Ngay cả trong hiện tại, tôi vẫn sống trong quá khứ


đánh giá: +4+x
blossom%20book%20pic.png

Màu.

Cam.

Sáng.

Tối.

Chăn ấm.

Mèo.


Đó là những thứ tôi chân quý. Tôi thích liệt kê những thứ tôi yêu vì đó là những gì còn lại thuộc về tôi. Tôi thích lúc họ cho phép tôi thực hiện ma thuật khi thử nghiệm và tôi hét lên 'abracadabra!' với niềm tự hào.

Hầu hết mọi người trong tình huống này đều không chấp nhận nó tốt bằng tôi. Hầu hết sẽ đánh đập và hét lên và lơ đi các yêu cầu, làm mọi thứ với sức mạnh của họ để trốn thoát. Nhưng bản thân tôi thấy dễ dàng hơn khi nghe lời họ. Tôi phát hiện rằng việc tuân thủ sẽ cho tôi có được vài thứ tuyệt vời như chăn ấm hoặc sách để đọc.

Luna từng nói với tôi rằng tôi có thể tìm thấy niềm vui ở bất cứ đâu, và có lẽ là đúng như vậy. Tôi cũng nhớ cái tên Flina, nhưng "SCP-0749" có một sức lôi cuốn nào đó. Nó nghe khá tuyệt, kiểu nghe như tôi là robot, hoặc đến từ tương lai. Tôi không ngại ở đây, cảm giác như tôi là một phần có thứ gì đó quan trọng.

Mặc dù tôi khá nhớ bạn bè. Maisie không thích sự cô đơn. Cô ấy giống như con vịt con đi sau mẹ. "Cái gì trên màn hình thứ này? Màn hình sẽ hiển thị gì? Chẳng phải X nên ở phần Y sao? Ai sửa được không? Tôi không biết cách sửa!" Tôi cảm thấy tốt hơn khi có cổ ở quanh đây. Maisie sẽ chỉ nghe những gì bọn họ nói. Mặc dù nó khiến cô ấy buồn, không tốt đâu.

Điều ấy khiến tôi nghĩ đến Alize. Alize là một lãnh đạo, không phải là người đi theo. Tôi chỉ vừa mới biết rằng cô ấy tìm cách khiến mọi thứ trở nên khó khăn nhất cho bản thân. Có lẽ cô ấy sử dụng ma thuật để trốn thoát. Tôi ước mình có thể trò chuyện với cô ấy. Chúng tôi chẳng làm gì được cả. Vậy nên chúng tôi bị đưa vào mấy phòng thí nghiệm. Tại sao không tận dụng nó? Tôi hi vọng Alize sẽ nhận ra.

Tôi không chắc là Xavier phản ứng ra sao nữa. Về cơ bản, cậu ấy là một cục đất sét, linh hoạt với nhiều mục đích khác nhau, nhưng sẽ có một hình dạng vững chắc và sẽ không để ai nhào nặn cậu cho đến đúng thời điểm. Tôi nhớ lúc chúng tôi có một vị khách rất tồi tệ khiến Maisie rơi lệ. Xavier ném người phụ nữ ấy qua tường luôn. Thực tế, cậu ấy sẽ làm vậy, nếu Alize không đỡ người phụ nữ ấy bằng đũa thần của mình. Tôi hi vọng là cậu ấy vẫn ổn.

Người mà tôi lo lắng nhất là Luna.

Luna.

Nên bắt đầu từ đâu nhỉ.

Họ nhìn Luna một cách kì lạ vào hôm ấy. Trong khi họ hứng thú với bốn người tụi tôi như một phần của bộ sưu tập, cô ấy được yêu quý hơn cả. Họ chia rẽ chúng tôi, vì vậy không có cách nào để biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận nó. Luna không bị nhốt trong lồng. Luna là người thông minh nhất. Chúng tôi đều bất ngờ rằng với tất cả bằng cấp và kiến thức như vậy, cô ấy quyết định sống bình thường và mở một cửa hàng thời trang. Tôi luôn bảo Luna rằng cô ấy có thể thay đổi thế giới. Và cô ấy luôn nhấn mạnh rằng tôi đã sai.

Chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi cổ nhận ra rằng tôi đã đúng.

Tôi hi vọng Luna thích làm tiến sĩ. Hầu hết những vị tiến sĩ tôi nói chuyện cùng đều lãnh đạm và chuyên nghiệp, nhưng ít nhất là họ lịch sự. Tôi không thể nói rằng đó là công việc họ yêu thích, hoặc là chỉ tôi thấy vậy thôi. Mấy thứ họ làm đều quan trọng, mà nhỉ? Bạn phải thích làm mấy việc quan trọng chứ nhỉ?. Bây giờ tôi có thể chỉ là một phù thủy hai mươi tư tuổi, nhưng tôi có cảm giác rằng còn nhiều ma thuật nguy hiểm hơn tồn tại trên thế giới. Nếu họ nhốt tôi lại, tôi chỉ có thể tưởng tượng ra những thứ mà họ đối phó. Tôi coi trọng họ vì giữ thế giới an toàn.

Tôi chưa từng nghĩ bản thân nguy hiểm. Tôi nghĩ rằng chỉ cần ma thuật tốt là đủ. Nhưng hiểu biết về ma thuật là tai hại. Bạn không muốn mọi người tìm hiểu về ma thuật tốt, chỉ để đối mặt với ma thuật hắc ám.

Bây giờ tôi mới nghĩ về nó, tôi tin rằng Luna và tôi đã chạm trán thứ ma thuật ấy. Khi chúng tôi chỉ mới mười bốn, ở công viên sau giờ học.

Nó thật dễ thương. Tôi muốn ôm nó.

Luna bảo tôi nó xấu tính lắm.

Nhưng tôi không nghe.

Máu chảy ra từ khuôn mặt của Luna.

Ma thuật ngừng cho máu chảy ra.

Ma thuật không loại bỏ được vết sẹo.

Ngày hôm ấy là lỗi của tôi.

Không chỉ có mình nó, mà còn những thứ khác. Lý do toàn bộ chúng tôi đều ở đây. Tôi muốn có thêm nhiều khán giả, để lan truyền niềm vui tới mọi người. Và, giống như cái ngày chúng tôi là trẻ con, tôi không nghe theo Luna.

Maisie có thể sợ hãi và cô đơn.

Alize có thể đau khổ và tức giận.

Xavier có thể hoang mang và đau đớn.

Luna.

Luna có thể sống một cuộc sống tốt hơn mà cô không màng tới.





Tất cả.

Bởi.

Vì.

Tôi.








Trước đó

Tiếp theo (Sắp có!)




Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License