Đêm Của Các Cô Nàng: Rượu Chè


đánh giá: +6+x

“Được rồi,” Adams nói, bước qua bước lại như một vị tướng đang phát biểu trước lính của mình. "Trò chơi tối nay là 'Rượu Chè Xuyên Đêm.' Năm quán rượu. Năm nhân viên pha chế. Rõ chưa? "

“…Đã rõ,” Iris miễn cưỡng nói.

Blaire nở một nụ cười thân thiện và trấn an cô. Chelsea trông có vẻ lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười hy vọng.

"Bước đầu tiên, phân công đội," Adams nói. "Chelsea? Cô là tài xế. Cô phụ trách chở chúng tôi đến từng quán bar, cũng như phụ trách việc đảm bảo rằng chúng tôi uống đủ nước để tránh mất nước và buồn nôn sau khi say. Do vai trò này, tối nay cô sẽ không được uống rượu. Rõ chưa? "

Chelsea thở phào nhẹ nhõm. “Ừ, tôi thấy thế là ổn,” cô đáp, mỉm cười trước chỉ dẫn của Adams.

"Blaire, cô là Mẹ của nhóm. Cô sẽ uống cùng bọn tôi, nhưng cứ từ tốn thôi. Công việc chính của cô là để ý mấy thằng sàm sỡ và bọn khốn. Hãy chuyển hướng chúng khỏi Iris bằng bất cứ cách nào cô thấy phù hợp."

“Tôi có câu hỏi, Đội trưởng,” Blaire nói một cách hài hước. "Tôi nên sử dụng vũ khí gì để răn đe kẻ thù?"

"Vũ khí?" Adams gãi đầu. "Ừm. Chết chưa. Tôi không biết nữa. Chùy? Bình xịt hơi cay? Có lẽ không ai trong chúng ta nên trang bị vũ khí ngoại trừ Chelsea. Rượu và súng đi chung với nhau là ra thảm họa."

“Tôi cũng không hợp với súng đạn lắm,” Chelsea lo lắng nói. "Nhưng tôi có bình xịt hơi cay."

"Được luôn. Không súng đạn," Adams nói. "Trong mọi trường hợp, công việc của tôi sẽ là Gái Ăn Chơi. Tôi sẽ gọi đồ uống, thanh toán mọi thứ và gửi bất kỳ chàng trai có triển vọng nào đến chỗ Iris." Adams trầm ngâm dừng lại. Đó là cách cô vui chơi đúng không? Với tụi con trai?"

"Ừm, chắc thế?" Iris ngập ngừng nói. "Nhưng tôi không thực sự muốn…"

"Được rồi. Vậy không trai, chỉ uống rượu. Đêm của các cô nàng. Vui vẻ suốt đêm. Ai có câu hỏi nào không?"

Iris giơ tay. "Sao, Iris?" Adams hỏi.

"Công việc của tôi là gì?"

“Công việc của cô là Cô Gái Sinh Nhật,” Adams nói. "Cô quyết định xem mình có đang vui vẻ không, muốn ở lại hay muốn rời đi. Nhắc về điều này, chúng ta nên bàn về những nơi cô muốn đến. Cô muốn nghịch ngợm và nguy hiểm? Cao sang và đắt tiền? Hợp thời và ồn ào?"

“Uhhh… Tôi thực sự muốn nơi nào vừa đủ thôi,” Iris thừa nhận.

"Cũng được. Vậy ấm cúng và thoải mái vậy." Adams nhắm mắt và đánh dấu một phép tính bí mật nào đó trên ngón tay. "Blaire. Cô nghĩ gì về việc này: Chúng ta sẽ bắt đầu ở The Armory, chuyển sang Spectrum, dừng lại để thưởng thức rượu táo ở Nottingham's, chuyển sang WingDings và kết thúc ở The Blue Velvet."

"Ooooh… một hành trình tốt đẹp đấy." Blaire dường như đã thư giãn được một chút. Ít nhất, cô dường như không còn tích cực như trước nữa. "Ừ, vậy là tốt rồi. Không có nơi nào trong số đó quá đáng sợ đối với những người chưa đi bar bao giờ."

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy là ổn." Chelsea cũng có vẻ thư giãn được đôi chút. Iris cảm thấy dễ chịu một cách khó hiểu.

"Được rồi. Một điều cuối nữa," Adams nói.

Thái độ vô tư, vui vẻ của cô liền biến mất, và giọng nói của cô ấy trở nên cực kỳ nghiêm túc. "Tôi đã sắp xếp một đội từ ĐĐNCĐ Sigma-4 để theo dõi các chuyển động của chúng ta," cô nói. "Nếu có trường hợp khẩn cấp, họ sẽ thông báo cho chúng ta bằng cách quay số trên kênh khẩn cấp. Nó sẽ phát ra âm thanh dài và rõ ràng, như thể bạn đang nhận được Báo Động Amber1 hoặc cập nhật thời tiết khẩn cấp. Nếu việc đó xảy ra, chúng tôi sẽ làm theo bất kỳ hướng dẫn nào do họ đưa ra. Rõ chưa? "

"Ừ," Blaire nói.

"Hiểu rồi." Chelsea gật đầu.

"Tốt. Và … ừm. Tôi ghét phải nói điều này… nhưng, Iris?"

"Nếu tôi cố gắng chạy, Đội Đặc Nhiệm sẽ cho 'nổ tung' đầu tôi," Iris nói. Thiết bị kiểm soát trong hộp sọ của cô (thay thế cho vòng cổ kích nổ cũ) sẽ làm việc đó. Nó đã được thêm vào từ nhiều năm trước để đổi lấy "đặc quyền", khi "đặc quyền" hồi đó chỉ là buổi chiều hiếm có bên trong một khu vực có hàng rào, với một bảo vệ có vũ trang theo dõi mọi hành động của cô.

"Đúng là vậy," Adams nói. Vẻ mặt nhăn nhó của cô dịu đi. "Nhưng, miễn là tất cả chúng ta đều hành xử đúng mực, tôi nghĩ chúng ta có thể quên đi chuyện đó và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ … À, khoan! Một điều cuối nữa thôi." Adams thò tay vào túi áo khoác và ném cho Iris một vật hình chữ nhật nhỏ bằng nhựa. "Xin chúc mừng. Giờ cô là một công dân."

Iris nhìn xuống tấm thiệp nhỏ trong lòng mình. Đó là một thẻ căn cước chính thức của tiểu bang hoặc một bản sao rất chi tiết.

"Đề phòng trường hợp cô bị kiểm tra. Nhưng tôi sẽ không thử dùng nó để đặt vé máy bay đâu. Tôi sẽ đi vệ sinh, và sau đó chúng ta lên đường."

Adams sải bước ra khỏi phòng với sự tự tin và mạnh mẽ quá mức đối với một người chuẩn bị những địa điểm sắp đến. Tiếng đóng cửa phòng tắm thật mạnh, theo sau là một khoảng im lặng khó xử.

“… Lần đầu tiên chúng tôi đi nhảy ở hộp đêm,” Chelsea nói, “Andrea đã đưa bọn tôi đến nơi có tên là 'Molotov II'. Một người đàn ông đầy hình xăm trên cánh tay và những vệt đỏ trên mặt đã cố gắng đánh tôi. Cuối cùng cô ấy đã đánh nhau với anh ta và tất cả bạn bè của anh ta. "

"Chúng ta sẽ không đi đâu như vậy tối nay, phải không thế?" Iris hỏi.

"Không đâu. Tôi sẽ giết cô ấy nếu cô ấy làm vậy." Blaire ngồi xuống chiếc ghế dài và vỗ nhẹ vào chiếc đệm bên cạnh. "Vậy. Em nghĩ gì về thế giới?" cô ấy hỏi.

“… Nó khác,” Iris thừa nhận. "Rất nhiều điều đã thay đổi trong chín năm."

“Em còn không biết một phần của nó nữa,” Blaire đáp, bật cười.

"Mọi thứ dường như nhanh hơn rất nhiều," Iris nói. Cô ngồi xuống chỗ dành cho mình, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng quần jean của mình. "Ai cũng mang theo những chiếc điện thoại kỳ lạ này. Máy tính thì nhỏ hơn. Âm nhạc thì còn lạ hơn."

“Rồi em cũng sẽ quen với nó thôi,” Blaire đáp.

“Tôi đã sống qua nó mà vẫn chưa quen nổi nè,” Chelsea thừa nhận.

"Andrea có vẻ đã quen với lối sống đó," Iris nói.

“Andrea không phải tấm gương để noi theo đâu,” Blaire cảnh báo.

“Như tàu lượn siêu tốc thì đúng hơn,” Chelsea lẩm bẩm. Cô lo lắng xoa xoa khuỷu tay.

Có thể nghe thấy tiếng bồn cầu xả nước từ phía sau ngôi nhà. “Chà,” Blaire nói. "Có vẻ như chúng ta sẽ đi sớm thôi." Cô dựa sát vào Iris. “Đừng bắt chước gọi đồ uống của Andrea,” cô thì thầm. "Chỉ biết thế là đủ."

Iris chần chừ. Nếu Adams uống như lúc đi mua sắm, họ sẽ có một đêm khó nhằn đây.

"Được rồi!" Adams hét lên khi cô tự tin sải bước vào phòng khách. "Lên đường!"


Giờ 1800

Quán The Armory

Họ bước qua cánh cửa và rời con phố nhộn nhịp bên ngoài, tiến vào sự tĩnh lặng đầy ánh đèn xanh của một quán bar gần như vắng khách. Các bức tường được bao phủ bởi đủ loại vũ khí đủ: một thanh katana Nhật Bản, đằng kia là một khẩu súng tiểu liên Thompson (mong là không còn hoạt động). Các ti vi phía trên quầy bar đang chiếu các trận bóng rổ.

Một người đàn ông tóc vàng có vẻ ngoài thân thiện trong chiếc áo sơ mi được cài cúc gọn gàng và quần tây đứng sau quầy, trò chuyện với một cô phục vụ trong chiếc váy ngắn kẻ sọc và áo sơ mi xẻ cổ. Anh vẫy tay chào khi bốn người phụ nữ bước vào. "Yo, Dan!" Adams vui vẻ nói. "Dạo này sao rồi?"

"Ê! Rất vui được gặp lại cô, Andy!" người pha chế trả lời. "Mang theo bạn bè luôn à?"

"Chuẩn rồi," Adams nói. "Anh nhớ Blaire và Chelsea, phải không?" Cô choàng tay qua vai Iris, kéo người phụ nữ trẻ đang giật mình đến trước nhóm. "Đây là Iris. Cô ấy ăn mừng sinh nhật lần thứ hai mươi mốt."

"Ngầu dữ!" Dan nói. "Xin chúc mừng. Cho tôi xem căn cước được chứ?"

Iris lo lắng đưa tấm thẻ cho Dan, anh xem xét cẩn thận và đưa nó lại với một cái nháy mắt. “Chà, tôi có thể xác nhận rằng cô thực sự đã 21 tuổi,” Dan nói. "Cô muốn ngồi tại quầy, hay một buồng riêng?"

"Thực ra, anh có phiền không nếu chúng tôi ngồi ở đi văng? Ở đó ấm cúng hơn."

"Chắc chắn rồi," Dan nói. "Tôi sẽ mang đồ uống tới. Chầu đầu tiên để tôi khao."

Anh ta nở một nụ cười thân thiện và vẫy tay chào Iris, rồi bắt đầu bận rộn với việc gợi ra một kiểu pha chế phức tạp nào đó trong bình lắc của mình.

“Dan thật tuyệt,” Adams giải thích khi cô ngã xuống chiếc đi văng thấp trong góc. Cô đặt đôi giày cao gót của mình lên một trong những chiếc bàn, duỗi tay dọc theo lưng ghế như thể muốn chiếm càng nhiều chỗ càng tốt. "Anh ta bắt đầu ở đây là nhân viên pha chế, sau đó lên làm quản lý. Không định phát triển nơi này, nhưng đang đàm phán với người chủ để mua lại nơi này."

"Cô thường đến đây à?" Iris hỏi, ngồi đối diện với Adams.

“Andrea thường xuyên ghé chỗ này lắm, thực ra cô ấy trả lương cho Dan,” Blaire nói. Cô ngồi xuống cạnh Iris, vỗ vào chân Adams. "Bỏ chân xuống, Andrea. Thô lỗ vừa thôi."

“Cô đâu phải mẹ tôi,” Adams phản đối, nhưng cũng đặt chân xuống.

"Tất nhiên là vậy rồi. Nếu là mẹ cô thì tôi đã nuôi dạy cô tốt hơn thế."

Trong khi đó, Chelsea ngồi trên một chiếc ghế bành lớn, trông thoải mái, quay lưng vào tường. Cô lo lắng nhìn lướt qua quầy bar gần như trống rỗng.

"Tớiiiii ~ rồi đây!" Dan nói. Anh mang một cái khay đựng bốn ly cỡ nhỏ , chứa đầy một loại hỗn hợp màu lục và trắng. "Rượu mừng cho cô gái sinh nhật và bạn bè của cô. Tôi có thể lấy gì khác cho các cô không? Món gì đó cho bữa tối?"

“Cocktail Kiểu Cũ và một rổ khoai chiên. "Còn cô?"

“Tôi sẽ lấy một ly bia,” Blaire nói.

“Tôi chỉ cần thôi,” Chelsea nói.

“… Tôi thực sự không biết,” Iris thừa nhận. "Tôi không biết bất kỳ món nào trong số này cả."

"Tôi sẽ quay lại sau," Dan nói. "Cạn ly."

"Cạn ly."

Adams với tay và nhặt một ly lên, sau đó ra hiệu cho những người khác làm theo. "Vì Iris," cô ấy nói. "Có thể đây là đêm đầu tiên được đi chơi với bạn bè. Cạn ly."

"Cạn ly," mọi người đồng ý.

Adams uống sạch trong một ngụm và đặt chiếc ly xuống bàn với một tiếng cạch thật lớn. Iris ngớ người nhìn trong kinh hãi, sau đó quay sang Blaire, người đang nhấp một ngụm nhỏ hơn hơn. Còn Chelsea, chỉ chạm môi vào ly và đặt nó xuống bàn, rồi Adams nhặt lên và uống hết trong một ngụm.

Đừng bắt chước uống như Adams. Hiểu rồi. Iris nhấp một ngụm nhỏ của mình. Nó có vị ngọt và sủi bọt, nhưng có một chút khó chịu lạ lùng mà cô cho rằng đó là rượu. Cô nhấp một ngụm lớn hơn, sau đó mặc kệ và uống hết phần còn lại trong hai hớp.

Đồ uống tuy lạnh, nhưng khi uống vào lại hơi nóng rát, và đọng lại trong bụng cô như một cục than hồng ấm áp. "Cái gì trong này thế?" cô hỏi.

"Có trời mới biết!" Adams cười. "Ma thuật của Dan đấy. Anh ấy là một trong những người pha chế giỏi nhất mà tôi từng gặp."

Iris đặt ly xuống. Cô cảm thấy hơi loạng choạng, nhưng không quá tệ. Một cái gì đó thú vị dường như đã xảy ra trong trận bóng rổ, khi một trong số ít những người khác trong quán bar (một thanh niên mặc áo trắng đỏ), hét lên đầy phấn khích và nhảy lên không trung.

Cô liếc qua và thấy một phụ nữ trẻ gốc Á đang ngồi ở quầy, mặc đồ đen. Người phụ nữ kia quay lại lườm người đàn ông ồn ào kia, rồi liếc sang Iris.

Mắt họ chạm nhau.

Người phụ nữ châu Á nao núng, sau đó quay mặt lại với đồ uống của mình.

Ừ, tôi biết cảm giác đó mà.

Iris nhìn xuống thực đơn cocktail. Nó dường như không có nhiều ý nghĩa mấy. Cuối cùng cô cũng đã giải quyết xong một món đồ uống có vẻ thú vị ngay khi Dan quay lại với một giỏ lớn gồm khoai chiên với màu sắc kỳ lạ và ba ly đồ uống. "Xin lỗi," cô ấy nói. "Cho tôi biết món Moscow Mule2 này là sao thế?"

"Ồ, vâng," Dan cười toe toét nói. "Tôi nghĩ cô sẽ thích món đó."

Một cái gì đó thú vị đã xảy ra trên TV. Anh chàng bóng rổ thất kinh rên lên một tiếng. Iris liếc sang thì không thấy người phụ nữ gốc Á ấy đâu nữa.

Iris cau mày.

Cửa phòng nữ mở ra, người phụ nữ ấy trở lại chỗ ngồi của mình tại quầy bar.

Iris thư giãn. Báo động giả thôi. Cô nghiêng người về phía trước và thử một miếng món khoai chiên. Nó thực sự khá là ngon.


"Moscow Mule hơi mạnh với cô, phải không nè?" Adams bật cười khi cô choàng tay qua vai Iris, hướng dẫn người phụ nữ trẻ hơn đang đi đứng hơi loạng choạng xuống dãy nhà để đến chiếc xe đang đậu của họ. "Được rồi. Điểm dừng tiếp theo, Spectrum!"

Adams trượt thẳng vào ghế sau chiếc sedan của Chelsea, ngã người vào cửa sau phía tài xế. Bất chấp những cử động kỳ quặc của mình, đôi mắt của Adams vẫn sáng và tỉnh táo. Blaire thì không như vậy, cô ngồi xuống một cách nghiêm túc cạnh Adams, để Iris ngồi ghế phụ.

Chelsea đã kiểm tra tất cả các gương trên xe trước khi ra khỏi điểm đỗ và vào dòng xe cộ đông đúc (nhưng vẫn đang di chuyển). "Điểm dừng tiếp theo là Spectrum, phải không?" cô ấy hỏi.

"Đúng rồi! Chỉ cần lên đường cao tốc và xuống xe lúc… chết chưa, tôi không thể nhớ được. Chỉ cần tìm trên GPS của cô hoặc gì đó ấy."

“Tôi nhớ đường đến Spectrum,” Chelsea nói. Cô dừng ở đèn đỏ, chống hai tay trên vô lăng.

Trong khi đó Adams đang bận gõ nhịp theo điệu nhạc trên radio. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền và gõ nhẹ hai tay vào đùi, cửa xe và lưng ghế của Chelsea. Blaire đang đặt tay lên đầu gối và nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười hài lòng.

Iris tựa trán vào tấm kính mát lạnh của cửa kính ô tô và nhìn chằm chằm ra vỉa hè. Một người phụ nữ châu Á mặc đồ đen đang dựa vào đèn đường, làm gì đó trên điện thoại di động của mình.

Ánh mắt họ chạm nhau thoáng qua, và sau đó người phụ nữ kia lúng túng quay mặt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình.


Giờ 1930

Quán Bar và Đồ Nướng Spectrum

"Phí phục vụ là 10 đô la, nhưng họ sẽ cung cấp cho mọi người hai phiếu mua hàng với giá năm đô mỗi phiếu," Adams giải thích. "Nếu ai đói thì có thể mua thức ăn, nhưng tôi thường dùng chúng cho đồ uống. Phần lớn chỉ là để đảm bảo rằng bất kỳ ai đến sẽ phải tiêu tiền."

"Đó có phải là vấn đề không?" Iris tự hỏi.

"Spectrum khá phổ biến với những người nổi tiếng. Đôi khi mọi người đến chỉ để xem họ thôi."

Có một hàng dài bên ngoài, nhưng Adams bước qua nó và đến ngay với người đàn ông to lớn trong chiếc áo phông đen bằng da đứng ở cửa. "Ê, Kurt!" cô la lên.

"Andrea! Vụ gì vậy, cưng?" Người đàn ông to lớn đưa tay ra, và Adams trao cho anh ta một cú ôm thân thiện. "Cô mang theo bạn à?"

"Ba trong số họ. Tôi sẽ khao cả tất cả bọn họ." Cô ấy đặt thẳng hai tờ 20$ vào tay anh bảo vệ.

"Ê!" một anh chàng trông tức giận trong bộ đồ xám đen hét lên. "Sao cô ta không phải xếp hàng?"

"Bởi vì tao thích cô ấy, và không thích mày," Kurt gầm gừ. "Vào trong đi mấy cưng."

Adams đưa ba người phụ nữ khác đi qua cửa trước. Một sự bùng nổ ánh sáng và âm thanh. Nhạc rock vang lên trên loa khi những cô phục vụ mặc quần jean bó sát và áo phông đen mang những khay bánh kẹp và pizza cỡ lớn một cách thành thạo lội qua đám đông, tiến tới các buồng bọc da tổng hợp màu đỏ. Các bức ảnh đóng khung của những người nổi tiếng được treo trên tường, nhiều bức được ký bằng bút lông kim hoặc bút bạc. Toàn bộ nơi này có một bầu không khí đầy hỗn loạn.

Iris cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi Adams dẫn họ vượt qua tất cả sự hỗn loạn đó, lên một cầu thang hẹp, và vào một phòng khách yên tĩnh trên lầu. Một thanh niên tóc vàng mặc đồ da đen tiếp khách trong khi một vài người chạy quanh sân khấu nơi một người đàn ông quàng khăn len Cashmere đang chỉnh guitar.
.
"Ê, Trish," Adams nói. "Tối nay ai chơi nhạc?"

"Chào, Andrea. Là anh chàng địa phương nào đó."

"Anh ta chơi hay không?"

"Không biết. Chưa từng nghe danh."

"Chắc là tối nay chúng ta sẽ biết thôi." Adams trượt vào một băng ghế dài và ra hiệu cho những người khác ngồi vào quầy. “Xem nè, đây là Iris,” cô nói, vỗ vai người phụ nữ trẻ hơn mình. "Đây là bữa tiệc sinh nhật lần thứ 21 của cô ấy."

"Hay thế," Trish nói, mỉm cười. "Cho tôi xem căn cước của cô được chứ?"

Iris đưa nó cho cô. Trish liếc nhanh và đưa lại. Iris phải cố vài lần mới nhét được nó vào túi.

"Vậy, các cô muốn gì?" người pha chế hỏi.

"Không biết nữa … rượu whisky quế cho mọi người nhỉ?"

“Tôi không uống rượu,” Chelsea nói.

"Ờ ha. Vậy, một ly cho Iris và Blaire, còn tôi thì gấp đôi."

Trish đảo mắt. Cô bắt đầu đặt ly lên quầy.

"Vậy," Iris lúng túng hỏi. "Tôi biết Adams rồi, nhưng chính xác thì hai cô làm gì … ừm. Cho công ty?"

"Ồ!" Blaire nói. "Chị đoán bọn chị chưa bao giờ đề cập đến điều đó. Chị là trợ lý của Tilda."

"Tilda?" Iris hỏi. Một vài người nữa mặc áo sơ mi kẻ sọc và đội mũ lưỡi trai đi lên cầu thang và đứng cạnh sân khấu. Họ bắt đầu trò chuyện với chàng trai trẻ tóc vàng trên sân khấu. Là bạn của anh ta chăng?

"Tilda Moose," Adams ngắt lời. "Giám Đốc ở 19." Cô nhặt ly rượu và đưa một ly cho Blaire và một ly cho Iris, giữ ly Highball cho riêng mình. "Cạn ly," cô nói.

"Cạn ly!" Blaire đáp.

Adams và Blaire uống cạn ly của họ trong một lần. Iris cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ. Nó có vị giống như kẹo Red Hots… nhưng lại thấy nóng ran. "Cô ở Điểm 19 à?" cô hỏi, khi Trish quay lại rót thêm đồ uống ở bên kia của quầy bar. "Chỗ đó… không chính xác ở gần đây, phải không?"

Adams, Blaire và Chelsea nhìn nhau ngạc nhiên, rồi sự hiểu biết dường như đã ló dạng. Một nụ cười ranh mãnh nở trên khuôn mặt của Adams. "Có nên nói với cô ấy không?" cô hỏi.

“Cứ để em ấy tự tìm hiểu,” Blaire cười toe toét nói. "Tôi không muốn phá hỏng bất ngờ đâu."

Iris nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình. Cô uống hết chỉ trong một phát, và ngay lập tức ước gì nó không đổ vào khoang mũi, khiến cô ho.

Adams cười lớn và vỗ lưng Iris. "Từ từ thôi, rượu ít mà," cô nói. "Đêm còn dài lắm."

Trên sân khấu, chàng trai tóc vàng trầm lặng hắng giọng vào mic. "Xin chào," anh ta nói. "Tôi là Tom Dylan Porter và đây là bài hát của tôi, 'Your Love Is Like a River'."

"Ôi mẹ ơi," Adams lớn tiếng rên rỉ.

Người nhạc sĩ đã ném cho cô một cái nhìn giận dữ, nhưng cũng bắt đầu chơi guitar.

Anh ấy chơi cũng được, Iris quyết định. Adams dường như không đồng ý. Cô uống rượu suốt khoảng thời gian anh ta biểu diễn.


“Chúa ơi, chẳng khác gì tra tấn cả,” Adams rên rỉ khi họ loạng choạng bước ra cửa trước. Cô suýt va chạm với một phụ nữ trẻ mặc áo khoác da đen và đội mũ lưỡi trai đang xếp hàng chờ. "Đồ kém cỏi…"

Iris chăm chú nhìn qua thế giới đang bơi, đang xoáy. Blaire trầm lặng bước đi một cách cứng nhắc và thẳng đứng một cách kỳ lạ, có vẻ như đã nghiêm túc và chững chạc hơn trong suốt cả đêm. Chelsea có cái nhìn hốc hác, ủ rũ của một con chuột bị rình rập bởi một con mèo đói.

Họ đẩy Adams vào ghế hành khách phía trước, còn Blaire và Iris ngồi ghế sau. Đôi môi của Chelsea hiện lên thành một đường thẳng kiên quyết khi Adams lăn xuống cửa sổ và hít thật sâu bầu không khí lạnh giá về đêm. "DỞ TỆ!" Adams không hét vào ai cụ thể cả.

Iris liếc nhìn ra ngoài cửa sổ với đám đông đang xếp hàng chờ đợi. Người phụ nữ mà Adams suýt va chạm với cô đang trừng mắt giận dữ. Iris cảm thông với cô.


Thời gian chuyển tiếp: Mười Lăm Phút Trước

Phương Tiện Chỉ Huy, Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Sigma-4 ("Tạ Xích")

“Đây là nhiệm vụ nhàm chán nhất từ trước đến nay,” Harken nói. Anh cầm chiếc hamburger của mình lên và cắn một miếng trong chán nản, đặt tay lên vô lăng của chiếc xe cảnh sát ngụy tạo. "Xem nào. Điểm đến tiếp theo của họ là gì?"

"Theo hành trình hả? Là một quán rượu nhỏ mang phỏng cách Ireland," Mario nói. "Chúng ta sẽ đợi đến khi họ nói rằng sẽ đi ra ngoài, và sau đó chúng ta sẽ tiếp tục." Anh nhấc điện đàm lên. "Sigma-Bốn, báo cáo," anh nói.

"Một. vẫn ổn," một giọng nói cứng rắn trả lời qua radio. "Vẫn không có gì thú vị xảy ra."

"Hai. Không có cập nhật. Tôi đã thấy nhiiều chuyện sôi động hơn trong buổi dã ngoại ở nhà thờ kìa."

"Ba—"

"XIN CHÀO!?" giọng một người phụ nữ hét lên.

Mario nhìn lên một phụ nữ trẻ gốc Á mặc áo khoác da đen và đội mũ lưỡi trai đang gõ cửa sổ phía trước. Harken liếc qua và lặng lẽ đặt một tay lên vũ khí bên mình.

Mario vẫy tay chào và kéo cửa kính xe xuống. "Vâng, thưa cô? Tôi có thể giúp gì cho cô?" anh hỏi.

"Tôi chỉ đang tự hỏi liệu anh có thể chỉ tôi đường đến Spectrum không?" người phụ nữ hỏi, chống tay lên nóc xe.

"Ngay bên kia đường," Mario nói.

Người phụ nữ đảo mắt và mỉm cười. "Tất nhiên rồi, xin lỗi vì đã làm phiền. Cảm ơn, anh sĩ quan."

“Không sao,” Mario nói. Anh đóng cửa sổ lại khi người phụ nữ chạy bộ qua đường. Một lúc sau, điện thoại di động của anh phát ra tiếng bíp: có tin nhắn văn bản đến.

Anh kiểm tra tin nhắn, lại nhấc điện đàm lên. "Được rồi, sẵn sàng nào," anh nói. "Đội một và đội hai, tiến đến điểm dừng tiếp theo. Tôi sẽ hộ tống gói hàng."

Có chuyển động từ một số mái nhà khác nhau và những con hẻm tối. Đội dự bị cho Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Sigma-4 rút lui khỏi vị trí chốt chặn của họ. Hai người trong số họ đi theo Harken và Mario: những người còn lại nhảy vào xe của họ. Trong chốc lát, họ đã lên đường, hướng tới điểm tiếp theo trong hành trình.

Harken khởi động xe khi Mario quan sát lối vào của Spectrum, hai tay súng đang chờ lệnh triển khai bất cứ lúc nào có dấu hiệu bất ổn. “Gói hàng trong tầm mắt,” Mario nói, khi bốn người phụ nữ rời quán bar. "Chờ một chút…"

Adams suýt đụng phải một người say rượu đang xếp hàng chờ vào. Ngoài việc đó ra, bốn người phụ nữ đều đã leo lên xe của họ mà không xảy ra sự cố gì. Mario gật đầu. "Được rồi," anh nói. "Giữ họ trong tầm nhìn, nhưng đừng theo dõi quá chặt chẽ."

“Hiểu rồi,” Harken nói.

Chiếc xe cảnh sát chở bốn thành viên của Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Sigma-4 tiến vào xa lộ. Một cổ ngữ rune màu xanh lam trên mái nhà màu đen trắng sáng rực trong vài giây rồi biến mất. Harken thậm chí còn không để ý khi anh rẽ trái về phía ngoại ô, trong khi chiếc xe màu đỏ sẫm chở gói hàng rẽ vào xa lộ hướng lên khu phố.


Giờ 2015

Nhà Hàng và Quán Rượu Nottingham

Có một đám đông đang tụ tập ở phòng trước của quán rượu nhỏ, đẹp như tranh vẽ, khi bốn người phụ nữ bước vào. Họ dường như đang chú ý đến một người đàn ông đang đứng trên sân khấu, đang đọc những câu đố bằng một giọng lớn và mãnh liệt.

Một người đàn ông bụng phệ, mặt đỏ với bộ râu ông già Noel cười toe toét với họ khi họ bước vào. "Ê, cưng à," anh ta nói với chất giọng Ireland. "Cô muộn đêm đố vui rồi đó."

"Ồ, khỉ thật… là tối nay á?" Adams rên rỉ. "Xin lỗi, Sean, quên mất luôn. Đây là Iris. Cô ấy đang … sinh nhật… thứ 21."

"Thật sao? Thú vị thật đấy?" Sean đáp lại, ánh mắt lấp lánh thân thiện. "Có phiền không nếu tôi xem qua căn cước của cô không, thiếu nữ?"


Adams ngả người ra ghế và hớp một ngụm lớn hai ly Scotch của mình trên đá, nhìn chăm chú những vị khách có vẻ thực sự tham gia với những câu hỏi đố vui. Iris nhấp một ngụm chất lỏng sủi bọt màu đen trông đáng sợ mà cô được biết là "Chocolate Stout.".3 Nó không có mùi vị giống như sô cô la.

Cô nhìn lướt qua những người khác trong bữa tiệc. Chelsea đang nhìn chăm chú vào ly cola anh đào của cô. Nếu là một con mèo thì lông của cô sẽ dựng lên. Blaire ở bên ngoài: có lẽ là đang nghỉ hút thuốc, có thể cũng đang tạm nghỉ khỏi Adams.

Iris quyết định rằng toàn bộ trò "rượu chè xuyên đêm" này đã bắt đầu nhàm chán. Nó chỉ là một việc giống nhau lặp đi lặp lại. Đến một nơi kỳ lạ khác, nơi mọi người dường như đều biết Andrea. Gọi thêm một suất đồ uống có hương vị kỳ lạ khiến cô ấy cảm thấy khó chịu và không ngon cho lắm. Nghe hàng đống người la hét hỗn loạn cả lên.

"Này, Adams?" cô ấy nói ngập ngừng.

“Chờ cái đã, cưng,” Adams nói. "Tôi cần đi giải quyết nỗi buồn."

Người phụ nữ lớn tuổi hơn loạng choạng đứng dậy và bước vào phòng vệ sinh nữ.

Iris thở dài và nhìn vào đồ uống của mình.

"Không vui à em?" Chelsea hỏi.

“… Không hẳn,” Iris thừa nhận. "Xung quanh quá ồn ào. Em nghĩ mình đang bị đau đầu."

“Ừ, chị hiểu ý em mà,” Chelsea thì thầm. Cô đang nhìn xung quanh đám đông, cắn chặt môi dưới của mình một cách lo lắng. "Hay là như thế này. Khi Andrea quay lại, chỉ cần nói với cô ấy rằng em muốn kết thúc sau khi ghé WingDings. Nơi đó yên tĩnh hơn rất nhiều: chủ yếu là bán cánh gà nóng. Sẽ là một hồi kết tốt đẹp cho tối nay."

"Nếu chị nói vậy," Iris nói một cách ngờ vực. "Em đoán mình không hợp với những chuyện này. Andrea thì ngược lại."

“Andrea…” Chelsea vẫy tay bất lực. "… độc nhất lắm."

"Người hướng ngoại độc nhất trong vũ trụ à?" Blaire nói. Cô ngồi xuống đối diện với Iris, cạnh Chelsea.

"Nghĩ thế cũng không sai lắm," Chelsea thừa nhận. "Ở bên cô ấy rất là vui, nhưng cũng có thể vô cùng mệt mỏi."

“Chứ gì nữa,” Blaire nói.

Iris nhấp một ngụm bia đen sô cô la khác. Cô nhăn mặt vì vị đắng và đẩy nó ra. "Vậy, ừm. Chelsea," cô ấy nói, bằng cách bắt đầu cuộc trò chuyện. "Em biết công việc của chị Blaire và Adams rồi. Thế chính xác thì chị làm gì ở … công ty thế?"

Chelsea lo lắng nuốt nước bọt. "Chị là một nhà thực vật học chuyên nghiệp, nhưng uhhh …" cô liếc qua Blaire.

“Cô ấy không thể nói với em,” Blaire nói một cách nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. "Ở nơi công cộng thì không được."

Ồ. Vậy là, một trong các công việc đó rồi. "Cùng mô tả công việc giống em à?" Iris hỏi.

“Theo… ừm. Theo một khía cạnh nào đó thì là vậy,” Chelsea nói một cách lo lắng. Cô đang loay hoay với gấu váy len của mình, nghịch một sợi len đã bắt đầu bung ra.

Iris rời mắt khỏi người phụ nữ trẻ rõ ràng đang khó chịu, cảm thấy tội lỗi. Cửa trước của quán rượu mở ra và một người phụ nữ gốc Á bước vào, mặc một chiếc áo sơ mi cài cúc màu xanh bên ngoài quần jean đen và một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.

Iris đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

Đó là người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy ở quán The Armory… và nếu cô đoán đúng, thì cũng chính là người mà Adams đã tình cờ gặp bên ngoài quán Spectrum. Quần áo thì khác, nhưng cùng khuôn mặt. Adrian đã luôn nói gì? "Một lần là tình cờ, hai lần là trùng hợp, ba lần …"

“… Ba lần là hành động của kẻ thù,” Iris thì thầm.

"Vụ gì vậy?" Adams hỏi, khi cô ngồi phịch xuống ghế.

"Đừng quay lại," Iris thì thầm, "và đừng nhìn thẳng vào cô ta. Nhưng người phụ nữ gốc Á ngồi ở cuối quầy ấy?"

"… Người quàng khăn đỏ à?" Chelsea hỏi.

"… Em nghĩ mình đã thấy cô ta ở The Armory. Và ở The Spectrum nữa," Iris nói.

Adams ngồi thẳng dậy, và ánh nhìn xa xăm mơ hồ trong mắt cô biến mất. “Cô có chắc không,” cô hỏi một cách bình tĩnh.

"Chắc chắn chín mươi phần trăm," Iris nói. "Cô ấy có phải là một phần của Đội Đặc Nhiệm không?"

"Toàn bộ Sigma-4 là đàn ông cả." Adams rút điện thoại thông minh của cô ra và nhấn vào một vài nút. "Họ không trả lời," cô nói dứt khoát.

"Làm gì đây?" Blaire hỏi. Cô đặt ly rượu táo xuống và hít thở sâu, chậm rãi. Một tay cô luồn vào trong ví và rút ra một bình xịt hơi cay.

"Đó có thể chỉ là trùng hợp. Hoặc sai lầm. Kiểu gì thì, tôi nghĩ mọi người nên trả tiền rồi rời khỏi đây, ” Cô rút trong túi ra một vài tờ tiền, gấp chúng lại một nửa và để chúng dưới hộp đựng muối,” Adams nói. "Khi tôi ra hiệu, tôi muốn các cô đứng dậy và đi ra khỏi quán. Hãy lên xe và đợi ở đó. Nếu tôi không ra… giả sử tầm mười lăm phút … hãy rời đi mà không có tôi và gọi hỗ trợ."

"Cô định làm gì?" Iris hỏi.

Adams nháy mắt đầy tự tin về phía cô. Cô hít một hơi thật sâu và đi ngay qua phòng, thẳng về phía người phụ nữ gốc Á đang ngồi ở quầy rượu.

"Ê," cô ấy nói, nở nụ cười tươi nhất đối với một người lạ. "Tôi có thể mua gì đó cho cô uống không?"


Đêm Của Các Cô Nàng

« Ăn Diện | Rượu Chè | Quậy Phá »

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License