“Đây là một ý tưởng tồi,” Ts Jackson Bright lẩm bẩm, ông hiện tại đang ở trong cơ thể của một gã bán thịt người Do Thái 54 tuổi, gã đã bị kết án tử vì tội giết người vợ của mình, và dùng cơ thể cô ấy để nhồi thêm vào chiếc bánh thịt của hắn. Cơ thể này có vẻ như tương đồng nhất so với những gì có thể được xem là của riêng ông , dù nó cách xa tuổi ông vài thập kỉ. Ông ngồi vào một chỗ của chiếc bàn lớn, cố gắng cảm thấy thoải mái. Ông đã trở thành phụ nữ khoảng vài tháng nay, trở thành một giới tính khác luôn làm cho ông cảm thấy rằng ông đang đi chơi ở nơi mà họ không nên đến.
“Còn tôi nghĩ đây là một ý tưởng cực kỳ tồi. Nhưng” O5-6, thường được gọi là Gã cao bồi, và từng được biết đến với tên Mikell Bright, đi vào chỗ ngồi của mình. Ông đang chỉnh cái dây đeo của mình, cố gắng cảm thấy thoải mái khi ở nhà, nhưng ông đã cảm thấy không ổn ngay khi rời khỏi cây súng của mình. Ông nhìn xung quanh căn phòng, tham quan toàn bộ căn phòng của chủ sở hữu bây giờ. Cô ấy sở hữu chúng, ông không có quyền yêu cầu đòi lại nó, nhưng không phải khẩu súng nào cũng đều cảm thấy giống nhau. “Cô đã làm rất nhiều điều cho gia đình đặc biệt là khi họ gặp …” Ông đang tìm kiếm từ ngữ , gặp khó khăn khi phải tìm từ gì đó phù hợp.
“Già đi. Cô ấy đã trở nên già đi” Jack nói thêm, ông không bao giờ cố trở thành một người lịch sự. Ông quay sang bên cạnh mình, đảm bảo cho em trai của ông đang ở yên trên ghế, và sẽ không ngã ra ngoài. Ông phải chăm sóc cho TJ. Cuộc họp đã được quy định rõ ràng, không lính gác, không y tá, không một ai khác trừ gia đình. Đã một khoảng thời gian. “Thật kì lạ khi nghĩ rằng người bạn của chúng ta trở nên già đi, nhưng … Cô ấy đã có tuổi. Cũng khá là nhanh nữa.”
“Cháu tưởng rằng dì ấy đã kiếm cho mình một cơ thể mới ?” Yorick Elroy xen vào khi anh đang dựa lưng vào tường . Anh là một trong những thành viên nhỏ tuổi nhất của gia đình, là cháu nội của tiến sĩ Bright, anh quyết định đứng, để làm cho những người lớn tuổi hơn cảm thấy thoải mái. Ngoài ra, nó cũng giúp anh tìm kiếm tất cả lối thoát hiểm tới căn phòng , và đến với chúng một cách nhanh nhất, cũng có thể đó là lý do. “Cháu nghĩ dì ấy có liên quan tới sự ồn ào ở điểm 23, ai đó nói.”
“Có thể đó là điều ước từ 239,” đó là ý kiến của thành viên trẻ nhất trong hội, đặc vụ đặc biệt Serra Argent, cô ấy cũng quyết định đứng, nhưng, khác với người anh họ của cô ấy, cô ấy chọn đứng về phía bàn của Tổ chức, bàn tay của cô không rời xa khẩu súng màu ngọc trai nếu nó không phải vì quyền thừa kế của cô, thì hẳn là cô ấy có quyền. “Các anh biết không, như thể là…” Ánh mắt cô ấy hướng về bố cô, người đang vẽ bằng những cây bút màu của cậu. Tất cả cùng dõi theo, và rồi lại nhìn đi chỗ khá, đồng nhất, gia đình luôn hướng về nhau.
“Mọi người nghĩ họ còn bắt chúng ta đợi bao lâu nữa” Gã cao bồi lại hỏi trong khi lại chỉnh thắt lưng như thể đã một trăm lần chỉ trong năm phút.
“Không lâu nữa đâu” một giọng nói phát ra từ cửa. Những người làm trong Tổ chức của nhà Bright chuyển sự chú ý của mình về phía cánh cửa, tất cả cùng cau mày. Ai đó vừa nói ư? Nó thật khó để có thể kể. Không một ai ở đó cả.
Cô ấy là người Châu Á, trẻ, và khá là tự do. Thật khó để có thể giữ sự thật ở trong đầu. Cô ấy ăn mặc rất giống và cô ấy là- người duy nhất ở trong nhóm có thể nhìn cô ấy với sự tin tưởng là Jack, nhưng rồi ,ông để ý nghĩ của mình trôi đi, nên đơn giản là cô ấy không ảnh hưởng đến ông. “Họ gửi tôi đến trước để đảm bảo là các anh tuân theo quy định” cô ấy tiến về phía bên kia của cái bàn, tìm kiếm cho mình cái ghế, kiểm tra phía bên dưới, nói chung là trở thành kẻ khả nghi, dù vậy chả ai buồn để ý đến cô “Không có Sarah ư”
Bright khịt mũi, trong khi đó gia đình của ông tiếp tục đi tìm nơi phát ra tiếng nói. Ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, tựa cằm vào nắm tay của mình, mắt ông bắt đầu ngấn nước. “Có vẻ ai đó đang rời khỏi thế giới này, chúa tôi ơi.” Ông mỉm cười với đứa cháu gái tuyệt vời của mình, đảm bảo rằng ông là người duy nhất nhận ra cô ấy. “Và không, không có Sarrah ở đây. Chúng ta không nhất thiết phải đưa TJ đi, và không tất cả đều ổn, cứ tiếp tục tô màu đi” Ông xoa đầu đứa em trai của mình để trấn an cậu, cậu ngước lên nhìn anh trai mình khi nghe thấy anh cậu gọi tên. Nếu Mikell không thí nghiệm trên cơ thể, với "Một phương pháp thử nghiệm mới ". Thì Sarah sẽ luôn đứng đầu. Cơ mà. Hình như cô ấy không để ý điều đó lắm.”
“Cô gái đó để ý nhiều hơn anh nghĩ đó,” một cô gái trưởng thành bước vào cùng con gái cô ấy. Claire Lumineux đệ nhị hay Claire Lumineux con đối với bạn bè hay kẻ thù, và cũng gần nhạt nhẽo như con của cô ấy, nhưng thêm vào đó sự giả tạo, không tạo quá nhiều dấu ấn, để không bị bắt. Cô ấy gầy, và tóc của cô gần như là màu trắng. Cô nhìn tất cả mọi người tại bàn ngoại trừ một người. Khuôn mặt cô dịu lại khi nhìn TJ, rồi bỗng cô dừng bước tại bên kia cái bàn để chạm vào cậu. Một dòng điện từ tay của cô ấy đến mặt đất khi cô bỏ ngón tay mình ra. Cô cười một cách thú vị. “Quá nhiều điện tĩnh.”
“Từ từ đã thưa dì. Đừng doạ những tên tù nhân tội nghiệp. Dì biết là máu của gia đình ta không mất đi dễ dàng đâu.” người đàn ông tiếp theo đi qua cửa mang trong mình một sắc thái nặng nề, giấu đi đôi mắt của mình, bước đi cùng cây gậy chống màu đỏ. Anh để con chó của mình ở nhà, vì biết rằng nó sẽ cố cắn ai đó. David Blindman, hay thường gọi là Con trai hợp pháp, hoặc là Người thừa kế hợp pháp, ở đó để nói thay cho Ổ ấp trứng, một trong rất nhiều đứa trẻ được sinh ra bởi O5-6 khi ông còn trẻ , hoang dã hơn từng ngày. Một vài đứa trẻ không cùng huyết thống với nhà Bright. Nhưng họ được đặt dưới cùng 1 cái tên, dù tốt hay xấu. David khẽ gật đầu với người bố của anh, dễ dàng thoải mái trên chiếc ghế của mình.” Bố. Tôi muốn nói là thật tốt khi được gặp ông. Nhưng ông lại đảm bảo điều đó không thể xảy ra.”
“David,” O5-6 nói. Ông thay đổi tư thế ngồi trên ghế một cách khó chịu, tay đặt lên thắt lưng một lần nữa. “Chúng ta có cái cuộc họp này. Ta muốn bảo vệ con.” Ông ấy liếc xuống dưới bàn, nhìn đứa em út của mình. “Khỏi tất cả mọi thứ.”.
“Con luôn có nhiều cách thú vị để bảo vệ mọi người, con trai”. một nhân viên thuộc Tổ chức nhảy vào giữa, bà ấy gầy, da ngăm đen, với khăn trùm đầu, mặc một chiếc váy che kín cơ thể, lơ lửng qua cửa sổ. Theo tôi nghĩ “lơ lửng” ở đây nên hiểu theo nghĩa đó, chứ không phải bà ấy đang bay. Bạn cần phải cẩn thận khi miêu tả những người như thế, bạn không biết họ có thể thực sự làm gì. Bà mỉm cười với những người đàn ông sau cái bàn, và ôm họ những cái ôm thật chặt, sau đó bà cũng làm thế với TJ. Cậu cảm thấy khó chịu khi bày cứ ngăn cho TJ tô màu. “Chào các chàng trai, thật tốt khi được gặp các con ”, bà ấy nói, vẫn cười tủm tỉm trong khi đang tiến tới bên kia cái bàn. Bà ấy thường được gọi là Everlyn, một vài lần được gọi là Hai, và vì sự đào tẩu và tái sinh của mình, bà ấy thích được gọi là Edchina, hoặc khi bà cảm thấy muốn lãng mạn , Mẹ của Quái vật. Đó là biệt danh bà có vừa tự nhiên, vừa cố ý. Bà ngồi xuống cái ghế như một nữ hoàng duyên dáng. Chiếc váy của bà ấy phồng lên tại một số chỗ, trước khi bà làm phẳng chúng ra.
“Bố của chúng ta không thể làm được điều đó” bà định trả lời Mikell, nhưng Jack mới là người nói.
“Bố đã nghỉ hưu. Ông đã nói khá rõ ràng là ông không muốn liên quan bất kỳ vấn đề gì, kể cả là vì gia đình.” Người phụ nữ tạo ra sinh vật sống cau mày với con trai mình, nhưng cuối cùng lông mày bà duỗi ra. Nếu người đàn ông đó muốn nghỉ hưu, thì, tốt cho ông ấy thôi. Cuối cùng ông ấy cũng thoát ra được.
Người cuối cùng bước vào là người duy nhất mà tất cả mọi người đều tin tưởng. Người dàn ông cao, gầy, với mái tóc màu gừng. Ông được gọi với rất nhiều cái tên. Dr Joseph Tamlin. Yosef Bin Tamlin. Yoshua Bin Tamlin. Thời gian. Tên khốn đó. O5-13. Wiblly trong Woblly. Cái đệt, sao hắn lại ở đây. Kẻ phá tường. Và hàng chục. Nếu không muốn nói là hàng trăm, và hơn thế nữa, trải dài qua hàng ngàn năm trong lịch sử nhân loại. Mọi người đồn thổi rằng Tamlin không phải là một cái tên, mà là một biệt danh, được truyền đi một cách bí mật. Những người này đã sai. Có lẽ. Có thể. Trong hầu hết các dòng thời gian. Nó thật là lạ, phải không? Thời gian đang trôi đi, cùng một lúc, cùng nhau- “Đừng quan tâm, họ sẽ không hiểu đâu,” Những lời bình luận của Tamlin khi bước vào căn phòng. Cả 2 phía của bàn trao đổi những ánh nhìn, nhưng họ không nói gì. Tất cả đều được sử dụng một cách ngẫu nhiên và bộc phát. Ông đẩy một chiếc Tivi cũ đã được thiết lập, giống như một người ở độ tuổi nào đó sẽ chợt nhớ về thời học sinh của họ, với đầu loa VCR ở cái kệ bên cạnh cái tivi. Ông liếc nhìn tất cả mọi người trong căn phòng, kiểm tra từng người trong danh sách, và gật đầu với chính mình. “Tốt! Tất cả mọi người đểu đã ở đây, chúng ta bắt đầu thôi.”
Yorick đếm trong đầu, và rồi giơ tay lên. “À. Cho tôi xin lỗi. Nhưng tôi không nghĩ."
Tamlin ngắt lời anh. “Phải. Claire không có ở thời điểm này, dù cô ấy chính là người đã gọi tất cả các bạn. Lý do là vì, ở đây.” Ông chỉ vào cuộn video. “Claire đã đưa cho tôi vào năm 1981, cần phải được bật vào dịp cô ấy chết-” Tất cả đều thở rất hổn hển. “Cái mà, theo ghi chú của cô đã viết-”Anh ấy dừng lại, anh nhìn cái bức tường ở đằng xa. Như thể bị hút vào một chiếc nam châm ghê rợn, tất cả những con mắt, và những khuôn mặt, trong trường hợp của David, bước về phía trước bức tường, và chỉnh cái đồng hồ ở trên đó. Những cây kim được chỉnh về phía trước, cho đến khi chúng chỉ vào số 12 và số 5. “Ngay lúc này.”
David, Claire đệ nhị, Jack và Sera tất cả đều cúi đầu trong giây lát, trong nỗi buồn và sự kính trọng. Không một ai có thể cúi đầu xuống cho người bà của mình, nhưng vì không ai có thể nhìn thấy, bà ấy không buồn để ý. Yorick tiếp tục nhìn Tamlin, trong khi TJ tiếp tục tô màu. Evelyn ôm mặt mình khóc nức nở khi nghĩ đến đứa con của bà đã chết. Mikell thì càu nhàu, như ông ấy vẫn hay làm. “Chết tiệt mà. Cô cùng với sự tinh tế của bản thân đã chuẩn bị cho màn kịch này. Chờ đợi cho đến khi tất cả mọi người tụ họp với nhau để cùng chết. A. Cái đệt gì vậy?” Ông xoa xoa cái đầu của mình, nhìn xung quanh căn phòng. Nhưng không một ai đánh ông ấy cả, và vì thế ông nhanh chóng quên nó đi.
“Dù sao thì,” Tamin nói tiếp. “Đây là yêu cầu cuối cùng của cô ấy. Có ai phản đối nếu tôi bật nó lên không? Không ai ư? Tốt.” Ông cẩn thận để cuốn băng vào trong đầu, và nhấn nút mở. Đồng thời ông cũng mở đèn lên, cho việc xem rõ hơn, rồi lại nhấn nút dừng, xem sự căng thẳng trong phòng như thế nào. “À phải rồi. Chúng ta để đèn sáng nhé, được không? Không ai có ý tưởng gì à.” Mặc dù ông chắc hẳn đang nhìn cô gái Không ai chú ý đến trong khi ông nói điều đó. Cô chỉ lắc đầu, cố tỏ vẻ vô tội.
Cuộn băng bắt đầu với một người phụ nữ trẻ người Châu Phi, mái tóc dài được tết bím , mặc một chiếc váy màu vàng giản đơn. Cô ngồi, nhìn chằm chằm vào camera, hai tay chắp lại trước mặt.
Serra cau mày, nhìn Claire đệ nhị, rồi lại nhìn Evelyn, lắc đầu rồi cúi xuống, cô định hỏi bác Jack. Anh chỉ đặt ngón tay vào môi cô, không nhìn cô.
“Ta sẽ giải thích cho cháu sau,” ông trấn an cô.
Cô lại khoanh tay trước ngực, rồi lại dựa lưng vào tường, chỉ bĩu môi một chút.
Trên màn hình Claire gật đầu, theo hướng của Jack. “Phải, điều đó là tốt nhất, cảm ơn. Xin chào tất cả mọi người!” Cô ấy nói với một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt của cô đã làm say mê những người ở đây. Tất cả mọi người đều gật đầu đáp lại, nhận ra rằng, ở một mức nào đó, cô ấy đang nhìn họ, hoặc đã nhìn thấy họ, hoặc bất cứ điều gì.
Scp-590 không hề rời mắt khỏi những cây bút màu của mình. Cậu chỉ nâng một cánh tay để vẫy với màn hình. “Chào chị Claire! Em rất nhớ chị!” Những người anh của cậu rất ngạc nhiên, đó không phải là cách hành xử thường ngày của cậu.
Claire đang ở trên màn hình cười rạng rỡ hơn, nhìn về phía người em trai yêu quý của cô. “Chị cũng nhớ em nữa, TJ. Em vẫn để mắt tới những người anh trai của em chứ?” Có vẻ như cô không chờ đợi sự hồi âm, vì cô đã quay sang nhìn về những đồng nghiệp của mình. “Xin chào, lần nữa, gia đình của tôi. Thật tốt khi thấy tất cả mọi người ở đây, dù hoàn cảnh không phải là tốt nhất. Vì thế. Chúng ta hãy đưa những con người bình thường ra khỏi đây. Tôi, Claire Lumineux Senior, tên khai sinh Claire Bright, thường được gọi với biệt danh Người em gái bé nhỏ, là một người có trí óc bình thường , và hiện tại, bên trong một cơ thể bình thường, tôi muốn nói rằng đây là ước nguyện và bản di chúc cuối cùng của tôi, ngoài ra tôi trao cho Joey Tamlin là người duy nhất điều hành khu đất của tôi.” Cô hít một hơi thật sâu, rồi dừng lại, khẽ nghiêng đầu mình. Ánh mắt của cô nhìn vào nơi Jack đang ngồi, có vẻ như ông ấy đang chuẩn bị nói.
Jack cau mày nhìn về phía màn hình, trầm ngâm. Trong một vài phút, có sự im lặng, Jack đời thật đang nhìn Jack trên màn hình, như thể họ đang cố vượt lên trên người kia. Bầu không khí xung quanh thật căng thẳng, họ không chắc phải mong đợi điều gì. Cuối cùng, Claire, đôi mắt cô chuyển sang cái lườm, nói tiếp. “Nếu các anh không nói, thì tôi không thể trả lời, các anh biết cách nó hoạt động mà.”
Bright thở ra một tiếng thở dài, thể hiện sự bực tức. “Làm sao chúng tôi chắc là cô đã chết?” Ngay khi Bright dứt lời, tất cả điện thoại của mọi người trong căn phòng đều đổ chuông với một thông báo 'văn bản hình ảnh' trong đó. Jack cố gắng không trở nên xấu hổ khi những giải điệu nhẹ nhàng của bài Macarena lấn át những tiếng nhạc chuông khác. Ông mở điện thoại ra, và nhìn bức ảnh khủng khiếp trong đó. “Tốt. Ít nhất cô đã chết trên một chiếc giường.”
“Phải. Tôi nghĩ đó là điều an ủi lớn đối với tôi,” Claire cười- một nụ cười gượng, lắc đầu với anh trai mình. Tôi đã qua đời. Dù linh hồn tôi sẽ còn tồn tại hơi lâu trên thế giới này. Dù sao thì, chả có gì tốt khi có thể nhìn thấy tương lai, khi ta không thể thay đổi mọi khứ sau khi chết? Ha! Bóng tối chả có ảnh hưởng gì với tôi, các anh có thể đặt cược cho bất cứ ai!” Mắt cô nhìn xuống cái bàn, nụ cười của cô đáng sợ làm cho mặt cô như được chia làm hai “Thậm chí cả Hari Seldon cũng không thể phù hợp với kế hoạch của tôi! Nhưng, phải rồi, không được quá tự phụ.” Cô hắng giọng, cố gắng làm cho mặt mình trở nên bình thường, trầm lắng hơn. “Đây là ước nguyện của tôi. Phải. Chúng ta bắt đầu từ người già nhất đến trẻ nhất nhé, được không?”
Cô chuyển ánh nhìn sang người mẹ vẫn đang khóc của mình. “Mẹ.” Evelyn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đứa con gái của mình. Mắt bà đỏ lên vì khóc. “Mẹ, con rất cảm ơn mẹ. Mẹ đã ban cho con sự sống. Mẹ đã kéo con ra ngoài trước một vài người-” Đôi mắt cô chuyển hướng về những người anh trai của mình. “Có thể làm cho cuộc sống của con chả khác gì địa ngục. Và mẹ đưa cho con một cơ thể mới, khi cái cũ đã thất bại. Cô vỗ lên bím tóc của mình. “Do vậy, con quyết định cách duy nhất để tặng mẹ, chính là sự sống. Joey?”
Tiến sĩ Tamlin thò tay vào cái túi bên cạnh cái ghế của anh, thứ mà anh không mang theo khi đi vào. Rất cẩn thận, anh lấy ra một cái hộp nhỏ, nhỏ hơn cái hộp bánh mì, và to hơn cái hộp đựng nhẫn, đi quanh cái bàn để đặt nó trước mặt Evelyn Bright.
Bà chậm rãi vươn đến cái hộp, do dự, rồi mở nắp. Mặt bà như thể là một chiếc mặt nạ chứa đầy sự kì diệu, khi bà nhìn vào trong đó. Những ánh đèn nhiều màu phản chiếu lên khuôn mặt. Bà nhẹ nhàng xoay chiếc hộp để cho toàn bộ gia đình có thể nhìn thấy, tất cả đều thở một cách hồi hộp. Bên trong chiếc hộp nhỏ là một quả trứng, không lớn hơn quả trứng gà, nhưng vỏ được bọc trong một dải lấp lánh. Nó phát sáng từ bên trong, một ánh sáng ấm áp, khỏe mạnh. Evelyn đóng chiếc hộp với một chút miễn cưỡng, và cầm lại, hai tay bà ôm lấy nó.
“Nó được gọi là Trứng Vũ Trụ. Theo người giao dịch mà con biết. Nó có khả năng chứa cả một vũ trụ, cùng với một vụ nổ Big Bang nhỏ bên trong, mẹ hãy chờ đợi khi Entropy vượt khỏi tầm kiểm soát để nó có thể nở. Con chưa thể nhìn thấy trước nó nở trong cuộc đời của mẹ, nhưng con vẫn nghĩ đó là một điều thú vị khi mẹ có nó. Mẹ là một người mẹ tuyệt vời, tốt nhất mà con có thể có. Cảm ơn mẹ.”
Echina cúi đầu, kéo tấm màn che đầu, khóc trong sự cô độc.
Cô rời mắt khỏi mẹ mình. Cô cau mày khi nhìn người anh cả của mình, trong sự chán chường. “Mikell.” “Anh nghĩ mình sẽ nhận được gì đây, kẻ đã lấy tất cả mọi thứ ?” Claire bình tĩnh ra hiệu cho Tamlin, người đang lục lọi trong túi của mình, và kéo ra một chiếc hộp đựng kiếm dài hai feet, rộng khoảng 2 foot, lớp vỏ cứng, lật các chốt mở, như thể là một dụng cụ chơi nhạc. Ông đưa cái hộp cho Mikell, người giữ nó lại bằng một tay.
Vươn lên phía trước, Mikell mở khóa chiếc hộp, và xem thứ bên trong với cái nhìn khó hiểu, trước khi đưa nó cho cả gia đình xem. Bên trong là một phần của thanh kiếm cán rổ, phía bên dưới là một lớp vải nhung đỏ. Một thanh kiếm dài một foot và một nửa tay cầm cùng với đó nhiều lưỡi dao lấp đầy đáy, trong khi đó ở phần đầu là vô số mảnh kiếm được buộc lại bằng dây thun. Ông đưa ánh nhìn khó hiểu của mình về phía màn hình, cong một bên lông mày. “Cái quái gì thế này?”
“Tên của đường sắt ngầm của tôi, hoặc chí ít, nó chỉ bị mắc kẹt, nó là Em gái bé nhỏ. Tôi luôn yêu quý nó, bởi vì nó hoạt động trên nhiều cấp độ. Mặt khác, mọi người đều thích làm ra thứ gì đó liên quan đến năm 1984, vì vậy Em gái bé nhỏ được thành lập có nhiệm vụ để mắt, và công kích, Người anh cả là Tổ chức. và ở mục đích cá nhân, đó như là 1 lời nhắc của tôi, tới anh, rằng người em gái sẽ luôn theo dõi người anh trai của cô ấy. Khi tôi chết, lúc đó danh nghĩa của tôi vẫn còn,” chiếc video gật đầu với con cháu với cô ấy, “Tôi không thể ở đây để quan tâm đến các bạn. Vì vậy tôi quyết định đưa các bạn một thứ mà sẽ làm các bạn luôn nhớ đến tôi. Ở kia," một bàn tay màu đen chỉ về phía Mikell đang săm soi thanh kiếm bị hư hại, "đó là thanh gươm của Damocles. Tôi phải nói với các bạn rằng, thật khó để tìm kiếm một tác phẩm giả tưởng, và, như các bạn thấy, nó đã trải qua một quãng thời gian dài. Nhưng bây giờ, khi các bạn nhìn thấy thứ này, bạn sẽ cảm thấy sức nặng, treo trên đỉnh đầu, và nhớ đến tôi.” Cô nở một nụ cười nham hiểm. “Ai biết rằng? Nó sẽ cứu các bạn, nếu các bạn luôn để nó bên cạnh.” Cô nháy mắt; ông biết rằng đó là gợi ý về dự đoán trước để ông giữ nó bên cạnh mình.
“Đã đến lúc dành thời gian cho người anh hai của tôi, và những cảm xúc lẫn lộn của tôi” ánh mắt của cô hướng về Jack, ông bị bắt gặp khi đang giúp cho TJ không làm đổ hộp nước quả. Ông liếc về phía màn hình với khuôn mặt vô cảm, không chắc em gái mình đang lấy thứ này ở đâu. “Jack người anh trai, người bạn, kẻ thù lớn nhất của tôi, và thỉnh thoảng là đồng minh. Jack không nhìn lên người anh cả của mình, và người cấp trên khi làm việc. Mikell, tuy nhiên ánh nhìn của ông di chuyển giữa màn hình và anh trai, anh cau mày ngày càng sâu hơn. Claire tiếp tục, vờ như chưa có gì xảy ra. “Cho anh, người anh trai yêu quý của tôi, tôi tặng cho anh sự im lặng, như tôi đã luôn làm." Họ chia sẻ một ánh nhìn, giữa những người anh trai, người em gái trên màn hình, và bạn có thể thấy rằng cả ba người họ sẽ không bao giờ đưa nó lên. “Và cái này. Tôi nghĩ anh đã có hết chúng, nhưng tôi đã xoay sở để có được nó.”
Tiến sĩ Tamlin rút một chiếc chai từ cái túi của ông ấy, hình dạng của cái chai làm cho Jack khó thở, khuôn mặt ông sáng bừng lên thể hiện sự thích thú. Cái chai dường như được tạo ra bởi một người thợ thổi thủy tinh với bệnh nấc cụt trầm trọng, bên trong đó là một dạng chất lỏng màu đen, một ít siro, có gạch sọc màu xanh đậm.
Yoric tạo tiếng động thể hiện sự khó hiểu khi Jack đang vươn tay và kéo cái chai đến chỗ anh ta, bế nó lên tay như hể là một món đồ dễ vỡ, một con búp bê bằng sứ, hay một đứa bé sơ sinh vậy . Khi tiếng động không có tác dụng gì, anh hắng giọng. Nhưng nó cũng không giúp anh có được sự hồi âm , anh đảo mắt và nói. "Yo, ông già. Thứ gì trong cái chai đó vậy?"
Jack giật mình có chút tội lỗi, ông nhìn quanh bàn." À, vâng. Cái này. Thì. Đây là chai whiskey đầu tiên mà tôi làm, khi tôi còn sống lúc ban đầu. Tôi đã có hai chai để dành cho những dịp đặc biệt, nhưng còn chai thứ ba! Thì!" Anh cẩn thận kéo nút bần, chỉ đủ cho một inch của nút được ra khỏi vành, kể cả khi chỉ một chút lộ ra, mùi táo lên men lan ra khắp phòng . Anh cười hướng về phía màn hình. "Nó càng ngày càng tốt hơn. Cảm ơn em Claire! Anh sẽ uống khi anh nhớ đến em."
"Em không mong đợi là anh muốn làm điều gì khác. Và giờ đến lượt người mà tôi yêu quý nh…-"
"Không' TJ bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình, đây là lần đầu tiên cậu tập trung vào thứ gì đó, mắt cậu thường không thể hiện sự nhận thức, hay trí tuệ.
'Ah, TJ." Claire hắng giọng." Chị có một thứ vô cùng đặc biệt cho em."
"Không." TJ lặp lại, giọng cậu to hơn, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. "Tiếp tục đi, chị."
Có sự đe dọa trong giọng nói của cậu ấy, làm cho mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên khi họ chỉ biết cậu là SCP 590 với bộ não gần như ngừng hoạt động. Kể cả người thân thiết nhất với cậu, người anh trai yêu quý của cậu Jack, không thể nói nên lời trước phản ứng vừa nãy.
"Mọi thứ ổn rồi James, anh biết là chị ấy đã thử làm điều này. Bọn anh đã chuẩn bị." TJ đưa tay nắm lấy tay của Jack , siết chặt.
Claire cau mày, nhìn chằm chằm xuống cậu em trai. Rồi, cô nhún vai. "Nếu em không muốn, chị sẽ đảm bảo rằng ai muốn nó, sẽ có."
TJ gật đầu, khuôn mặt cậu vô cảm, quay lại với nụ cười vô tư hợp với cậu ấy, cậu rút tay khỏi anh trai mình rồi tiếp tục vẽ, không một sự quan tâm đến thế giới xung quanh.
"Con gái yêu của mẹ. Con đã biết rằng việc này sẽ đến, chúng ta đã bàn rất nhiều về nó." Claire nhìn, và phát ra tiếng động, hơi bất mãn, cuộc nói chuyện giữa cô và em trai có vẻ đã tạo áp lực lên người cô. Claire Con đang nhìn lên, dụi hai mắt của cô. "Đối với con mẹ để lại tất cả. Một ngôi nhà an toàn, công việc, những khoản nợ, tất cả và hơn thế giờ đây đều đặt theo tên con. Những Runners sẽ lắng nghe con khi con gọi họ, hội Ẩn sâu đã cam kết cho những dịch vụ của con. Tất cả đều có trong tập hồ sơ."
Joey Tamlin lấy chiếc cặp da dày từ trong túi của anh, và đế nó xuống bàn. Anh hơi run, rõ ràng trong đó khá nặng.
"Con sẽ xem những thứ này sau, cảm ơn mẹ.' Claire đệ nhị cười trong chốc lát, đặt tay lên chiếc va ly nặng nề. Cô nhìn qua những người thân trong gia đình, cô đảm bảo rằng ai nhìn thấy thứ bên trong cũng sẽ khá sốc.
Một ánh nhìn thoáng qua David, người đang nhìn chằm chằm, ahem, mù quáng."David. mặc dù anh chưa bao giờ coi chúng tôi là người thân, nhưng anh là thành viên duy nhất hiểu được họ muốn gì hơn nhũng ngươi khác, ông luôn đi trước chúng tôi một bước." Anh khẽ nghiêng đầu về phía màn hình, giống như anh thể hiện sự đồng ý với cô ấy. "Nhưng chúng tôi không được chứng kiến tận mắt, không có ý xúc phạm đâu, những vấn đề của Ổ ấp trứng."
David cựa quậy, ngồi bật dậy. "Chúng tôi chỉ muốn được công nhận. Là một phần của gia đình."
"Con đã là một phần của gia đình, hãy bỏ qua tất cả!" Mikell nói xen vào, đập tay xuống bàn. "Con đã LUÔN là con trai ta, và ta LUÔN ở đó vì con!"
"Vậy còn những người cha khác? Hmm?" David dậm chân, nhìn xuống cha mình. "Những đứa con khác của ông, những đứa con hoang với dòng máu nhà Bright, những người bị bỏ rơi trong sự ghẻ lạnh? Liệu ông có ở đó vì họ? Liệu ông có bảo vệ họ như cách ông đang cố bảo vệ tôi?" Anh vất đi chiếc kính râm, để lộ ra nhưng khoảng trống mà đáng lẽ ra là đôi mắt. "Liệu ông sẽ thiến họ khi họ có những dị thường? Người anh trai của tôi, hét lên như bài Heebie Jeebies, ông sẽ cắt dây thanh quản của anh ấy, để những người ở Tổ chức không tới vì anh ta? Nó luôn luôn hiệu quả, loại bỏ thứ tạo sự bất thường, phải không? Thế còn Tessie Shakes đáng thương thì sao? Ông sẽ cắt xương sống, làm cho cô ấy không di chuyển được để cô ấy không làm mọi thứ đổ sập? Phải không, cha? Tìm mọi cách để điều khiển những anh chị em của mình, và khi mọi thứ không thể quay trở lại bình thường, thì nhốt chúng lại trong một cái lồng như-" Anh giơ tay, chỉ thẳng về phía TJ.
Có ai đó đang nhìn về phía anh, đôi mắt tối sầm lại, cái nhăn mặt khó chịu của cậu bé, với những đốm tàn nhang.
"Liệu…Liệu ông…" David trở nên ấp úng, vì 590 không ngừng nhìn chằm chằm anh ấy. Ngay cả khi mù, anh cũng cảm nhận được áp lực từ ánh nhìn đó.
"David-" Mikell định nói, nhưng ông cũng im lặng khi ánh mắt nặng trĩu của người em út hướng về phía ông. Ba người im lặng, hai trong số họ không hề biết chuyên gì đang xảy ra, nhưng người thứ ba thì biết, nhưng không muốn nói về điều đó.
"Thế là đủ rồi, cả hai người!" giọng Claire vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. "Chúng ta đều có những điểm đặc biệt, và họ KHÔNG có quyền ở đây, cảm ơn các anh rất nhiều." Cô trừng mắt với họ, thể hiện sự kính trọng, kể cả khi cô đax chết. "Giờ thì, như tôi đã nói. Chúng tôi đã không tận mắt chứng kiến vấn đề, David." Cô nhăn mặt không cố ý, nhưng tiếp tục. "Nhưng tôi đồng ý với hành động của anh. Do đó, tôi đã cho anh một căn nhà an toàn tại New Orleans, anh có thể coi nó như căn cứ, cho anh và của anh. Ngoài ra với những Đứa trẻ mà anh có thể đã thất lạc." Đôi mắt cô chuyển từ anh ta, đến mẹ của cô. "Vì không ai trong chúng ta có quan tâm đến DNA của mình."
Tiến sĩ Tamlin cẩn thận lại gần David, đưa cho anh ấy một tập tài liệu nhỏ. "Tất cả những gì cậu cần đều ở đây hết," anh nói, trước khi quay lại chỗ ngồi ban đầu của mình.
“Yorick Elroy!” Giọng của cô lại vang lên, làm cho người được gọi nhảy cẫng lên, giật mình, khi anh đang đứng cạnh David bên xấp tài liệu của anh ta. "Dì biết con luôn coi dì là người dì con không muốn có, trong cái gia đình mà con vờ như không quen. Nhưng dì biết trong con luôn có một điểm yếu, khi chúng ta ở bên nhau tại Tibet.” Cô cười với người thanh niên trong khi đa số thành viên đang làm một cảnh quay chậm của 'xoay và nhìn.'
"Khi nào mà cậu-" Jack nói, trước khi bị chen ngang.
"Đó là những gì mà cháu đã làm cho bọn Hỗn kháng, khi. Bác biết đấy, Lực lượng đặc nhiệm đặc biệt của tiến sĩ Clef?" Yoric nói dối khá dễ dàng, nhưng đó là cách cậu sinh tồn trong những mối quan hệ kiểu này. "Cháu không được phép nói ra." Tất cả mọi người gật đầu . Chúng ta đều có những thứ mà ta không muốn tiết lộ.
"Bởi vì thế, dì muốn đưa cháu một món quà kỉ niệm nho nhỏ, như là một lời nhắc nhở của dì, và một lời cảnh báo." Cô ra hiệu cho người bạn của cô ấy Tamlin, ông trao cho Yorick một viên đá màu đen." Nó không có gì đặc biệt đâu. Chỉ là một con chip của một cái bia mộ, dì chắc là con nhớ nó. Dù sao đó là tất cả. Ồ, còn về lới cảnh báo tất nhiên. Cô đứng thẳng dậy, ánh mắt cô nhìn xa xăm. Giọng của cô trầm xuống như giọng của mấy thầy bói rởm trên thế giới. "Đừng bao giờ tìm kiếm sự bất tử, hoặc không nó sẽ tìm đến cháu."
Yorick run rẩy, đặt hòn đá vào trong túi. "Cảm ơn dì, dì Claire"
"Không có gì đâu, chàng trai! Nào, giờ ta đến thành viên trẻ nhất trong gia đình. Chào cháu Serra, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau, bác tên là Claire, mà bác đoán là cháu đã nhận ra ta rồi.; Claire mỉm cười trước cô gái trẻ Serra.
"Hình như cháu cũng chỉ mới biết cháu có liên quan tới gia đình này khoảng vài tuần trước thôi, yeh, chúng ta chưa từng gặp nhau. Cháu rất vui được gặp bác. Rất tiếc khi bác đã chết." Serra đáp lại nhẹ nhàng, vuốt mái tóc xoăn dài màu đỏ khỏi khuôn mặt cô.
"Bác cũng không có gì nhiều cho cháu, chỉ có cái này." Claire gật đầu ra hiệu cho Tamlin bước lên phía trước.
Ông thò tay vào túi và rút ra một chiếc thắt lưng bằng da, nó được tạo ra một cách hoàn hảo, cùng với đó là vô số những sinh vật huyền thoại được khắc bên trên. Đi kèm với thắt lưng là hai túi da, chúng đều được chăm sóc cẩn thận.
Serra giật lấy chiếc thắt lưng. Cô gần như do dự, rút lấy khẩu súng lục của mình, khiến những người bên kia bàn phỉa di chyển, cô cầm lấy tay áo họ, để nó vào túi da trước mặt. "Huh. Vừa khít."
"Phái tất nhiên rồi. Chiếc thắt lưng này là của cha tôi." Claire tiếp tục, trong khi mọi người đang ổn định lại chỗ ngồi. "Tôi nhận ra rằng nó chỉ vừa khi bạn xứng đáng có nó." Cô chuyển ánh mắt từ người trẻ nhất đến Mikell. "Và không Mikey, tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết làm sao tôi biết đâu. Nếu anh thấy cô ấy xứng đáng, vậy tôi không thể làm gì khác là đưa cho cô ấy chiếc thắt lưng. Ồ, ngoài ra còn nữa." Claire quay lại nhìn Serra, nhếch mép. "Cô nên tìm Alberto Giovanni. Đối với một số người, thì anh ta được biết là Thợ sửa súng."
Món quà cuối cùng đã được trao đi, Claire một lần nữa nhìn quanh căn phòng. "Gia đình của tôi. Những người thân yêu quý của tôi. Tôi sẽ nhớ từng người một. Và tôi biết rằng các bạn cũng sẽ nhớ tôi. Và điều cuối cùng tôi muốn nói là một lời cảnh báo. Một thứ gì đo đang đến, thứ gì đó mà cần cả người chứa lẫn kẻ bị chứa để xử lý. Nếu các bạn không tìm ra cách để-" và ngay sau đó màn hình trở nên trắng xóa.
"Tôi e là nó đã kết thúc ở đây." Tamlin thở dài rồi nói, , trong khi ông tiến về phía trước, và bấm nút dừng. "Kể cả khi cô ấy chưa hoàn thành nó, hoặc thời gian đã phá hủy đoạn băng, nhưng đó là tất cả những gì cô ấy viết. Hoặc ghi âm, hoặc bằng cách gì đi nữa." Ông hắng giọng, nhìn quanh căn phòng, anh nhìn từng và mọi người mà anh coi như con cháu, ông bà, tùy theo cách mà bạn hiểu. Phải, kể cả David, mặc dù chỉ có Chúa mới biết anh ấy làm thế nào. "Và cuối cùng, cô ấy muốn buổi họp mặt này, không phải chỉ để trao đi những món đồ, mà để đưa các bạn, tất cả các bạn, lại gần nhau. Để nhắc nhở các bạn rằng các bạn LÀ một gia đình." Lại một lần nữa anh nhìn họ, mặc dù ở thời điểm này, rất nhiều người đang trốn tránh ánh nhìn của ông. "Và đôi lúc, gia đình mới là điều quan trọng." Ông thở dài, biết rằng lời lẽ của ông sẽ không bao giờ chạm đến họ. "Được rồi. Các người muốn làm gì thì làm. Đi đi. Nhớ rằng, thỏa thuận sẽ tiếp tục, cho đến khi người cuối cùng rời khỏi đây."
Người đầu tiên rời đi là Evelyn. Bà kéo chiếc áo choàng của mình, đi loạng choạng như thể bà có nhiều chân. Bà khẽ siết vai của Mikell, xoa đầu Jack, trước khi kết thúc bằng cái ôm với TJ. Bà bắt tay với Yorick và Serra, lẩm bẩm "Chào mừng đến với gia đình," với những người còn ở lại. Bà rời đi với cung cách của một nữ hoàng, và ẩn dấu trong đó là nỗi đau.
Mikell và David cùng đứng dậy. cả hai cũng cùng chuẩn bị nói, rồi nhìn về chiếc màn hình đen, nghĩ rằng mọi thứ sẽ tốt hơn. Họ đi qua hai cánh cửa khác nhau, cùng chìm đắm trong ý nghĩ.
Yorick lại gần để giúp ông nội cùng với 590, sự trợ giúp của anh được chào đón. Cùng nhau, cả hai dẫn cậu bé đi, cậu ấy đang khóc vì những cây bút màu của mình. Cậu vẫn chưa vẽ xong.
Claire Đệ nhị đã đi ra ngoài trong cuộc hỗn loạn, không hề quan tâm.
Serra vắt chiếc thắt lưng và túi da lên vai, trong khi đó cô tiến lên phía trước để xem những bản vẽ của TJ. Những thứ thật đơn giản, những bức trang của một đứa trẻ con. Có vẻ như cậu ấy đang làm một bức chân dung cho mọi người quanh cái bàn. Cô cau mày, săm soi một bức, rồi nhìn lên, suy nghĩ một cách khó khăn. "Một là quá nhiều," cô lẩm bẩm một mình, trước khi gật đầu với tiến sĩ Tamlin, thu gọn những bức tranh, và rời khỏi căn phòng.
Tamlin là người cuối cùng rời khỏi đây, đảm bảo rằng không ai để quên thứ gì, đẩy những chiếc ghế, và vân vân. Ông dừng lại trước chiếc TV, và bấm nút phát lần nữa, nhìn chiếc màn hình trắng xóa. Giọng nói anh vang lên trong căn phòng trống. "Căn phòng sẽ ngừng hoạt động trong vòng ba mươi phút tới. Nó sẽ chỉ ngừng tạm thời." Ông rút ra một bông hoa hồng màu xanh từ trong tay áo, đặt nó lên đầu VCR để tưởng nhớ người hiểu ông ấy nhất, rồi rời đi.
Không còn ai trong căn phòng bây giờ, chỉ còn cô ấy. Ánh mắt cô vẫn hướng lên màn hình, những suy nghĩ quay cuồng trong tâm trí. Bằng cách nào đó cô không bất ngờ, khi màn hình trắng xóa qua đi, thay thé vào đó là một xác chết của một người phụ nữ.
"Chào Claire. Tôi để dành cô vào phút cuối cùng, bởi vì cô cần rất ít thứ từ tôi. Nhớ là hãy đến điểm của Đức thánh sa ngã vào ngày 13, như chúng ta đã bàn, và làm ơn, làm ơn đừng quên lấy chai rượu ở đền thờ trước khi mặt trăng lên. Tôi đã viết tất cả hướng dẫn cho cô, và có môt vài thiết bị cần thiết trong túi. Tất cả mọi thứ đã được thiết lập tự động. Nhớ nhũng gì ta đã dạy cho con, và làm theo lời ta." Cô cười, giơ tay xin phúc lành, và cuối cùng cũng rời đi.
"Tôi nhớ bà nội của tôi. Chỉ đơn giản là tôi không thể quên được." Cô thở dài, nhấc mình đứng dậy. Cô lơ đãng cầm cái túi khi tiến bước đến cánh cửa. Cô tắt đèn, giọng nói của cô vang vọng trong căn phòng trống.
"Bất cứ điều gì vì gia đình."