Ông cố nội của Đại Tướng Bowe đã qua đời tại Gettysburg dưới sự chỉ huy của Tướng Armstead trong cuộc giao tranh nổi tiếng của Pickett. Ông từng là một trong những người lính Liên Minh dũng cảm vượt qua bức tường đá ở Góc Đẫm Máu, bị một tên Yankee1 bẩn thỉu chết tiệt bắn vào ruột, đứng vững trong khi đồng đội rút lui, và dùng hơi thở cuối cùng để đâm một tên Ireland bẩn thỉu qua tim. Đó là một câu chuyện được truyền lại từ phía gia đình của cha ông như một tấm gương về lòng dũng cảm và sự dũng cảm của dòng máu Bowe.
Ông cố ngoại của Tướng Bowe cũng đã chết tại Gettysburg. Ông ta từng là thành viên của Trung Đoàn Bộ Binh 69 của Pennsylvania, một trong những con người dũng cảm đã bảo vệ bức tường đá ở Góc Đẫm Máu. Ông đã bắn vào bụng một tên nổi loạn bẩn thỉu sở hữu nô lệ và đứng ở trung tâm của cuộc giao tranh nặng nề nhất ở đỉnh điểm của Liên Minh miền Nam, nhưng khi kẻ thù rút lui, ông đã không nhận ra một trong những tên lính miền Nam chết tiệt chưa chết hẳn. Kẻ hèn nhát đó đã đâm vào tim ông khi anh nhảy qua hàng rào, và hai người họ đã chết trong vòng tay của nhau.
Không có cách nào để biết liệu các cụ cố của Tướng Robert Ulysses Abraham Jefferson Bowe có thực sự giết nhau trong trận Gettysburg hay không, nhưng điều đó có ý nghĩa đối với ông. Tướng Bowe là một người chiến đấu với mọi thứ, kể cả bản thân ông. Ông là một học giả đã chọn sự nghiệp trong quân đội, một nhà khoa học nghiên cứu phi khoa học, một người lính không có chiến tranh để chiến đấu. Xung đột nội bộ là lẽ sống của ông.
Ngày 11/9 là ngày tồi tệ nhất trong lịch sử nước Mỹ đối với nhiều người. Đối với Tướng Bowe thì không. Đối với vị Đại Tướng, cuộc tấn công khủng bố tồi tệ nhất trên đất Mỹ có nghĩa là một cơ hội để thực hiện các kế hoạch mà ông đã thực hiện trong nhiều năm. Đó là cơ hội để các cuộc đàm phán bí mật của ông ta với tổ chức bóng tối chỉ được biết đến là Tổ Chức được đưa ra ánh sáng (tương đối) của các hoạt động đen. Vài năm qua đối với Tướng Bowe rất tốt. Nhiều hoạt động thành công ở nước ngoài đã dẫn đến việc tăng cường tài trợ cho các dự án của Ủy Ban Bowe.
Và giờ, trong 12 giờ qua, tất cả những điều này đã trở thành thảm họa.
"Trước hết." Tướng Bowie nói trong khi lãnh đạo Hội Đồng Giám Sát Viên ngồi đối diện ông ta. “Hãy đảm bảo với tôi rằng những gì đang xảy ra ở Yellowstone không phải là khủng bố và nó sẽ được giải quyết.”
Giám Sát Viên nói, “Những gì đã xảy ra ở Yellowstone không phải là khủng bố. Chuyện này giống với những gì đã xảy ra trong quá trình thử nghiệm phát triển vũ khí. Tình trạng này sẽ được giải quyết trong vòng 24 giờ tới ”.
"Tốt." Tướng Bowie nói. “Ông sẽ chịu trách nhiệm cho việc đó.” Ông viết một cái gì đó trên một cuốn sổ tay. "Tôi cần báo cáo tình hình."
Giám Sát Viên cho biết, “Núi Yellowstone hiện đang trải qua sự bất ổn thời gian và bản thể học. Ngoài ra, chúng tôi đang cố gắng điều tra tình hình thiệt hại. Do Viễn Cảnh Tái Cấu Trúc Cấp-CK, tất cả cơ sở dữ liệu về Quy Trình Quản Thúc Đặc Biệt hiện không đồng bộ. Các chi nhánh ở Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và Nga hiện đang cho thấy các mã số tài liệu khác nhau của các vật thể khác nhau. Chúng tôi hiện đang phân loại chúng, dựa trên cơ sở dữ liệu của Hoa Kỳ và thêm hậu tố vào sự xuất hiện không đồng bộ của các chi nhánh ở nước ngoài, nhưng sẽ còn rất lâu nữa trước khi chuyện này được giải quyết hoàn toàn."
"Tôi đã không cho phép tổ chức của anh có cơ sở ở nước ngoài." Tướng Bowie nói với Giám Sát Viên. "Tôi nghĩ điều này sẽ xảy ra mà."
Giám Sát Viên nói, “Ông lo lắng về an ninh của các văn phòng nước ngoài của chúng ta. Hai việc này không giống nhau lắm."
"Dù gì đi nữa, theo ý kiến của Ủy Ban này thì các văn phòng nước ngoài của Tổ Chức hiện đang có nguy cơ an ninh không thể chấp nhận." Tướng Bowe lật sang trang tiếp theo trên tập giấy phác thảo của mình, ghi lại một ghi chú khác. "Sau khi kết thúc cuộc khủng hoảng hiện tại này, ông sẽ trình bày một kế hoạch để loại bỏ chúng và củng cố các dị thể của bên ông tại các cơ sở quản thúc Hoa Kỳ trong vòng không quá 5 năm."
Giám Sát Viên nói, "Chúng tôi đã được đảm bảo sẽ tự giám sát hoạt động của chúng tôi. Việc di dời tài nguyên của chúng tôi sẽ có vấn đề. Đó là chưa kể đến những dị thể không thể di dời do quy mô hoặc các yếu tố khác."
Tướng Bowe nói: “Đó là trước khi bọn ngốc các người cho nổ tung núi Yellowstone, và trước khi ông nói dối chúng tôi về tình trạng phân khu phát triển vũ khí của mình”.
Giám Sát Viên nói. "Chúng tôi chưa… "
"Tôi biết về Dự Án Olympia," Tướng Bowe cắt ngang. "Các nhà khoa học của ông đã tạo ra một dòng siêu chiến binh theo mô hình sản xuất và bằng cách nào đó đã quên báo cáo điều đó với Ủy Ban. Tôi đã đọc về khả năng của dòng Olympia. Ông có biết bao nhiêu lính đặc nhiệm Mỹ đã chết kể từ khi bắt đầu chiến tranh không? Ông có biết bao nhiêu sinh mạng có thể đã được cứu không?"
Giám Sát Viên không nói gì.
"Tổ Chức của ông đã chơi đùa đủ lâu rồi. Đã đến lúc trưởng thành và trở thành một phần của chính phủ", Tướng Bowe nói. Ông đóng cuốn số phác thảo của mình và đứng dậy. "Tôi sẽ liên lạc về việc hợp nhất tài sản của Tổ Chức vào Phòng Ban Chiến Tranh Huyền Bí vào chiều mai."
Giám Sát Viên nói, "Không có Phòng Ban Chiến Tranh Huyền Bí."
"Ngày mai sẽ có. Tổng thống và tôi sẽ đảm bảo điều đó."
Vị Đại Tướng rời văn phòng mà không nói lời tạm biệt hay yêu cầu nghiêm chào.
Vị Giám Sát Viên vẫn ngồi tại chỗ sau khi ông ta đã đi.
“Ý tưởng này thật tệ,” Adrian nói.
“Đó là việc tốt nhất chúng ta có thể làm,” Bill nói. "Chuẩn bị nào."
Adrian hít một hơi thật sâu, rồ ga và nắm chặt vô lăng.
Câu trả lời hóa ra khá đơn giản. Đi vào bằng cửa trước là không cần bàn cãi: quá nhiều kẻ thù đi lang thang trong hành lang, phải xử lý quá nhiều kẻ thù đủ mọi hình dạng và kích thước từ mọi hướng có thể. Mặt khác, có sự bất ổn thực tại… cụ thể là núi Yellowstone bị thay thế bằng một cánh đồng trống rỗng với các mạch nước phun và suối nước nóng trong khoảng ba mươi giây sau mỗi ba mươi phút.
Beatrix đã thực hiện một phép toán. Một chiếc xe di chuyển với tốc độ khoảng ba mươi dặm một giờ sẽ có vừa đủ thời gian để chạy qua đá hoa cương rắn và đến vị trí của bãi đậu xe chính ngay khi ngọn núi xuất hiện trở lại. Nó giống như lái xe qua một loạt các con lắc đang đung đưa, nếu các con lắc là vũ trụ và phép ẩn dụ ấy bớt gượng ép hơn một chút.
Adrian liếc nhìn những hành khách khác trong tiếng ồn ào của mình. Bill mang súng hoa cải, súng máy tiểu đội trên đùi. Beats, Effie và Vincent ngồi ở ghế sau: Effie đứng sẵn để nhảy vào tháp súng và dùng khẩu .50 Cal nếu mọi thứ trở nên tồi tệ.
Nếu mọi thứ trở nên tồi tệ… Vũ trụ đang điên loạn. Có một ngọn núi chết tiệt đang thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt anh. Và anh lại lo lắng về việc mọi thứ trở nên tệ hơn…
“Mười giây,” Bill nói, và Adrian càng nắm chặt tay lái hơn. "Bảy. Sáu, Năm…"
Adrian cho xe vào số ngay khi Bill nói "Năm", bắt đầu tăng tốc khi Bill nói "Ba", đã có một khoảnh khắc kinh hoàng khi anh nghĩ rằng đã không kịp và họ chuẩn bị lái thẳng vào một bức tường đá hoa cương, và sau đó ngọn núi biến mất và họ đang lái xe dọc theo một đồng bằng núi lửa bằng phẳng. Adrian phớt lờ những phương tiện khác phía sau, phớt lờ mọi thứ trừ con đường đứt đoạn trước mặt và giọng Bill đếm ngược, "tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba …" và sau đó những bình nguyên bằng phẳng biến mất, và họ đang lái xe qua một bãi đậu xe kín với ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy và máu vương vãi khắp mặt đất, và khi bức tường đang tiến lại thật gần, Adrian nhấn phanh và lốp xe rít lên, chiếc xe quay sang trái và đâm vào bức tường bê tông và RẮC.
"ĐỊCH BÊN PHẢI!" Bill hét lên. Súng máy của anh đã bắn ra ba loạt ngắn. Vincent đang hét lên điều gì đó, sau đó Adrian nghe thấy tiếng cạch cạch từ khẩu súng tiểu liên của Beatrix, sau đó là tiếng khai hỏa đều đặn của khẩu .50 Cal, rồi yên lặng.
Adrian liếc nhìn ra phía bên phải của chiếc xe. Một thứ gì đó to lớn, màu xám và hình người nằm trên mặt đất, giờ đã thủng lỗ chỗ vì đạn và trút hơi thở cuối cùng. Ở phía trước đầu của nó, nơi mà lẽ ra phải có một khuôn mặt, là một khoảng trống trống màu xám.
Một tiếng ọc ọc ướt đẫm của máu từ phía sau. Adrian quay lại nhìn. Anh ngay lập tức ước rằng mình đã không làm như vậy. Vince ngồi sụp xuống cửa, co giật và thở hổn hển. Toàn bộ phần trước đầu của anh ta, từ tai trở về trước, chỉ… biến mất. Effie rút khẩu súng lục của mình, đặt nó vào thái dương và bắn một phát. Thứ từng là Vince ngừng cử động.
Adrian nuốt khan và quay đi. "B…Báo cáo!" anh hét vào bóng tối.
"Đây là Xe Hai!" có một tiếng hét từ phía sau anh ta. "Frederickson! Mọi người đều ổn, nhưng đầu sau của chiếc xe bị kẹt vào tường!"
Chết tiệt, Adrian thì thầm. Thời điểm hẳn đã thay đổi. Anh hít một hơi thật sâu trước khi đặt câu hỏi mà không ai muốn có câu trả lời. "Xe Ba sao rồi?"
Một khoảng ngừng dài. "Tôi có thể thấy tấm chắn xe phía trước của họ nhô ra khỏi bức tường phía sau tôi," Frederickson hét lên. "Chỉ thế thôi." Lại im lặng. "Còn anh thì sao?"
Adrian liếc nhìn vào phía sau chiếc Humvee. Beatrix đang dùng bàn tay run rẩy lau đi khuôn mặt đầy máu của mình, trong khi Effie và Bill chật vật đưa thi thể của Vince ra khỏi băng ghế sau. "Một người tử vong," ông nói. "Là Vince."
Một nhịp im lặng khác. "Chết tiệt," Frederickson nói. "Được rồi, kế hoạch là gì?"
"Anh có nhìn thấy chúng tôi không?" Adrian hỏi.
"Ừ, tôi có thể nhìn thấy đèn đuôi của xe anh."
"Vậy xuống xe và lấy những gì có thể. Đưa đội của anh lên và chúng tôi sẽ tiếp tục đi bộ từ đây."
"Đã rõ. Đang di chuyển," Frederickson nói.
Adrian xoa môi trên, sự tuyệt vọng bắt đầu. Chỉ một phút bắt đầu nhiệm vụ, và Đội Iris đã phải chịu năm ca tử vong trong tổng số mười bốn người ban đầu của đội. Ngay cả đối với Chiếc Hộp Pandora, đó cũng không phải là những con số tốt.
Anh kiểm tra khẩu carbine của mình, đeo nó qua vai và leo ra khỏi cửa phụ của tài xế. Có thứ gì đó kêu ken két dưới chân khi anh bước ra khỏi xe, và anh soi đèn pin xuống để xem đó là gì.
Đó là một khuôn mặt. Của Vince. Adrian cho phép bản thân cảm thấy ghê sợ một chút trước khi nhắm mắt và hít thở lại. Các ngón tay anh nắm chặt một con dao mổ không tồn tại.
Có rất nhiều cách khác nhau để suy nghĩ về việc vượt qua một cơ sở chứa đầy quái vật ở giữa một sự kiện bất ổn thời gian. Một là "cơn ác mộng." Một cái khác là "bẫy tử thần."
Omega-7 gọi nó là "di chuyển qua lãnh thổ thù địch". Một hướng đi, vũ khí sẵn sàng, kiểm tra và kiểm tra lại mọi ngóc ngách và giao lộ. Chỉ giao tiếp bằng cử chỉ tay, vỗ vai, bóp chân. Chỉ cần kiểm tra, dọn đường, và di chuyển qua một loạt các hành lang và cửa ra vào.
Họ không còn chạm trán kẻ thù nào nữa, mặc dù đôi khi họ có thể nghe thấy những tiếng gầm gừ, càu nhàu và la hét từ sâu bên trong cơ sở. Ánh sáng nhấp nháy mờ ảo kỳ lạ biến mất khi họ tiến xa hơn và đến gần hơn các Neo Hằng Thực Scranton ở trung tâm của căn cứ. Nhìn chung, chuyển động của họ rất nhanh chóng, chuyên nghiệp và theo kế hoạch.
Thứ nằm bên ngoài Trạm An Ninh Nine trông giống như một con người cực kỳ béo phì, mặc dù cao hơn 9 mét và được bao phủ bởi các vết loét và khối u chảy nước. Một số lượng lớn xác chết đang thối rữa, phân hủy nằm xung quanh đó, hầu hết trong số họ mặc đồng phục của nhân viên Đội Đặc Nhiệm Cơ Động.
Một trong những người ít bị phân hủy nhất là một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc cam nhấn chút màu bạc. Squire đã chết khi tiếp xúc gần với con quái vật. Xác của ông vẫn cầm một con dao đã hoen ố trên một tay. Tay còn lại bị lún sâu đến cổ tay vào những cuộn mỡ quanh cổ sinh vật.
"Họ đã bị tấn công ngay sau khi bạn bước vào cơ sở," một giọng nói trầm thấp với chất giọng lạ cất lên. "Thật không may, tất cả bọn họ đã chết vào thời điểm tôi đến."
Chín thành viên còn sống sót của Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Omega-7 quay mặt lại với hình bóng bước ra từ bóng tối. Anh ấy rất cao và đẹp trai, với cánh tay được làm bằng thép.
"Cain," Beatrix thở phào. Cô hạ vũ khí xuống. Một lúc sau, theo một cử chỉ của Adrian, phần còn lại của Omega-7 cũng theo sau.
"Tôi sẽ không tiếp cận cái xác quá gần, nếu là cô," người đàn ông cao, mang vẻ ngoài người Semit nói. "Ngay cả khi đã chết, khí độc có thể gây tử vong."
"Cả đội, lùi lại," Adrian ra lệnh. "Đeo mặt nạ vào. Tập hợp tại Phòng Họp 6. Fredrickson, dẫn đầu."
Anh nhìn Squire một lần cuối cùng khi cả đội rút lui. Cơ thể của ông già đã tan biến thành chất nhờn, chỉ còn lại một bộ xương dính đầy lông. Con dao găm đã bị ăn mòn thành một đám rỉ sét, và một lúc sau, thậm chí nó còn vỡ vụn thành bụi đỏ nâu.
“Được rồi,” Adrian nói với các trưởng đội của mình, khi các thành viên còn lại vào vị trí nghỉ ngơi bên trong phòng họp. "Xem lại tình hình nào. Nước?"
“Ổn hết cả,” Beatrix nói. "Không bị nhiễm độc, còn nhiều."
"Đạn dược?"
“Toàn đội tôi có đủ băng đạn cả,” Frederickson nói.
"Effie và tôi đã cạn một băng. Nhặt thêm từ phần còn lại của Vince. Chúng tôi đều ổn," Bill nói.
"Được rồi. Không có thương tích, những người hy sinh được để lại tại chỗ. Đối với thiết bị cần thiết cho nhiệm vụ…" Adrian chế giễu và lắc đầu. "Tại thời điểm này, mọi người à, tôi không chắc nhiệm vụ của chúng ta là gì nữa. Đội Able đã ngừng hoạt động, có lẽ là đã hy sinh. Chín người chúng tôi sẽ không tiến sâu hơn vào địa điểm này. Nếu đây là bất kỳ nhiệm vụ nào khác, tôi sẽ gọi đây là tham chiến thất bại và hủy bỏ nhiệm vụ rồi."
"Nhưng đó không phải là bất kỳ nhiệm vụ bình thường," Beatrix chỉ ra. "Không còn nhiệm vụ nào sau vụ này cả. Chúng ta là tất cả những gì còn lại."
“Đúng vậy,” Adrian nói dứt khoát. "Vì vậy, tôi đang lấy đề xuất cho các ý tưởng về những gì chúng ta nên làm tiếp theo."
"Có ai gợi ý… mọi người biết đó. Hỏi xem người Sumer cổ đại đây nên làm gì?" Frederickson hỏi.
Cả ba người đều quay sang nhìn SCP-073. Chỉ anh là chưa bước vào phòng họp, và đang đứng ở hành lang bên ngoài, bình tĩnh nhìn xuống hành lang tối om, đôi bàn tay thép của anh nắm chặt trước mặt theo kiểu nghiêm nghị kỳ lạ.
Adrian và Beatrix nhìn nhau. "Cũng đáng để thử," Beatrix thừa nhận.
"Vâng," Cain nói. "Tôi thực sự có một số lời khuyên về những gì anh có thể làm để khắc phục tình trạng này."
“Được rồi,” Adrian nói. "Tại sao trước đây cậu không nói gì hết vậy?"
"Vì anh đã không hỏi," Cain trả lời. "Một câu trả lời sẽ không có ích gì nếu không được hỏi."
"Được rồi," Adrian lặp lại. "Chà, tôi đang băn khoăn. Chúng ta phải làm gì?"
"Điều đó sẽ phụ thuộc vào định nghĩa của bạn về từ 'chúng ta,'" Cain nói. "Nếu 'chúng tôi' ở đây đề cập đến anh, người phụ nữ này, và tôi… đó là câu trả lời mà tôi không muốn đưa ra. Nếu bởi 'chúng ta,' đề cập đến đội của anh nói chung… hầu hết họ sẽ không có ích gì. Ngoài anh và người yêu của anh, những người còn lại đều không quan trọng."
“… Tôi không chắc mình đã hiểu đúng,” Frederickson nói, sau một lúc dừng lại, “Nhưng tôi nghĩ Cain vừa bảo chúng ta cút đi và để anh và Beats xử lý phần còn lại.”
"Dường như là vậy," Adrian nói, thở dài. "Beats thì sao?"
"Theo như tôi thấy," Beatrix nói, "Cain là người duy nhất có bất kỳ ý tưởng nào, tức là anh ấy đã đi trước chúng ta một bước. Theo tôi thì chúng ta sẽ làm theo lời đề nghị của anh ấy." Cô nhìn người đàn ông cao lớn một cách lạnh lùng.
“Được rồi,” Adrian nói. "Vậy thì, chúng tôi quyết định như này. Beats và tôi sẽ đi cùng Cain. Về phần còn lại của đội… Frederickson, giờ anh sẽ là chỉ huy. Tôi đề nghị anh đưa phần còn lại của đội rút lui về điểm xuất phát của chúng ta. Sẽ có một lối ra sau… khoảng mười lăm phút… "
"Xin thứ lỗi sếp, nhưng cả ba chiếc Humvee đều tiêu tùng cả rồi. Không thể nào chúng tôi có thể chạy đủ nhanh để đến bên ngoài ngọn núi trước khi nó hiện hình lại," Frederickson chỉ ra. "Lối thoát duy nhất của chúng tôi là đi qua lối vào phía trước."
"Như thế mọi người sẽ phải qua những khu vực dày đặc kẻ thù nhất." Adrian chỉ ra. "Tỷ lệ thành công rất thấp."
"Vì vậy, trong trường hợp đó, chúng tôi cũng có thể đi cùng hai người, phải không?" Frederickson nói. "Dù sao chúng tôi cũng sẽ chết nếu cố gắng trốn thoát, vì vậy bọn tôi cũng có thể tham gia nhiệm vụ cảm tử này."
"Nghe này, Frederickson…"
"Xin lỗi, Adrian," Frederickson nói. "Anh đã giao tôi quyền kiểm soát đội rồi, nhớ không? Chuyện này không phụ thuộc vào anh nữa. Sáu người chúng tôi…"
Một tiếng gầm gừ nhỏ từ bóng tối làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ. Một cái gì đó lớn đang đến chỗ họ. "Tôi nghĩ," Beatrix nói một cách đen tối, "đó có thể là âm thanh hối thúc chúng ta ra quyết định đấy."
"Nhất trí," Frederickson nói. "Bọn tôi sẽ yểm trợ cho ba người. Có lẽ sẽ cho câu giờ được cho cả ba. Bắt đầu thôi."
Adrian quan sát sáu thành viên còn lại của Chiếc Hộp Pandora đang thiết lập một vòng vây phòng thủ ở hành lang. Họ trông rất nhỏ… và rất đơn độc. Anh tạo cử chỉ cắt bụng một con mèo bằng tay phải trống rỗng của mình và quay lại với Cain và Beatrix. "Được rồi. Lập đội hình theo tôi và bắt đầu thôi…"
Và ở một nơi khác trong cơ sở, bao quanh bởi xác chết và những người đang hấp hối, một khối đá mở ra, và một người đàn ông cao, khỏa thân với những hình xăm màu đỏ tươi trên khắp làn da ô liu của anh ta một lần nữa bước vào thế giới.