Anh không thể vuốt mái tóc em, như con sông chảy xuôi dòng
Rời khỏi đầu óc, sà vào cánh tay đang mở rộng.
Như tơ lụa, mềm mại trên từng lóng
Nhưng hiện tại nó xơ xác tới tệ hại
Mái tóc sờn, tựa vùng vẫy trong dây
Anh không thể sờ má em, chiếc mặt nạ hoàn mỹ
Bao trọn đầu óc và trông thật mỹ miều
Mang sắc gốm sứ, toát lên vẻ yêu kiều
Nhưng nó đã vụn vỡ,rách nát tới tiêu điều
Thật hoang mang, ôi thật lạc điệu
Nắm tay em, cảm nhận sự mong manh
Nếu nhìn sai, nó sẽ vỡ tan tành.
Đôi bàn tay, kiêu sa và mềm mại.
Nhưng bây giờ, cong veo và hủy hoại.
Cất tiếng hát, tựa cát bụi hóa thành.
Chạm vào tôi, thứ mà tôi từng yêu
Tôi và em, gặp nhau chẳng còn nhiều
Điều duy nhất, kích thích và phấn khởi
Nhưng cảm xúc, bỗng nhòe đi vời vợi.
Khi mọi chuyện, đã đưa em rời xa.
Nhịp tim em, thứ trong anh đã nhòa
Anh không thể cảm nhận được gì hết.
Câu chuyện của hai ta, đến hồi kết.
Anh không thể.