Năm 23,981
Con Kí Sinh Trùng được mệnh danh là Tử Thần quấn mình quanh cổ tôi. Nó làm những điều như vậy mà không chút ngần ngại.
“Ngươi đã hiểu chưa, niềm vui thú khi đắm mình trong dòng máu ichor?” Nó thì thầm vào tai phải của tôi.
“Ngươi đã hiểu chưa, về những rắc rối được nuôi dưỡng bởi kiếp đời?” Tử Thần thầm thì vào tai còn lại.
“Ta chỉ muốn sống trong yên bình. Sống một cuộc đời bình thường, với những thứ được gọi là bạn bè. Tại sao nó lại phải như thế này?” Tôi nắm chặt tấm thảm làm từ mí mắt bên dưới tôi, nhìn thế giới rung chuyển trong nỗi sợ hãi. Tôi biết rằng quyết định của tôi cuối cùng sẽ tẩy sạch những ô uế, là sự hèn nhát và sẽ sớm bộc lộ một sức mạnh tiềm ẩn bên trong người tôi. Tôi chịu đựng sự sỉ nhục, biết rằng nó sẽ tốn nhiều thời gian. Tôi nhìn miệng Nó căng ra với sự sung sướng, trong khi hệ thần kinh của tôi tắt ngỏm. "Đây có phải là những gì ta muốn?"; tôi thấy Nó ra dấu khẳng định. Đó là năm đầu tiên tinh thần của tôi sụp đổ và quyết định tự sát.
Tôi thở hổn hển.
Tôi động từ. Tôi động từ.
Tôi. Tôi. Tôi.
Tôi.
Tôi?
Bối cảnh tan vỡ, và tôi lịm đi.
Năm 23,982
Hình thái mới của tôi là lúc mà tôi trẻ nhất, bào thai đang phát triển của một người phụ nữ đang vật lộn giữa việc làm một người giám hộ và việc làm một người mẹ. Thế giới bắt đầu một cách tối tăm và khiêm nhượng; nó thường như vậy. Tôi càng chờ đợi, Nó đến càng nhanh. Tôi vùng vẫy về phía ánh sáng, gần như không thể cảm nhận được không khí xung quanh, và ngay lập tức bùng cháy. Bối cảnh tan vỡ, và tro cốt của tôi bay đi.
Năm 23,983
Hình thái mới của tôi là khi tôi ở độ tuổi không xác định. Tôi đang ở trong một căn phòng tối, với thứ âm thanh ngọt ngào, xa lạ của những con ong bắp cày đen vo ve giữa các khoảng trống. Phía bên kia chiếc bàn là một Người Phụ Nữ, tôi không thể xác định được danh tính của Cô.
"Xin chào?" Cô ta tiến lại gần tôi, và tôi ngay lập tức nhận ra dáng đi ấy. "Khoan, tại sao cô cũng ở đây, tôi tưởng đây là —" Cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận được ở đây là của một mảnh thép ướt đâm vào gan. Cô vặn nó sang phải, rồi tôi ngã xuống sàn.
"Sao anh lại có thể làm như vậy chứ, nguồn cảm hứng của em…" Cô ta quỳ xuống trước mặt tôi và xoay người tôi lại. Cô đặt đầu của tôi phía dưới đầu gối cô ấy, để tôi chỉ có thể nhìn vào mặt Cô. "Sao anh lại có thể bỏ rơi em? Sao anh lại có thể bỏ rơi mẹ của mình, chỉ vì hòa bình…"
"Ngươi không phải cô ấy. Làm ơn… làm ơn dừng lại đi. Ta cần phải thở!"
"Ngươi nên nghĩ về điều đó trước khi giải phóng những sáng tạo của ngươi lên chúng ta." Nó lắc đầu. "Đây có phải cảm giác mà ngươi đã cảm nhận trong cả cuộc đời mình được vật chất hóa không? Biến đổi sự thật thành điều hư cấu, điều hư cấu trở thành sự thật. Ngươi đã hiểu chưa, kiến thức của những suy nghĩ?" Căn phòng chuyển vàng hoe vào trong chính nó trong khi Cô hạ lưỡi dao.
Ngón út tay phải. Trong vũng máu là hình ảnh của một cô bé, 10 tuổi, bị các bạn cùng lớp nói là đồ vô dụng. Hiệu trưởng trường cô thương hại cô. đỏ sáng
Ngón áp út tay trái. Lớp da mở ra và cho thấy một bức chân dung, của một đứa trẻ 12 tuổi từng nghĩ rằng mình biết từ “sợ hãi” nghĩa là gì. hồng neon
Ngón giữa tay trái. Mạch máu bò ra và viết nên một câu chuyện. xanh nhạt, xám xịt
Khi thời gian có cấu trúc xác định, hai người lớn rời xa nhau, để lại những đứa con của họ cảm thấy bối rối và lạc lối. Chúng không biết nên lựa chọn ai, và đã hứa với nhau; lời hứa này sẽ gắn kết chúng lại cho đến hết cuộc đời, tạo nên từ việc đoàn kết xây dựng một cuộc sống mới, ổn định khi trưởng thành. Đó là tất cả những gì chúng mong muốn. Thay vào đó, cha mẹ chúng vẫn giữ cuộc hôn nhân này lại, và gia đình này sẽ không bao giờ có vẻ ngoài là một gia đình hạnh phúc hay các thành viên đều có mối quan hệ tốt với nhau nữa.
Tôi mất hết mọi cảm giác bên tay phải; muối và đường sẽ không mang những cảm giác này trở lại.
Ngón trỏ tay trái. Tôi nôn ra. "Ngươi có nhớ ngày đầu tiên người làm việc cho Tổ Chức không?" bãi nôn hỏi. Ta không, tôi cố gắng trả lời, nhưng ta cho rằng điều đó có nghĩa là ta không muốn biết về nó.. "Ngươi nhìn vào buồng quản thúc của một dị thể, ████, và ước rằng nó sẽ thoát khỏi buồng giam trong khi ngươi bước qua. Ta nhớ. Ngươi có nhớ dị thể đó không?" Một vài ████ của █████, phải không? "Đúng rồi! Thật tốt khi ngươi đã nhớ ra, bởi vì ngươi đã bắt đầu nôn mửa ngay sau đó. Họ đã phải thuyên chuyển ngươi sang điểm khác vào ngày hôm sau. Thật buồn cười cách mà cuộc sống vận hành." nâu bùn
Ngón áp út tay phải. Móng tay vỡ tạo thành một bức ảnh. Tôi đã mua một khẩu súng mà tôi không còn nhớ gì về nó. Tôi không nhớ mình đã từng sử dụng nó, hay đã có nó trong bao lâu. xám xỉn
Cổ tay trái. Tôi vô hiệu hóa toàn bộ tài khoản xã hội của tôi, và bị giáng cấp chỉ được làm ba dự án khác nhau tại điểm duy nhất mà tôi có chuyên môn. một màu trắng lạnh lẽo và trống rỗng
Ngón cái tay phải. Khúc xương tách ra và kéo mình vào mắt trái của tôi; Nó phun dòng máu rỉ của nó vào vết thương. Đàn ong bắp cày bắt đầu làm tổ bằng giác mạc của tôi trong khi hốc mắt tôi bay hết màu sắc. phòng nghiên cứu của tôi
"Em nên giữ lấy nó lâu hơn, em biết đấy. Vì chúng ta, vì bọn họ.” Nó, thứ từng là chị tôi, giờ trở thành cháu gái của tôi và nhếch mép.
"Ta hiểu —"
"Có thật không?" Nó hét vào mặt tôi, bằng một thứ ngôn ngữ mà tôi hầu như không thể hiểu được. "Ngươi đã biết chưa, thứ mà đang kiểm soát ngươi ấy? Ngươi tin rằng ta là một sáng tạo của một vị thần xa xôi nào đó à? Ngươi đã biết chưa, kẻ thuê nhà duy nhất tại thế giới của chúng ta ấy?" Không có. "Sai."
"Nếu có, thì đó là —"
"Không phải thứ gì cũng quay —"
Trở lại. Sân vận động Shea, ngày 15 tháng 8, 1965
Sự không chắc chắn của sàn và trần nhà giờ là mái vòm và khán đài của một sân bóng chày mà tôi không hề biết đến hay có kí ức về việc vẻ ngoài nó trông như thế nào, bao quanh là những người đàn ông và phụ nữ với vẻ ngoài cổ điển, kì lạ. Tôi liếc nhìn xung quanh, mặc cho cái cảnh tượng cực kì kinh khủng này; cơ thể của tôi tan toác hết cả, nhưng không ai để ý hay quan tâm một chút nào. Có bốn người ở giữa sân với nhiều loại nhạc cụ khác nhau. Mọi người hét lên chói tai, âm lượng của họ tăng dần theo tiếng hét sung sướng của mỗi người. Có vô số người.
Vô số người.
Hàng người bao quanh tôi trải dài mãi mãi.
Tôi chọc vào đứa trẻ trước mặt tôi, nó dường như không để ý. Có ai chạm vào vai trái của tôi và tôi quay đầu lại. Đó là mẹ tôi. Có ai chạm vào vai phải của tôi, và đó là cha tôi.
"Ồ xin chào, anh chàng bảnh trai! Con có nhận ra chúng ta không? Nói thật nhé, đây là nơi cha mẹ gặp nhau lần đầu đấy!" mẹ tôi hét lên. Cho dù tiếng của những người khác trở nên vô tận, những lời bà nói vẫn có hình thức và ý nghĩa cụ thể, và bằng cách nào đó tôi có thể nghe thấy được bà.
"Đúng vậy đấy! Ta không nhớ làm thế nào mà ta lại có mấy tấm vé này, nhưng đó chắc chắn là một điều may mắn. Nếu không có Fab Four, con sẽ không bao giờ được sinh ra đâu!" Cha tôi gật gù, trông tự hào về bản thân.
"Quả là như vậy! Một bí mật nhỏ thú vị này." Bà ấy nghiêng người và thì thầm vào tai tôi. "Ta gần như không để ý thấy ông ấy vì ta đã quá đắm chìm vào bản nhạc đấy."
"Hah, không phải ai cũng thế à, người đẹp?" Họ mỉm cười. Tôi khụy gối xuống và khóc, nước mắt chảy ra theo từng dòng. "Con có thể không biết điều này đâu, nhưng sau buổi biểu diễn ta đã giới thiệu cho mẹ con rượu và thuốc lá, và từ đó khiến bà ấy nghiện và phụ thuộc vào ta suốt cuộc đời này. Đó là một điều nho nhỏ, con biết mà?"
"Ôi anh à, đừng nói như thế chứ! Làm thế nào mà con của chúng ta biết được nó có phải là thật hay không? Bà nghiêng người qua tôi và hôn vào má ông ấy. "Nó không giống như là chúng ta mắc kẹt với nhau vì tình yêu đích thực đâu, con biết chứ?"
"Ít nhất thì chúng ta đã thực sự cố gắng để làm thế."
"Ơ kìa, tiếp theo là bài hát yêu thích của chúng ta này!"
"Giờ chúng ta hãy tiếp tục nào," Paul McCartney hét vào mic để mọi người nghe thấy, "đây sẽ là ca khúc chủ đề cho bộ phim mới của chúng tôi!" Anh ta nói một điều gì đó tôi không thể nhận biết được. "Bài hát này có tên, 'Giúp Tôi!'" Đám đông hét lên đầy phấn kích. Khoảng khắc Lennon-McCartney gảy cây đàn guitar, các nốt nhạc biến thành những sợi dây và tôi cảm thấy phổi mình trống rỗng.
"Ồ thôi nào, đừng cảm thấy quá tệ nhé con ơi. Chúng ta sẽ gặp lại con vào một lúc nào đó! Nó không giống như là con đã bỏ lỡ thứ gì có giá trị đâu. Dù sao thì bài hát Beatles ưa thích của con là từ album Chuyến Đi Huyền Bí Nhiệm Màu mà, đúng chứ?" Họ mỉm cười trong khi bối cảnh tan vỡ, và tinh túy của tôi bay bên dưới bầu trời ngoại ô xanh biếc.
Năm 23,984
Không có gì cả.