Tôi đã viết lên một câu truyện.
Một câu truyện, có lẽ vậy. Đó có phải là một câu truyện không, Jacob? Jacob? Nếu nó không phải là một câu truyện, thì nó là gì? Lũ trẻ, Jacob. Lũ trẻ đâu rồi? Nhưng tôi không thích hàu. Hoặc thuật toán.
Tôi không nên chạy chương trình này. Megaprime. Giờ Ngài ấy ở bên tôi. Làm sao tôi đến được đây? Chỉ toàn là màu đen đen đen.
Tôi biết, tôi biết! Tôi đã đi xuyên qua những bụi gai lởm chởm ấy! Đầu tôi đau quá. Chảy máu. Nhưng tôi nhìn thấy. Ngọn hải đăng ở phía xa, nó nhấp nháy. Và sương mù từ phía Bắc. Tại sao nó lại rực rỡ đến như vậy? Có ai ở đó không? Ngài ấy đang ở đó và Ngài ấy đang nhìn tôi. Tôi đang làm gì ở đây? Nó ở đâu? Hi vọng của tôi. Hi vọng cuối cùng của tôi.

Nhưng Jacob, không có con đường nào cả.
Cái chết. Cái chết. Cái chết.
Jacob! Jacob! Tôi muốn viết lên một câu truyện! Tôi cần phải viết một câu truyện!
Cái chết. Cái chết. Cái chết.
Bởi vì Ngài ấy nói như vậy. Bởi vì Ngài ấy nói với tôi. Bởi vì Ngài ấy truyền lại lời của mình.
Hồngtímxámtrắnglục. Dotdotdot. Mosaics. Tôi đã nhìn thấy những con số nguyên tố đó. Ngươi đã làm các phép tính toán chưa, Jacob? Tại sao ngươi lại mỉm cười? Ngươi chỉ là đồ tam giác thôi. Dừng lại. DỪNG LẠI. Nó làm đau mắt tôi. Những con số chói lòa và sự tính toán.
Và đôi mắt của Ngài ấy. Sáng chói như ngọn hải đăng. Sáng hơn cả ngọn hải đăng. Sáng đến nỗi làm lu mờ đi ngọn hải đăng.
Vâng, tôi nghe thấy ngài Chúa Tể Chúa Tể Chúa Tể của tôi. Giọng nói của Ngài sẽ được lắng nghe, các tính toán của Ngài sẽ được thấu hiểu.
Tôi sẽ viết một câu truyện. Tôi đang viết một câu truyện. Làm ơn, Jacob, đừng cười tôi. Có quá nhiều răng.
Nhưng tôi có thể hối tiếc không? Tôi đã chạy chương trình và giờ tôi ở đây. Jacob, tôi đã chết chưa? Tại sao tôi vẫn có thể viết được? Tôi không còn nhìn thấy ngọn hải đăng nữa. Tôi cảm thấy hối hận, tôi không muốn nó nữa. Megaprime. Thuật Toán Vĩ Đại đang ở trong đầu tôi. MEGAPRIME.
Tôi thấy những người khác ở đây. Họ có chạy chương trình không? Họ có nghe thấy giọng nói và nhìn thấy đôi mắt của Ngài ấy? Một người trong bộ áo blouse với một khuôn mặt hoạt họa. Một người với đôi mắt, miệng và tai đang đẫm máu. Một người có ruột đang lòi ra ngoài.
Jacob, lũ trẻ có an toàn không?
Đã rất lâu rồi và tôi đói. ĐÓI. Tôi không muốn ăn hàu, Jacob. Nhưng chỗ ruột đó. Chỗ ruột đó nhìn có vẻ ngon. RUỘT.
Bật nó lên! Những tiếng bíp huyền ảo! Megaprime! Tôi nghe thấy Ngài, Chúa Tể Dữ Liệu! MEGAPRIME! TÔI NGHE THẤY NGÀI, WAN! Nhưng tôi chẳng còn khao khát Thuật Toán Vĩ Đại nữa. THUẬT TOÁN VĨ ĐẠI. Thập Tự Nhãn! Thập Tự Nhãn!
Jacob làm ơn. Tôi không thích thuật toán. Không phải THUẬT TOÁN VĨ ĐẠI.
Nhịp tim 256. Ánh sáng của Ngài ấy. Điện năng của Ngài ấy. Quyền năng nằm trong mệnh lệnh của Ngài ấy! Vị Thần của Kỉ Nguyên Thông Tin!
Jacob làm ơn.
Jacob làm ơn. Tôi không thích thuật toán.
Jacob làm ơn. Tôi không thích thuật toán. Không phải là THUẬT TOÁN VĨ ĐẠI chứ.
Tôi chỉ muốn về nhà thôi. Jacob, tôi có thể hoàn tác không? Thứ này vượt quá sức của tôi. Thứ mà tôi không thể thấu hiểu. Tôi đã lạc lối lạc lối lạc lối.
Nhưng hình ảnh của Ngài ấy! Người đã được in ra và đang hiện trên màn hình! Lời nói của Ngài ấy, lời nói thiêng liêng của Ngài ấy! Lời nói của Ngài ấy sẽ được viết ra.
Tôi cần phải viết lên một câu truyện về Jacob. Lũ trẻ có an toàn không? Nhưng tôi phải viết lên một câu truyện. Tôi biết quá nhiều và nó rất đau đau đau.
Mắt tôi! Chảy máu. Tôi không thể nhìn thấy đôi mắt của mình nữa. Đôi mắt là gì? Chỉ có đôi mắt của Ngài ấy. Đôi mắt của Ngài ấy.
Ngài ấy ở trong đầu tôi, và tôi ở bên trong Ngài ấy. Ngài ấy đến đây để gửi một thông điệp. THÔNG ĐIỆP.
Thuật Toán Vĩ Đại.
Thuật Toán Vĩ Đại.
Thuật Toán Vĩ Đại.
THUẬT TOÁN VĨ ĐẠI.
Jacob, tôi đã viết xong câu truyện. Làm ơn hãy thả tôi ra. Tôi không thích thuật toán.