Cái Chết

đánh giá: +4+x

Điều tệ hại gì có thể xảy ra chứ?

Nó dường như chỉ là một lời đề nghị vô hại. Một lời mời từ một người bạn cũ đến với hội nhóm của người đó, biết về cơn thèm khát của anh đối với những bí ẩn của thế giới. Mặc dù anh biết đến danh tiếng tàn nhẫn của họ, lúc đó thì hội nhóm nào mà chẳng như vậy… nhưng anh hiểu người bạn của mình, cũng như với chính mình, tự nghĩ rằng, điều tệ hại gì có thể xảy ra chứ?

Xa rời dòng suy nghĩ của mình, anh rên rỉ trong đau đớn, xoay người chống lại những trói buộc cọ xát vào người. Với mỗi lần nhúc nhích thì những giọng nói lại cất lên.

"Đối tượng Alpha đang cử động, giữ anh ta lại. Cử động sẽ làm hỏng Quy Trình đấy."

Những cánh tay nặng trịch vươn đến, đè anh xuống chiếc bàn. Vẫn luôn là những người đó, ba người nữ và một người nam. Sáu trong bảy ngày, họ không làm gì ngoại trừ quan sát, ghi chú, nói chuyện với nhau về những phép đo bí truyền mà anh không thể hiểu được. Thi thoảng sẽ có những người khác bước vào. Anh luôn khiếp sợ bọn họ. Anh không biết những con người vô danh đó là ai. Nhưng dường như họ lại biết về anh.

Vào ngày thứ bảy—

Lưỡi dao mổ lại cắt vào da thịt anh, và anh hét lên. Họ không thù ghét hay kinh sợ anh. Đối với họ, anh không còn là con người nữa. Anh là một tấm vải bạt, được cắt ghép theo bất cứ cách nào họ muốn.

Điều tệ hại gì có thể xảy ra chứ?

Kể từ lúc tình nguyện cho công việc này, anh cảm thấy thời gian trôi qua nhiều vô kể. Với những gì hội mô tả lại thì ai cũng cảm thấy thế thôi. Anh ngỡ rằng mình sẽ hóa thành một vị thần, nhưng lại trở thành một nô lệ. Ngay khi vừa chào đón anh là họ trở mặt ngay.

Anh từng bắt gặp mình trong gương một lần. Một khối hình thù đầy khốn khổ, không còn là một người đàn ông, mà là một khối các vết sẹo được kết lại với nhau bởi những sợi gân. Khi nhìn thấy những gì họ đã làm, mọi thứ xung quanh anh đã thay đổi, anh tự ngẫm, và thấy tất cả sức mạnh ý chí trong mình đã bị rút cạn. Anh không còn chống trả, không còn van xin, không còn nguyền rủa những kẻ bắt giữ mình. Anh chỉ tồn tại.

Trước kia, anh là một con người dám hy vọng. Anh đã tỉnh dậy từ một giấc mơ của bóng tối kêu gào và nghe thấy tiếng chạy và la ó. Rồi đến tiếng súng, tiếng nổ. Tiếng hét. Có gì đó đã xảy ra. Chẳng lẽ ai đó đã đến để giải cứu anh?

Anh không nhận ra họ, những người lính mặc đồ đen này nói về "các dị thể" và "đội đặc nhiệm" và "đối tượng alphas." Nhưng họ là người tốt. Họ băng bó vết thương của anh, và ân cần mang anh lên trực thăng của họ. Thậm chí một người còn giúp anh ăn một thanh dinh dưỡng – anh gần như muốn bật khóc. Bao năm qua anh đã không được nếm mùi vị đồ ăn thật sự.

Nhưng rồi họ rời đi, và những vị tiến sĩ tiến đến. Họ đưa anh vào một căn phòng lạ, tiến hành đo đạc trên người anh. Họ nghiên cứu những biểu tượng do các cựu đồng nghiệp đã để lại trên người anh, tham khảo các cuốn sách ma thuật, và lần lượt xuất hiện những người lạ mặt để kiểm tra anh và nói những lời êm dịu để được ghi lại vào sổ sách.

Và rồi họ cầm dao mổ lên, và bắt đầu khắc.

Anh lại hét lên. Anh không còn có thể nhớ ra mình là ai, hay khuôn mặt của mình ra sao nữa. Thế giới của anh giờ là vết cắt của lưỡi dao, là cơn đau. Anh chỉ muốn nó dừng lại.

Tất cả những gì anh muốn là được chết.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License