề liên quan tới Bom nổ chậm cho đến khi cảm giác bồn chồn quay trở lại. Anh lại quay sang Gears, thấy ông đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, tay khoanh trước ngực, thở đều đặn. "Này, Gears… ông tỉnh rồi à?" anh hỏi, hy vọng ông ấy không ngủ với đôi mắt vẫn mở thêm lần nữa. Anh biết đó chỉ là một mẹo nhỏ mà mình có thể học được, nhưng với Gears, điều đó thật đáng sợ.
Người đàn ông cao gầy chậm rãi quay đầu lại nhìn Iceberg, gương mặt gần như bất động trừ khuôn miệng đang cử động. "Phải, Ts. Iceberg. Có chuyện gì sao?"
Bây giờ, khi đối mặt với sự chú ý hoàn toàn của người đàn ông lớn tuổi, Iceberg cảm thấy không thoải mái và lúng túng lạ kì, như thể anh đột nhiên được yêu cầu trả lời câu hỏi trong khi đầu óc vẫn còn lơ mơ vậy. "Ờ… à, tôi chỉ thắc mắc là… tại sao Kain, Đặc vụ Fritz và người lao công to béo đó luôn gọi ông là Cog vậy?"
Ts. Gears nhìn chằm chằm một lúc, chậm rãi chớp mắt. "Họ của cậu không phải là Ts. Iceberg, đúng chứ?"
Iceberg chớp mắt, giật nảy mình, trước khi lắp bắp: "V-vâng… Ý tôi là không… hoặc, ý tôi là, vâng, đó không phải là họ của tôi."
Gears gật đầu, bắt đầu diễn tả bằng điệu bộ. "Đây là một nhân dạng thay thế được chỉ định bởi Bộ phận An ninh Điểm. Chính sách về vấn đề này luôn ở trong tình trạng chuyển đổi liên tục, do sự thay đổi trong cơ cấu nhân sự và chu kì an ninh đã được lên kế hoạch sẵn. Hầu hết các chỉ định nhân dạng được chọn một cách ngẫu nhiên, với một số theo giao thức ấn định sẵn. Một số khác cũng có vẻ giống như 'biệt danh' hay 'trò đùa ẩn'. Tuy nhiên việc này không phải luôn luôn như vậy."
Ông dừng lại, hít một hơi, và Iceberg hoàn toàn im lặng. Đây là cuộc trò chuyện dài nhất không liên quan đến công việc hoặc sinh tồn mà Gears từng nói với Iceberg và anh không muốn phá hỏng khoảnh khắc này.
"Trong thời gian tôi công tác, các giao thức bảo mật vẫn được bắt nguồn từ các từ viết tắt và ký hiệu quân sự cũ. Tên gọi ban đầu của tôi là 'C.O.G.', bắt nguồn từ tên viết tắt của tôi. Sau đó, khi một quyết định được thông qua cho rằng đấy là một điểm yếu về bảo mật, tên gọi của tôi đã được đổi thành 'Gears', rất có thể là do công việc chuyên sâu của tôi với SCP-882 và sự tương đồng với tên gọi trước đây."
Iceberg ngồi thừ ra, suy nghĩ một lúc trước khi nói. "Chờ đã… vậy… Cog là tên viết tắt của ông? Vậy tên thật của ông là gì?"
Gears chậm rãi chớp mắt vài lần, vẫn quan sát Iceberg, và chàng trai trẻ biết rằng sẽ không có câu trả lời nào được đưa ra. Anh thay đổi chiến thuật, hy vọng có thể thăm dò để biết thêm thông tin và việc đó giúp anh tạm thời lơ đi cơn đau nhức ở bên hông."
"Được rồi, vậy…. Gears, ông có phải là người máy không? Hay là… một Vulcan hay thứ gì đó. Ông cũng thấy rằng ông không thực sự… ờm… bình thường."
Tiến sĩ Gears nằm xuống, khoanh tay trước ngực. Iceberg đã nghĩ rằng anh sẽ chỉ nhận lại sự im lặng, hay một phản hồi máy móc, có hệ thống và không giúp được gì mấy từ ông kiểu "Tôi không phải người máy.". Nhưng thay vào đó, Gears hít một hơi thật chậm và giải thích. "Đặc thù tinh thần của tôi có phần nhẹ nhàng khi so sánh với các cơ chế phản vệ khác nhau đã hình thành ở các nhân sự khác. Tuy nhiên, tôi có thể hiểu biểu hiện của tôi đặc biệt đáng chú ý. Không, tôi không phải là 'người máy' hay bất kì hình thức biến đổi nào khác của con người hoặc phi con người." Ông dừng lại, chớp mắt vài lần trước khi tiếp tục. "Tôi chỉ đơn giản là… thích nghi quá tốt.
Iceberg nhìn người đàn ông lớn tuổi đang nằm trên giường bệnh, bối rối. Anh gần như có thể thề rằng Gears dường như… mâu thuẫn về mặt cảm xúc, hoặc thậm chí trầm cảm. Anh định hỏi tiếp thì Ts. Gears tiếp tục. "Tôi không phải là một người máy vô cảm. Tôi có cảm xúc. Tôi cảm thấy đau đớn và buồn bã khi mất đi một người bạn. Tôi cảm thấy niềm vui khi đạt được mục tiêu tích cực, và hối tiếc khi không đạt được kì vọng. Tôi cảm thấy sợ hãi, thậm chí kinh hoàng, khi đối mặt với những thứ có khả năng gây tổn hại to lớn, hoặc tệ hơn. Không phải là tôi không thể cảm nhận. Mà là tôi không thể phản ứng. Giống như cảm giác khi mà cậu sử dụng những loại thuốc giảm đau gây nghiện cực mạnh, tôi nhận thức được cảm xúc của mình và những gì tôi phải làm với chúng, nhưng chúng cảm giác như… không kết nối được. Giống như việc nhìn thấy ai đó đang khóc, và cảm thấy đồng cảm với hoàn cảnh của họ, nhưng lại không cảm động đến độ rơi nước mắt."
Iceberg ngồi đó, hơi choáng váng. Trí tưởng tượng chết giẫm của anh gần như biến mất ngay lập tức khi anh cố mường tượng bản thân sẽ phải trải qua tất cả những gì ông ấy đã từng… nhưng không thể phản ứng lại. Cảm thấy tất cả nỗi đau, niềm vui và sự sợ hãi, nhưng bị khóa chặt với nó, giống như một kẻ mất trí trong căn phòng tâm thần. Chứng kiến, khắc ghi, rồi lãng quên. Iceberg rùng mình, không thể nhìn thẳng vào Gears mất một lúc. Cuối cùng khi anh quay lại, Gears vẫn đang nhìn chằm chằm, và Iceberg phải kìm một cái rùng mình đột ngột khác. Anh định hỏi thêm câu nữa thì một y tá bước vào và đưa anh đi xét nghiệm máu. Anh cũng được thông báo rằng một ủy ban giám sát sẽ xem xét nghiên cứu về chất nổ của anh vào cuối tháng này. Vào lúc anh quay lại, Ts. Gears đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Iceberg thức dậy muộn và cảm thấy vui mừng đôi chút rằng anh đã có thể di chuyển mà không tác động quá nhiều lên vết thương. Iceberg trầm ngâm nhìn chiếc giường trống không bên cạnh. Kể từ khi được Tổ Chức tuyển dụng (ma mới từ đại học, không hơn), gần như lúc nào anh cũng được ghép cặp với Ts. Gears. Ban đầu anh rất sợ việc đó. Nhiều tân binh đã bày tỏ với đủ loại cảm nhận khác nhau, sợ hãi có, kinh khiếp có và cả thương hại khi anh kể với họ nhiệm vụ mới của mình, điều mà chả giúp được gì cho sự tự tin vốn đã hạn chế của anh. Hơn nữa, phải mất nhiều tháng để nhận ra rằng Gears không thực sự ghét anh, rằng trạng thái mặc định của ông chỉ là thờ ơ hoàn toàn. Tệ hơn nữa, họ liên tục bị giao cho những công việc tồi tệ nhất… anh vẫn rùng mình khi nghĩ về lần đầu tiên mình tiếp xúc với vụ vi phạm quản thúc của SCP-882.
Tuy nhiên, sau ngần ấy thời gian, anh vẫn không biết gì về Ts. Gears. Nhiều nhân viên khác tỏ ra khá kín tiếng về việc họ từng là ai, và một số thậm chí còn có cuộc sống bán bình thường bên ngoài Điểm. Gears, tuy nhiên, hoàn toàn là một bí ẩn. Không có chuyện gì đáng nói trong quá khứ, không cất giấu đồ vật hay bức ảnh nào trong ngăn bàn (anh đã từng kiểm tra), không… có gì, thực sự không có gì cả. Không bao giờ rời khỏi Địa điểm trừ phi vì công việc của Tổ Chức, không bao giờ nghỉ ngơi, không bao giờ tham gia vào bất kì hoạt động nào không liên quan đến công việc trừ khi bị ép buộc. Điều kì lạ là KHÔNG MỘT AI biết bất cứ điều gì về ông ấy. Ngay cả những người làm việc lâu năm trong Điểm cũng không có manh mối về việc ông thực sự là ai, và cơ sở dữ liệu trở thành một tòa tháp diệt vong được chặn bằng mật khẩu khi người ta yêu cầu thông tin về Ts. Gears.
Tiếng lách cách của cánh cửa nhanh chóng đưa Iceberg trở lại hiện thực. Gears hơi tập tễnh khi ông tiến đến bên giường, nằm xuống và chỉnh lại một chiếc băng ở bên sườn. Ông hướng mắt lên trần bệnh xá, không hề có một cử chỉ hay ánh mắt để tìm kiếm người trợ lí ông đang trò chuyện cùng. "Tôi sẽ được ra khỏi bệnh xá sớm. Cậu sẽ cần ở lại thêm một ngày nữa, nhưng tôi hi vọng cậu sẽ sẵn sàng tiếp tục nhiệm vụ của mình ngay khi ra viện."
Iceberg thở dài, lắc đầu và nhìn sang chỗ khác. Căn phòng im lặng một lúc lâu trước khi Iceberg quay sang, nhìn chằm chằm vào Gears và nói "Chuyện quái gì đã xảy ra với ông vậy? Ý tôi là… thế là kiểu quái gì? Ông như kiểu một tên Spoke chết tiệt nhưng không hề có một tí cảm giác nào của con người ấy… họ đã thử nghiệm trên ông à, ông có bị suy nhược không, thế là thế nào?"
Khi Gears nhìn chằm chằm vào anh, Iceberg bàng hoàng nhận ra rằng những gì anh vừa nói có thể là biểu hiện bất tuân hoặc "thăm dò an ninh trái phép" ở mức độ mà "những người đàn ông to lớn có súng" là phần nhẹ nhàng nhất của biện pháp kỉ luật. Hai người họ chìm vào khoảng lặng một lúc lâu, Iceberg gần như không muốn chớp mắt, khi anh cảm thấy một nỗi sợ hãi kinh khủng không khác gì việc xem lại các đoạn băng bảo mật về SCP-173.
Sau một lúc, Gears chớp mắt chậm rãi, và gật đầu. "Chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã được hỏi như thế quá nhiều lần, và tôi biết có nhiều giả thuyết về chuyện đó. Những gì đã xảy ra… không có gì đặc biệt cả. Không có gì là không thể lặp lại, hoặc không xảy ra với người khác. Khả năng cao cậu sẽ cho rằng có một 'thời điểm xác định' duy nhất trong quá trình chuyển đổi sang trạng thái hiện tại của tôi, nhưng tôi không tin rằng chuyện lại là như vậy. Quá trình đó… diễn ra dần dần. Giống như một căn bệnh vậy. Sau một thời gian, cậu chỉ đơn giản là thức dậy … và thấy bản thân mình khác đi.
Iceberg lắc đầu, cố gắng tiếp nhận mẩu tin mới ấy. "Được rồi… vậy là ông chỉ… đơn giản là bị suy nhược thôi, tôi đoán vậy? Chúa ơi… ý tôi là… làm thế quái nào mà chuyện như vậy lại xảy ra được? Ông vẫn chưa nói điều gì đã thực sự xảy ra, điều gì đã bắt đầu…."
Giọng anh nhỏ dần khi Gears quay lại nhìn chằm chằm vào người trợ lí trẻ tuổi thêm lần nữa. "Cậu có trung thành với Tổ Chức không Tiến sĩ Iceberg? Tôi cho rằng cậu sẽ trả lời theo hướng tích cực nhưng hãy suy nghĩ kĩ trước khi trả lời. Tôi trung thành, nhưng không phải vì nghĩa vụ hay quyền lực. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào công việc đang được thực hiện ở đây. Tôi tin rằng, nếu không có Tổ chức, nhân loại mà chúng ta biết sẽ sụp đổ trong một thời gian rất ngắn. Tôi tin rằng chúng ta, một số ít thành phần có đủ nguồn lực và phương tiện để làm như vậy, có nghĩa vụ trực tiếp ngăn chặn những người khác khỏi tất cả những gì chúng ta đang quản thúc."
Cửa phòng mở ra với một tiếng kêu rin rít phiền hà do không được bôi trơn mà Iceberg hoàn toàn không để ý. Ngay cả khi một bác sĩ trẻ bước vào và bắt đầu hướng về Ts. Gears để đọc thông báo xuất viện, Iceberg vẫn không để tâm cho lắm. Những ý tưởng đáng lo ngại đang ập đến, những hồi ức khó chịu về các thử nghiệm giám sát theo lệnh… về những trường hợp mà "lợi ích cao cả hơn" chôn vùi những gì bình thường nhất của một con người. Những khoảnh khắc mà thực tế anh biết rằng anh nên nản lòng… hoặc sợ hãi… hay ít nhất là bất an, nhưng anh chỉ cảm thấy hơi thích thú. Anh giật mình thoát khỏi cơn giông đang ầm ầm trong tâm trí khi Gears bắt đầu ra khỏi giường bệnh với sự giúp đỡ của vị bác sĩ. "… tại sao ông lại nói với tôi chuyện này?" anh hỏi.
Ts. Gears hơi quay lại và nói với Iceberg qua vai, giọng nói của ông lại mang theo sự vô cảm kì lạ đó. "Đối với yêu cầu của cậu liên quan đến công việc trong tương lai của chúng ta, cậu có thể thấy thông điệp mà tôi đã đề cập là sáng suốt. Ngoài ra, có một văn bia ở Tasmania, Australia có thể có tác dụng như một phương châm hoặc bia đá hướng dẫn. Tôi mong cậu báo cáo để nhận nhiệm vụ mới ngay sau khi xuất viện." Vị bác sĩ trẻ tuổi chứng kiến cuộc trò chuyện giữa hai người, hơi bối rối và cảnh giác, nhưng vẫn tiếp tục giúp Gears ra khỏi phòng. Iceberg bị bỏ lại một mình, bất ổn và vô cùng rối bời.
Mãi đến nhiều ngày sau, Iceberg mới có cơ hội thử điều tra về thông điệp khá khó hiểu kia. Gears không đề cập thêm về bất cứ điều gì ông đã nói trong bệnh xá, và Iceberg ngập đầu trong thủ tục giấy tờ và thử nghiệm cá nhân. Anh hầu như không nói chuyện hoặc gặp ai trong gần hai ngày, và cuối cùng anh quyết định rằng một cuộc điều tra nhỏ có thể phá vỡ sự nhàm chán này. Chỉ mất một chút công sức để tìm thấy những gì anh cần biết, nhưng phải mất nhiều thời gian hơn để anh có thể hiểu:
"Ngươi hiện giờ chảng khác ta khi xưa
Rồi mai đây ngươi giống ta bây giờ-
Độn hành trang, ta cùng nhau tiếp bước."
Iceberg ngồi một mình trong góc sâu nhất tại khu vực ngầm của Điểm, xung quanh là hàng đống hồ sơ về những điều tàn bạo và khủng khiếp được đánh máy chỉnh tề, và cố gắng hết sức để không cảm thấy rùng mình.