Không gian kinh hoàng bao trùm lấy bạn, nhanh hơn chính cảm quan của bạn.
Sau hàng thập kỉ nghiên cứu về thực tại, bạn biết rõ điều gì đang diễn ra, đủ để bạn nhảy khỏi bàn làm việc, hai mắt nhắm chặt.
Tương lai vốn chẳng báo trước điều gì.
Trong một khoảnh khắc muộn màng, bạn cảm thấy thực tại đã trở về với khởi nguồn của nó.
Qua hàng mi hé mở, bạn trông thấy vô số những hình thái ẩn mình trong không khí. Đôi mắt bạn nhiễu mờ.
Bạn chẳng thể làm gì khi nhân sự Phòng ban Vô Thực bị xé thành từng mảnh, không trừ một ai.
Khi những đốm xám tiến lại gần, bạn cảm thấy dòng lệ đang tuôn trào trên má.
Hàng lệ chạm tới môi bạn, nếm thấy vị máu. Đôi mí mắt của bạn đã không còn.
Mắt bạn mờ dần. Nằm vùi dưới đống đổ nát, thân thể bạn vẫn vẹn nguyên.
Qua khung cảnh mờ mịt, bạn nhìn thấy bên ngoài điểm; cũng như những bức tường bên trong.
Những người bạn từng biết, giờ đây đều ở quanh bạn.
Bạn mở to mắt, những vẻ mặt tức giận dần hiện ra. Những khuôn mặt bạn chỉ nhận ra trong hồi tưởng, hét về phía bạn với cơn thịnh nộ ẩn chứa trong đôi mắt chúng.
Bạn bất tỉnh.
Bạn quên mất cách để tỉnh lại. Các giác quan phản bội lại chính bạn. Mặt cỏ phẳng lặng, ở nơi đã từng là bê tông. Bạn dựa lên bức tường để đứng dậy, nhưng chợt nhận ra, bên cạnh bạn chẳng có bức tường nào cả. Bạn ngước lên, tìm mặt sàn của điểm, giờ đây cao hơn 5 mét so với bạn.
Bạn buồn nôn, do chưa từng cảm thấy tốt hơn.
Cảm giác bình yên đã trôi qua, nhường chỗ cho sự sợ hãi đang theo chân bạn. Với tâm trí còn minh mẫn, bạn vẫn nhớ được tên của mình. Chính sự minh mẫn đó đã cảnh báo bạn chỉ một điều:
Thực tại đã bị bẻ cong đến méo mó.
Thế giới đã diệt vong.
Bạn không di chuyển, óc bạn ngừng suy nghĩ. Những tiếng hét cứ đến rồi lại đi, như đôi mắt bạn vậy, cứ rõ rồi lại mờ. Thay vì kiếm tìm ai đó, bạn, là người đã được tìm thấy. Bạn cảm thấy không gian đang rạn nứt. Chầm chậm, một neo hằng thực cất lên tiếng reo nhỏ, chỉ lối cho bạn về vật chứa.
Tổ Chức, tuy lụi tàn là vậy, nhưng vẫn còn sống sót.
Một cảnh tượng quen thuộc - nội thất của một buồng quản thúc. sự quen thuộc đó khiến bạn quên đi tiếng reo luân hồi của thứ máy móc đang giữ các bức tường luôn ở trạng thái hữu hình.
Sau một tuần làm việc tại Tổ Chức, bạn nhớ lại cách mình nói chuyện, ngôn từ có lại ngữ nghĩa. Những đoạn hội thoại đứt quãng, những tiếng la hét, và sự lặng im của nhận thức thính giác độc, của những giao thức, tất cả, đều khiến bạn thấy như đang ở nhà. Bạn không quan tâm cách các lính canh nhìn bạn chằm chằm, cách họ thì thầm với nhau đôi mắt họ đang nơi đâu khi họ nghĩ bạn đang không nghe thấy.
Bạn dần từ bỏ lớp phòng vệ. Khó đấy, nhưng nước chảy đá mòn, lớp vỏ đã vỡ tan. Bạn một lần nữa được tự do. Bạn có thể nhìn thấy mọi người. Những tiếng hét đã chấm dứt.
Mắt bạn rõ dần.
Bạn đang đứng trong một buồng quản thúc được gia cố. Không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa nhỏ.
Trên đó, bạn nhìn thấy một biển tên, nó bị rách một chút.
Tên của bạn.
Văn phòng của bạn.
Nhà của bạn.
Sự an toàn.
Và trong khoảnh khắc mềm lòng đó, mọi thứ bỗng vụt tắt.
Bạn đang lơ lửng, lơ lửng tự do.
Qua những ô cửa sổ vừa mới hình thành, bạn nhìn thấy Trái Đất.
Bạn lơ lửng trong sự tĩnh lặng.
Bạn không chắc thời gian đã trôi qua được bao lâu. Bạn vẫn ở đây. Trong một khoảnh khắc, bạn được giao một nhiệm vụ cuối cùng. Một tín hiệu cuối cùng rằng họ không đơn độc. Văn phòng của bạn giờ đây trở thành một trạm quan sát nhỏ, đủ ổn để làm một nơi trú ẩn bình thường. Neo hằng thực, bất chấp công dụng của nó, giờ đây chấp nhận để cho một thứ gì đó trở nên giá trị hơn.
Bạn bật lên nguồn cung cấp dữ liệu hình ảnh của Trái Đất, khởi động neo hằng thực.
Khung cảnh trước mắt mê hoặc bạn.
Trái Đất, đã được che chở khỏi tai ương. Bầu trời đã biến mất, nhưng thực tại đã trở về như thuở ban đầu.
Lan tỏa khắp tinh cầu đó, là ánh sáng. Các thành phố, tuy ít hơn lúc trước, nhưng tất cả, đã hiện diện nơi đây.
Một khung cảnh đáng xem.
Neo hằng thực đã khởi động, và bạn hoàn toàn tự do khi thực tại đang được chắp vá lại sau lưng.
Bạn ngừng ăn uống khi miệng bạn đã không còn.
Bạn dừng cảm nhận khi thân thể bạn đã phai mờ khỏi chân trời này.
Và giờ đây, khi thực tại cuối cùng cũng sửa chữa bạn, mọi thứ bạn nhìn thấy thật rõ ràng.
Thực tại.
Nghịch đảo của nó.
Khung cảnh xám nhiễu mắc kẹt giữa các tầng thực tại, chẳng chút đón chào.
Bạn nhìn thấy nhân loại, và nhân loại ngoái nhìn bạn.
Bạn từ bỏ tên của mình, và cả chính bạn.
Ở nơi ngăn thứ đó lại bất thành, bạn mong rằng kẻ lang thang tiếp theo sẽ tìm ra chu kì của nó.
Khi thực tại đã đạt về mức ban đầu, bạn ngừng suy nghĩ.
Nhân loại đang tiến bước.