Chúc Ngủ Ngon, Quý Cô Mặt Trăng.


đánh giá: +6+x

Chúc ngủ ngon, Quý Cô Mặt Trăng

Crow

Chào buổi sáng, Quý Cô Vương Miện.
Nữ Hoàng, Nữ Hoàng của ngai vàng sẽ sớm thuộc về nàng, Nữ Hoàng của chúng ta! Nàng nằm nghỉ trong khu vườn quạ, không động đậy, trong chiếc đầm đen bằng lụa với những nếp tóc gỗ mun hỗn độn, cách nó dần tan biến như đôi cánh.
Đôi cánh, đôi cánh quạ của nàng, chúng bị phá gãy bởi Đức Vua. Dù chúng có hỏng ra sao, nàng vẫn ngủ, thật mạnh mẽ và lạnh lùng, chúng ta hát cho nàng.

Khi mặt trời thức giấc, Nữ Hoàng của Vương Miện cũng bừng tỉnh, nhưng thanh lịch hơn, mặt trời làm sao có thể sánh với trái tim kim cương và tâm trí hắc diện thạch của nàng.
Hình hài của nàng thật ma quái, ảnh hưởng đến mọi người, Đức Vua sẽ run rẩy khi nhìn thấy nàng, ông ta sẽ như vậy! Nàng cũng không có quyền lực mà lãnh sự thích.

Buổi sáng tốt lành, Quý Cô Vương Miện!
Đôi mắt của nàng, “Đỏ tía!”, chúng ta cười, chúng ta như những đứa trẻ, ngân ca với Nữ Hoàng. Đoàn kết, không chống lại. Đức Vua ghét đôi mắt nàng đến nhường nào, “Đỏ tía?!”, ông ta nói, ông ta khinh thường nó, trừ việc ông ta không thể nói ra, vì cổ họng ông ta bị vỡ vụn, và tâm trí ông ta bị bóp méo.

Chúng ta vỗ tay, vì nàng là người xứng đáng nhất. Nàng nuôi dưỡng chúng ta bằng hạt giống của hy vọng và sức mạnh; làm chúng ta mạnh hơn.
Nhưng có điều gì đó bất ổn, sự im lặng trong thị trấn của những kẻ khờ dại đã trở thành trong cơn thức giấc của nàng, ôi Quý Cô Vương Miện, bọn họ còn kiếm tìm nàng không?
Chạy đi, chạy với chúng tôi, thưa Nữ Hoàng, im lặng không có chỗ trong danh dự, nhưng lại có trong sự lừa dối, vì nàng không còn an toàn giữa ngọn đồi của người đàn ông treo cổ.

Chúng ta nhìn thấy, chúng ta quan sát. Đứa trẻ đeo mặt nạ mỏ đã phản bội cuộn giấy lịch sử của nàng, cơ hội ngồi lên ngai vàng của chúng ta.
Những đứa con của nàng, chúng ta kêu gọi cho huynh đệ của mình, nhưng hắn thì không. Vận may của chúng ta đã chấm dứt; giọt máu của gia đình cũng nguội lạnh, thưa Quý Cô Vương Miện.
Tình yêu của nàng, lòng trung thành của nàng, uổng phí! Những lời dối trá đến tai Đức Vua dám làm hại Nữ Hoàng, thì không có hy vọng.
Cái giá là gì, nàng hỏi con cái mình, giọt lệ nàng trở thành máu của chúng ta, ôi thưa mẹ! Cái giá để trở thành một lãnh chúa khốn khổ, tước hiệu của một kẻ cai trị vô tâm trở nên quá khô khan.

Vọng âm, vọng âm của tiếng hét, một cuộc chiến khóc than thống khổ. Khi Sứ Giả đến gần, đồng hồ cát đã cạn; chúng ta chạy trốn!
Nhưng than ôi, Quý Cô Vương Miện, đôi cánh của nàng không bao giờ được chữa lành, nàng không thể đi với chúng tôi, ở nơi chúng ta bị cấm chạy trốn.

Sợi dây của vị vua nô lệ quấn quanh cổ nàng, nhưng đôi mắt của nàng chỉ có ác ý, nàng không sợ hãi?
Những đứa trẻ vui mừng reo hò, một người thừa kế xứng đáng của loài quạ, bị lạc lối khi mối ràng buộc với ngụy thần kéo nàng vào thiên đàng, móng vuốt của chúng ta chạm tới vòng tay nàng.

Bên dưới cơn ngạt thở, nàng thì thầm lời nguyền cuối cùng, đứa trẻ có mỏ sẽ gặp một chiến thắng đau đớn, cậu ta có hối tiếc không?
Chùng ta sẽ không để hắn quên! Khi mái tóc nàng nhuộm đen vùng biển đẹp đẽ của chúng, hắn sẽ biết món nợ của mình khi nhâm nhi từng ly rượu. Trong khi y phục bằng vàng của nàng nhuộm bầu trời một sắc màu rực rỡ của mọi vẻ đẹp, cho từng bước thăng tiến mà hắn tạo nên, đưa hắn tới gần sự hoàn hảo của họ.

Và khi hắn ta nghĩ đó là tất cả, dòng máu của chúng ta sẽ chảy vào sợi chỉ của miếng vải tốt nhất, từ giờ, mọi linh hồn ghê tởm mà hắn để mắt tới sẽ tô điểm trên tấm lụa đỏ uốn lượn. Và để nghĩ rằng đó là tất cả, chúng ta ngân ca bằng những tiếng cười lớn, vì hình hài chúng ta sẽ tô điểm bầu trời với nàng, cơ thể đen thẳm của chúng ta trở thành tổ của những vì sao, đoàn kết chúng ta!
Hắn có bao giờ đánh đuổi nàng, hắn nên nhớ chiếc mặt nạ xương từng là một phần trong thân thể của nàng.

Ôi! Quý Cô Vương Miện, cơ thể nàng được bọc trong chiếc váy đêm tối mà nàng tự tô điểm, cuộn tròn trong hắc nguyệt tối nhất, phủ bóng quanh bầu trời, vì không có thành phố tội lỗi như vầy xứng với ánh sáng của nàng.
Bay cao hơn tất cả, nơi Đức Vua không còn giam giữ nàng, nơi chúng ta có thể bảo vệ người khác như một gia đình, bị lãng quên bởi một vương quốc phản bội.

Từ giờ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi trong yên bình một lần nữa, không như Đức Vua khốn khổ; ông ta biết những đốm màu đỏ tía đang ngưỡng mộ sự thống khổ của mình, ông ta có thể cầu nguyện và cầu xin cho sự bình an chúng ta trải qua, trong khi chúng ta chế nhạo mọi việc ông ta làm.

Chúc ngủ ngon, Quý Cô Mặt Trăng.
Nhắm mắt lại, rơi vào giấc mộng của Nữ Hoàng, vì trận chiến khi nàng trị vì đã thắng lợi trước tâm trí của một vị thần bị tiêu diệt.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License