Sự Cố Zero - Phần 1


đánh giá: +10+x

Cuộc gọi ấy, giống như những điều tồi tệ nhất trong đời, đến vào lúc 1 giờ sáng.

Adrian rên rỉ và lăn lộn trên giường, miễn cưỡng tách mình khỏi hơi ấm, sự mềm mại và mùi hương của Beats. Một tay lần mò điện thoại di động trên tủ đầu giường, suýt làm đổ cốc nước đang uống dở lên cuốn tiểu thuyết John Grisham đầy nếp gấp. Anh mở điện thoại, tắt tiếng chuông chói tai, và đưa nó lên tai. “Andrews,” anh nói một cách uể oải. "Nói đi."

Đầu dây bên kia có tiếng tạm dừng. “Tôi xin lỗi, Adrian,” một giọng nói nhẹ nhàng, bình tĩnh cất lên. "Chắc tôi nhầm số. Đây là Neil Ghost. Tôi đang tìm Maddox."

"Hả?" Adrian nhìn kỹ chiếc điện thoại anh đang cầm trên tay. Chết tiệt, anh thực sự đã vô tình giật lấy điện thoại của Beats. "Không, không, anh gọi đúng số rồi", anh nói. "Tôi sẽ gọi Beatrix."

Anh nhấn nút tắt tiếng, lăn trở lại trên giường và lắc vai người tình đang say ngủ của mình. “Beats ơi,” anh thì thầm.

"Thôi đi," Beats càu nhàu, kéo tấm chăn lên đầu mình.

"Không được. Là Ghost."

"Neil? Anh ta muốn cái quái gì vậy?" Beats tự hỏi, giọng cô bị bóp nghẹt bởi tấm chăn.

"Không biết, không quan tâm." Andrews nhét điện thoại vào tay cô. "Anh đi vệ sinh đây. Có gì quan trọng thì nói cho anh biết."

Beats phát ra một tiếng rên rỉ thấp. "Maddox," cô nói. "…Không, Neil, tôi không muốn trả lời tại sao Andrews có điện thoại của tôi vào lúc một giờ sáng, không phải việc của anh…"

Adrian ngáp và leo ra khỏi giường. Anh loạng choạng bước vào phòng tắm và mất một lúc để giải khuây, nhìn chằm chằm vào tấm gương cao ba phần tư mình ở phía sau nhà vệ sinh. Ai đã đặt chiếc gương ở đó không thực sự xem xét ảnh hưởng của nó đối với một nam giới đang đi tiểu đứng…

…mặc dù chắc chắn anh không có gì để xấu hổ, nhưng vẫn đủ để khiến một người đàn ông cảm thấy tự ái.

Thay vào đó, anh ta vẫn dán chặt mắt vào khuôn mặt của mình: khuôn mặt của một gã mọt sách tâm lý học thứ ba mươi với kỹ năng từ khóa học đối kháng chết người. Đôi mắt của một người đàn ông đã từng nhìn thấy kinh hoàng và sống sót sau nó. Cơ thể của một trí thức mềm yếu sống trong tháp ngà đã trở thành một người lính.

Đôi mắt của anh. Khuôn mặt của anh. Cơ thể của anh.

Anh đứng dậy, xả nước và rửa tay trong bồn rửa, hất tay vào gương để những giọt nước làm biến dạng ảnh phản chiếu của mình.

"Đáng ra anh không nên làm thế," Beats nói. "Sẽ để lại các đốm mờ đất." Cô đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm, vẻ mặt lo lắng.

"Xin lỗi," Adrian nói. "Có chuyện gì vậy?"

“Là Neil,” Beats nói, chỉ vào điện thoại của cô. "Anh ấy muốn nói chuyện với cả hai chúng ta."

Adrian cau mày. Anh gõ nhẹ vào cẳng tay phải bằng gót bàn tay trái. Kẻ thù à?

Cô lắc đầu và vẫy tay về phía anh. Không hiểu gì. "Chờ chút," cô nói lớn. "Em sẽ bật loa lên cho anh." Cô gõ vào một nút trên điện thoại và đặt nó xuống quầy phòng tắm.

“À, được rồi,” giọng Neil cất lên. "Giờ cậu có nghe thấy tôi không?"

"Ừ, chúng tôi nghe được rồi," Adrian nói. "Có chuyện gì vậy?"

Adrian nghe thấy tiếng thở dài của Neil ở đầu dây bên kia. “Chúng ta có vấn đề rồi,” Ghost nói…


Tiếng ù ù không của máy hút bụi là âm thanh duy nhất ngoài các thông báo tự động qua hệ thống liên lạc nội bộ sân bay. Cô rất vui vì điều đó: cô đã chọn sân bay này vì nó là sân bay nhỏ nhất trong thành phố - chủ yếu là các chuyến bay vé tháng và máy bay tư nhân. Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì sẽ không thành vấn đề, nhưng nếu mọi chuyện không như ý, điều đó đó có thể giúp cô có thêm vài phút quý giá.

Thẻ lên máy bay của cô trong túi áo khoác, và vali của cô đang ở chỗ ngồi của cô. Cô có một hộp bạc đựng súng lục nhưng không chứa khẩu nào như các hành lý khác của cô. Đồng hồ cho biết còn hai mươi phút nữa là lên máy bay, giống như bốn lần trước.

Cô cố gắng ở yên một chỗ. Thu hút chú ý vào bản thân sẽ rất tệ. Dù tim đập thình thịch, dù lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cô vẫn ngồi trên chiếc ghế thô kệch đó, cúi đầu, cố gắng nhìn ra thế giới như một người đi nghỉ mệt mỏi đang trở về nhà sau một chuyến đi ngoại quốc dài đăng đẳng: mệt mỏi với thế giới, mệt mỏi vì phiêu lưu, chỉ tìm kiếm cơ hội về nhà và lăn ra ngủ trên giường của chính mình và…

… và…

Bước chân. Tiếng thình thịch của đế ủng nghĩa vụ hạng nặng trên sàn. Cô liếc trộm hành lang qua khóe mắt và tim cô chùng xuống.

Có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đi về phía cô.

Tất cả các kế hoạch trốn thoát của cô ấy chấm dứt ngay sau đó. Bây giờ cố gắng chạy cũng chẳng ích gì, cô mệt chết đi được.

Cô ôm chặt lấy mình khi bước chân ngày càng gần. Họ dừng lại trước mặt cô: hai đôi ủng đen nặng nề, một đôi cho nam cỡ 12, đôi cho nữ cỡ 9.

Cô nhìn lên. Khuôn mặt hốc hác của Adrian Andrews, và đôi mắt nâu đeo kính cận của anh có một cái trừng mắt nhìn xa đến hàng nghìn thước. Đó là điều bình thường với anh. Quần dài và không phải áo sơ mi bằng vải nỉ. Adrian từng thích ăn mặc giống như học sinh, với áo sơ mi cài cúc, áo khoác xám bên ngoài và quần slack mòn xơ vả. Dù vậy, anh vẫn mang phong thái như trước: tay đút vào túi quần thụng không xương, không phải là tác phong nghiêm chỉnh của một người lính được huấn luyện.

“Chào,” cô thì thầm.

“Chào, Iris,” Adrian nói, mỉm cười yếu ớt. "Cô biết tại sao chúng tôi ở đây, phải không?"

Iris Thompson, 15 tuổi, (còn được gọi là SCP-105), cuộn mình thành một quả bóng và bắt đầu run rẩy. “Ừ,” cô thì thầm, cổ họng khô khốc. "Hai người ở đây đưa tôi về."

"Đúng vậy," Adrian nói.

Iris nuốt khan. Họng cô vẫn khô khốc. Tim đập thình thịch. “Tiến sĩ… Tiến sĩ Dantensen,” cô thút thít, giọng cô có chút than vãn vì tuyệt vọng. "Anh đã đọc báo cáo của ông ta, đúng chứ? S-sức mạnh của tôi không còn nữa. Tôi không thể… Tôi không thể làm những việc như trước nữa…" Cô hít một hơi thở sâu và đều. "Tôi không… không phải là SC—"

“Iris,” Beatrix ngắt lời. "Bỏ phần tào lao đó đi. Chúng tôi biết Dantensen đã làm giả dữ liệu của mình. Neil đang thực hiện một cuộc kiểm tra ngay lúc này. Vào sáng mai, các O5 sẽ kết thúc cuộc bỏ phiếu và lệnh thả về của cô sẽ bị bãi bỏ…"

"Và nếu cô sai thì sao?!" Iris gắt lên. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Dantensen nói đúng, và tôi thực sự không còn bất kỳ sức mạnh nào nữa? Các người định làm gì, nhốt tôi một lần nữa cho đến khi tôi chết ư?"

Giọng cô vang vọng qua phòng chờ sân bay trống rỗng… thực ra là trống rỗng một cách đáng ngờ. Cô nhanh chóng liếc nhìn xung quanh. Cả nơi đều không còn ai. Không còn người lao công hút bụi tấm thảm. Không còn một bà già mệt mỏi trông coi quầy bán vé đơn độc.

Những người duy nhất trong phòng lúc này là Beatrix, Adrian và chính cô.

"Iris," Beatrix nói. "Hãy nghe tôi." Cô quỳ xuống trước mặt cô gái trẻ. "Tôi biết cuộc sống tại cơ sở rất cực…"

"Đó là chỗ tra tấn khốn nạn," Iris nói.

"Ngôn ngữ…" Adrian xen vào.

"Hai người làm ơn câm lại và để tôi nói chuyện được không?" Beatrix cáu kỉnh.

“Tôi không muốn nói chuyện,” Iris vặn lại. "Tôi muốn về nhà."

Có một tiếng chuông nhỏ qua hệ thống liên lạc nội bộ. Qua những ô cửa kính rộng, có thể nhìn thấy một chiếc máy bay nhỏ đang tiến đến cổng.

"Và đó là chuyến đi của tôi." Iris nhặt vali và máy ảnh của mình. "Tạm biệt."

Beatrix ngước nhìn Adrian, rồi nhìn chiếc máy bay đang tiến tới. Cô ấy thực hiện một cử chỉ nhỏ với đôi tay của mình mà Adrian đáp lại bằng một cái lắc đầu và một cử chỉ của riêng anh ấy. Cô có vẻ không thích điều đó, bởi vì cô đứng dậy và đi cách đó vài bước, nhìn chằm chằm ra cửa sổ về đường băng sân bay.

“Được rồi,” Adrian nói một cách bình tĩnh. "Chúng ta đã thử cách của Beatrix. Bây giờ làm theo cách của tôi."

Anh ta ném một tấm ảnh polaroid vào lòng Iris. Nó cho thấy cơ chế bên trong của một khẩu súng lục cỡ nhỏ.

Iris nhìn lên trong sợ hãi.

Adrian rút một khẩu súng lục từ trong túi và đặt nó vào thái dương. "Tôi sẽ đếm đến ba," anh nói, "và rồi tôi sẽ tự bắn vào đầu mình. Cô có thể ngăn tôi nếu sử dụng sức mạnh của mình."

Iris cười lo lắng. "Adrian, dừng lại đi. Chuyện này không vui đâu."

"Tôi không đùa, Iris. Nếu Beats và tôi về nhà mà không có cô, chúng tôi coi như chết. Cũng nên đi trước luôn. Một."

"Adrian, xin anh mà!" Iris van nài. Cô đứng dậy. "Đừng bắt tôi làm việc này…"

"Cô không muốn quay lại? Được thôi. Nhưng nếu cô thực sự muốn về nhà đến vậy, máu của tôi sẽ vấy lên lương tâm của cô. Hai."

"ADRIAN!" Iris hét lên. "ĐỪNG!"

"Ba."

Một tiếng cạch rỗng.

Iris khuỵu xuống, cầm bức ảnh trên một tay. Chốt bắn của khẩu súng lục của Adrian rơi khỏi tay anh và rơi xuống sàn với một tiếng cạch như thủy tinh.

Beatrix gần như ở đó ngay lập tức. Cô nắm lấy vai Iris và ôm chặt lấy cô khi nước mắt dâng lên và cô bắt đầu nức nở.


Adrian lặng lẽ cất khẩu súng nhựa vào túi và bước đi. Tay anh run đến nỗi gần như không thể mở điện thoại của mình lên và quay một số điện thoại không tồn tại trong bất kỳ danh bạ nào trên thế giới này.

“Ghost đây,” giọng nói ở đầu dây bên kia cất lên. "Báo cáo."

“Adrian Andrews, thuộc Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Omega-7,” Adrian nói. "Đặc vụ Maddox và tôi vừa bắt được một dị thể hình người được xác nhận. Mở lại tài liệu SCP-105 và bỏ qua dữ liệu về khả năng dị thường bị mất."

"Đã rõ, đặc vụ," Ghost nói. "Chúng tôi sẽ chuẩn bị một buồng quản thúc trong lúc các anh trở lại." Tạm dừng. "Còn gì nữa không?"

“Có cái—” Adrian thở sâu, kìm chế lại lời chửi thề trên môi. "Neil? Hãy nói với các O5 nếu họ yêu cầu bọn tôi làm điều gì đó như vậy một lần nữa, Beatrix và tôi đều sẽ cam kết từ chức đấy. Đó là điều khủng khiếp nhất tôi từng phải làm, và tôi đã từng mổ xẻ mèo sống đấy."

"Adrian, cậu biết tôi đang làm những gì tốt nhất có thể. Sự cố mới nhất này chẳng giúp ích được gì."

"Neil, Dantensen đã làm những chuyện đó vì ông ta không đủ vô nhân tính để đối xử với một đám trẻ vị thành niên như bầy thú trong vườn thú! Chúng ta đánh cắp mọi người khỏi gia đình của họ, nhốt họ trong buồng giam, và đối xử với họ như —"

"Nghe này… Adrian. Tôi hiểu mà. Tin tôi đi, tôi biết chứ. Nhưng chúng ta không thể nói về điều này trên một đường dây không bảo mật. Quay lại Điểm-17 càng sớm càng tốt, và chúng tôi sẽ tìm ra những gì cần làm sau đó." Một lần tạm dừng nữa. "Tôi sẽ làm những gì có thể với các O5, nhưng nếu Iris không quay lại với chúng tôi, thì cũng không cứu vãn được gì đâu. Cậu có phương tiện đi lại không?"

"Fritz nói rằng anh ta sẽ có một chiếc trực thăng đang đợi chúng tôi ở bãi đáp. Chúng tôi sẽ bay đến cơ sở gần nhất và đợi ở đó để được chỉ dẫn thêm."

"Nghe được đấy," Ghost nói. Một khoảng lặng dài. "Nghe này, dù gì đi nữa thì, Adrian, tôi nghĩ rằng chúng ta có cơ hội chắc chắn để ít nhất cho những dị thể dạng người ít nguy hiểm hơn hòa nhập với xã hội thường xuyên hơn một chút. Chúng ta có thể sử dụng sự cố này như một minh chứng cho thấy sự cô lập không giúp ích gì cho trạng thái cảm xúc của họ … "

"Để dành khi chúng ta gặp mặt trực tiếp. Đúng ra mà nói, tôi vẫn đang nghỉ phép. Andrews hết."


Không ai chú ý đến chiếc trực thăng màu đen không hãng tại sân bay, hay ba hành khách đang đi trên đường băng.

Adrian xách túi khi Beatrix đỡ Iris lên trực thăng. Nhất cử nhất động của thiếu nữ ấy đều bơ phờ. Hụt hẫng. Không ngạc nhiên.

"Đi đâu?" viên phi công hỏi khi Adrian leo lên sau hai người phụ nữ.

"Tôi không quan tâm," Adrian nói. "Chỉ cần đưa chúng tôi đến cơ sở Tổ Chức gần nhất nhanh nhất có thể."

"Vậy là Yellowstone," phi công nói. "Tầm vài giờ."

"Sao cũng được. Nếu anh cần gì, tôi sẽ ở phía sau."

Adrian rời buồng lái và ngồi vào khu chứa hàng của trực thăng. Iris cuộn tròn trên ghế, ôm lấy đâu gối. Cô ném cho anh một cái nhìn giận dữ khi cánh quạt lặng lẽ quay.

"Cô ấy ghét cái tính đó của anh đấy.." Beats ngồi xuống bên cạnh Adrian khi trực thăng cất cánh.

"Chỉ cần cô ấy còn sống, cô ấy có thể ghét tất cả gan ruột của tôi, từ tuyến tụy đến ruột kết của tôi."

"Anh không định nói chuyện với cô ấy à?"

"Chẳng giúp gì đâu. Cô ấy ghét tôi. Cô nói chuyện với cô ấy đi."

"Tại sao tôi phải là người khuyên bảo thiếu nữ nổi loạn tức giận chứ?" Beatrix càu nhàu. "Anh là nhà tâm lý học được đào tạo."

"Ừ, nhưng cô là phụ nữ. Không phải phụ nữ phải, như, cô biết, tự chăm sóc lẫn nhau và tương tự à?"

Beats đấm thật mạnh vào tay anh. "Đồ khốn. Vậy anh tự làm hết các thủ tục giấy tờ cho chuyện này luôn đi." Cô bước sang phía bên kia của khoang để ngồi cạnh Iris, người đã lùi ra xa và áp sát vào cửa sổ.

Adrian thở dài và rút trong túi ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ. Anh mở nắp bút và bắt đầu viết.

Nhiệm Vụ Thu Hồi thành công. Mình liệt kê nó là, "Thu hồi dưới cơn đau khi chết vì SCP-173." Nghe có vẻ phù hợp trên báo cáo…


"Đặc Vụ Andrews?"

Adrian thức dậy sau giấc ngủ ngắn, mắt lờ đờ và đau nhức, ngồi dậy và thắt dây an toàn vào chỗ ngồi của mình. “Andrews đây,” anh ta nói trong hệ thống liên lạc nội bộ. "Nói đi."

"Anh đã yêu cầu tôi cho biết khi chúng ta bay được mười phút để anh có thể gọi cho bên Núi Yellowstone? Thì … chúng ta còn mười phút nữa."

"Ừ, được thôi," Adrian nói. "Chờ một chút, tôi lên buồng lái đây."

Anh tháo dây an toàn của mình và đi đến phía trước trực thăng. "Anh còn tai nghe nào không?"

"Có," phi công nói. "Ghế của cơ trưởng, ở đằng kia."

“Cảm ơn,” Adrian nói, nhặt tai nghe và đeo nó lên đầu. "Nối máy tôi vào cơ sở đi."

"Cơ sở nào?" phi công hỏi.

“Tới Điểm…” Chân mày Adrian nhíu lại. "Tôi không… tôi không nhớ được. Chúng ta đang đi đâu vậy phi công?"

“Tôi… tôi không hoàn toàn chắc chắn, thưa ngài,” phi công cau mày nói. "Tôi thề là…"

Adrian nhìn ra cửa sổ phía trước. Đôi mắt anh mở to. "BAY LÊN!" anh hét lên.

Trước mặt họ, một ngọn núi phủ đầy tuyết chớp giật như một cuộn băng VHS kém chất lượng và nổ tung.


Sự Cố Zero
« Phần 1 | Phần 2 | Phần 3 | Phần 4 | Phần 5 »

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License