Một lần nữa, bóng tối lại chậm rãi chuyển thành ánh sáng. Ánh sáng đỏ chói loà, hừng hực. Đầu tiên nó rất tuyệt, hình ảnh mặt trời mọc chạm tới đôi mắt của anh ta, làm ấm xương cốt anh. Nhưng giống như mọi thứ khác kể từ sau tai nạn, nó chỉ là sự ấm áp giả tạo, một niềm hi vọng giả tạo.
Đi nào.
Những lần đầu quay mặt về phía Trái Đất, anh đã tràn trề niềm hi vọng rằng mình sẽ được trở lại, rằng bằng cách nào đó những đồng đội của anh sẽ tìm được và đưa anh về nhà. Giờ đây, anh ta mừng vì họ đã không làm vậy. Vì nó sẽ là kết thúc của họ.
Ngươi có thể trở về nhà.
Bằng cách nào đó nó đã bật được đài radio. Năm này qua năm nọ, anh ta nghe được những tràng phát thanh không dứt từ quê nhà, và ôi, về thứ mà thế giới này đã trở thành. Hầu như chắc chắn đó chỉ là mồi nhử, nhằm khiến anh gục ngã. Nhưng anh sẽ không như vậy, không phải bây giờ, và sẽ không bao giờ.
Họ muốn ngươi trở về, nhìn họ cố gắng thế nào xem…
Anh ta không chắc chắc lắm về cách mọi thứ diễn ra, hay chính xác nó là cái gì. Một ngày nọ anh đang trên một chiếc tàu con thoi, trong một chuyến bay bí mật vào không gian, rồi tiếp theo… Chà, anh ta đã ở chỗ mà hiện nay đang ở, và Thực Thể này đã ở cùng anh.
Ngươi sẽ không chịu lâu hơn được nữa đâu…
Đầu tiên, anh ta nghĩ đó chỉ là do mình tưởng tượng. Một cách để giữ bản thân còn tỉnh táo trong khoảng hư vô lạnh lẽo của không gian. Nhưng khi bắt đầu tiến gần tới Trái Đất, anh mới nhận ra, rằng mình không hề trôi dạt. Anh ta đang bị kéo, và càng gần Trái Đất, Thực Thể càng mạnh hơn, và nó cứ… sai sai.
Sai. Sai. Sai.
Vậy là anh ta đã dừng nó lại. Anh cũng không rõ bằng cách nào. Anh đã ngừng bản thân lại, ngừng cái quán tính bất thường của mình. Giữ bản thân lại trong quỹ đạo của Trái Đất. Ôi chà, cái cách mà Thực Thể đó nổi giận… Nhưng điều anh không ngờ tới là việc nó tự vệ giỏi thế nào.
Không thể ngừng được đâu… Thứ yếu đuối, đáng thương.
Nó cuộn mình quanh anh ta và bộ đồ, không phải một chất rắn, chỉ là một Thực Thể. Và đó cũng là Thực Thể khiến anh không thể bị chặn lại. Bất cứ thứ gì anh ta chạm vào đều vỡ vụn trước tốc độ và mật độ của anh. Ngay cả những người được gửi đến để đưa anh ta về cũng chẳng thể làm gì ngoài thất bại và hi sinh. Nhưng các bạn biết không…
Ngươi sẽ gục ngã.
Tôi đã chặn được nó. Tôi đã cứu đồng đội mình, tôi đã cứu tất cả chúng ta. Hoặc chỉ là ngăn chặn một điều không thể tránh khỏi. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Ngay cả khi tôi bị kẹt trong cơ thể này, trong bộ đồ này, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Đôi khi lấy lại được quyền kiểm soát, tôi lại đập vào kính của mình. Phơi bày nó ra trước chân không, khi nó đã bám rễ quá sâu, sẽ giết chết cả hai. Nhưng nó quá thông minh cho việc đó. Quá già cỗi, và quá thông minh. Vậy nên tôi sẽ tiếp tục kìm hãm nó. Tôi sẽ tiếp tục trở thành sứ giả của cái chết với lưỡi gươm đang cận kề cổ họng của Trái Đất. Và vào cái ngày mà thằng chó đẻ này chết đi, vào cái ngày Thực Thể này nhận ra nó không thể đánh bại chúng ta… Cuối cùng, tôi sẽ được về nhà.
Nhà.