Dự Án Liêm Chính


đánh giá: +11+x

Giám đốc của Điểm-81 sống rất xa các khu vực của Tổ Chức, trong một ngôi nhà nhỏ nép mình trong dãy Rocky. Ông ngồi ở hiên sau, tận hưởng không khí trong lành buổi sáng. Ông hít một hơi thật sâu, rồi thêm một lần nữa, và mỉm cười khi nghĩ rằng hơi thở ở đây dễ chịu hơn bao nhiêu so với những hành lang dài và những căn phòng tối tăm bên dưới hồ. Ông yêu Điểm-81; chắc chắn là vậy. Nhưng Địa điểm-81 đã cũ rồi, được xây dựng từ nhiều năm trước. Đó là một nơi đáng kinh ngạc để thực hiện nghiên cứu, và quản thúc các thực thể dị thường, nhưng nó không mang lại cảm giác thoải mái.

Tuy nhiên, tất cả những điều đó đều ở trong tâm trí ông. Vị bác sĩ nhấm nháp một tách cà phê và nhàn rỗi nghịch ống truyền thuốc tĩnh mạch trên tay. Karlyle đang đọc một cuốn sách do một người bạn cũ tặng cho mình, một người hiện đã nghỉ hưu từ lâu tại Tổ chức. Họ đã gặp nhau khi còn là những chàng trai trẻ, đến với nhau khi họ buộc phải xóa bỏ mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Một lần, họ có thể đã nói rằng họ yêu nhau, theo cách riêng của họ.

Khi đã đến lúc người đàn ông kia rời Tổ chức, ông ta đã đưa cho Karlyle cuốn sách và một lời hứa — gặp lại nhau sau khi Aktus chịu nghỉ hưu và cùng nhau chuyển đến Ý. Họ luôn yêu nước Ý. Karlyle đã mỉm cười, cầm lấy cuốn sách, và thực hiện lời hứa ấy.

"Nhưng ai biết được, Karlyle," Oliver nói, "có lẽ cậu sẽ ở đây mãi mãi, mài mòn trong phòng thí nghiệm đó cho đến khi mặt trời tắt. Có trời mới biết cậu không già đi chút nào trong gần ba mươi năm."

Karlyle đã cười và nói với bạn mình hãy đợi ông. Sau khi Oliver Rights rời Tổ chức, ông chuyển đến Minneapolis, quê hương của mình. Ông mất vào một đêm, hai mươi ba năm sau, khi điện bị cắt vì một trận bão tuyết khiến ngôi nhà của ông tối sầm lại và ông chết cóng bên cạnh một bếp lửa trống rỗng. Ông đã 87 tuổi.

Cùng đêm đó, Karlyle chấp thuận lệnh nâng một SCP nguy hiểm lên cấp Keter, với những hạn chế. Ông không hề nghe tin về việc Oliver đã qua đời cho đến tận sau này. Ông đã không nghĩ về nó kể từ khi cầm cuốn sách này trên đường ra khỏi thị trấn.

Đôi mắt ông dán chặt vào dòng chữ viết tay ngay bên trong trang bìa. Gửi đến người bạn thân yêu nhất của tôi. Ông bắt đầu đọc.

Ông tiếp tục đọc đến tận sáng muộn, khi ông bắt đầu xem xét bữa trưa. Ông đứng dậy, bước chậm và cẩn thận về phía ngưỡng cửa rồi bước vào. Ông để cuốn sách trên bàn cạnh chiếc ghế bên ngoài.

Vị bác sĩ già kéo giãn gân cốt một chút và sau đó bắt đầu làm một chiếc bánh kẹp. Gà tây trên lúa mạch đen, bữa ăn tiêu chuẩn hồi còn làm việc. Tật cũ khó bỏ, nhưng ít nhất ở đây ông có thể tự thưởng cho mình một lát phô mai cheddar ăn kèm.

Tay ông với lấy tủ lạnh, và dừng lại khi nhận ra người đàn ông đang đứng trong góc phòng.

“À,” Karlyle nói chậm rãi khi mở tủ lạnh ra. "Thật tốt vì anh tham gia cùng tôi. Nhưng còn sớm để tôi quay lại làm việc đúng không? Tôi cảm thấy mới được hai ngày thôi."

Người đàn ông đứng lặng lẽ, bất động. Karlyle liếc nhìn xung quanh khi đóng cửa tủ lạnh, nhận ra sau đó có nhiều người khác trong ngôi nhà của mình, đang áp sát vào tường. Một số mặc âu phục, còn lại mặc thường phục. Một số mang theo vũ khí. Tất cả đều đứng im, nhìn thẳng về phía trước. Ông già lắc đầu cười. "Tôi nghĩ không cần phải trang trọng thế đâu. Chẳng có ai ở đây ngoài tôi và anh."

Tất cả đều rời khỏi phòng sau đó, ngoại trừ một.

"À, được rồi đấy." Karlyle vào phòng khách và ngồi xuống chiếc ghế sofa sang trọng. Ống truyền thuốc tĩnh mạch ở trong tay mình, được kết nối với một chiếc túi treo trên giá kim loại và theo ông bất cứ nơi nào ông bước đến. Nó lăn qua cây gỗ cứng và ngồi cạnh người khi ông làm vậy, lặng lẽ quan sát toàn cảnh. "Đến đây và ngồi xuống nào, Joshua. Tôi chắc chắn rằng việc này sẽ hơi lâu."

Người đàn ông trượt dài trên sàn một cách nhẹ nhàng, lặng lẽ. Anh ta tiến về phía một chiếc ghế và ngồi vào, mắt dán vào Karlyle từ phía bên kia phòng. Vị bác sĩ già tiếp tục ăn bánh mì của mình.

"Vậy thì," ông nói xen giữa những lần cắn vào miếng bánh, "một người như anh đang làm gì ở đây với một người như tôi? Và với một đoàn tùy tùng nữa chứ." Ông cẩn thận liếm môi. "Họ không thể gửi một người nào đó giản dị hơn, cho một ông già như Aktus này à?" Ông cười.

Người đàn ông kia không di chuyển. "Tôi ở đây không phải vì hiện trạng của ông. Tôi ở đây vì quá khứ của ông."

Karlyle ngừng lại đủ lâu để nuốt, và sau đó tiếp tục bữa ăn của mình. "Tất cả những điều đó, Joshua, là một cách khác để nói rằng tôi không phải là người như trước nữa. Anh biết điều đó, và những khúc xương già nua này cũng biết." Ông cắn một miếng nữa. "Tôi nghĩ anh sẽ gặp may hơn ở nơi khác, anh bạn ạ."

Sự im lặng đến khó chịu bị phá vỡ bởi tiếng chim hót líu lo bên ngoài. Karlyle nghĩ rằng nên nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng biết rõ điều nên làm hơn là đưa người đàn ông ấy ra khỏi tầm mắt của mình.

"Tôi không tìm kiếm tuổi trẻ của người đàn ông này, Jean," người đàn ông nói, "cũng không phải năng khiếu của anh ta với vũ khí."

Karlyle nhún vai, tóc gáy anh dựng lên. "Vậy tại sao anh lại ở đây?"

"Anh biết mà."

"Giải thích một chút được chứ. Tôi già lắm rồi."

Người đàn ông còn lại đứng dậy. "25 thực thể quản thúc trong vòng hai năm. Kiến thức sâu rộng về các hành vi và đặc điểm dị thường của nhiều thực thể khác. Khả năng thao túng các tình huống liên quan đến các dị thể để tạo điều kiện quản thúc. Hiểu biết về—" anh tạm dừng, "tiềm năng của các thực thể. Lý do anh đã tham gia Ủy Ban Phân Loại. Lý do họ đưa anh trở thành người đứng đầu. Lý do mà trong nhiệm kỳ của anh không có vụ vi phạm nào ở Điểm-81."

Karlyle gật đầu và gắp miếng bánh kẹp cuối cùng của mình. "Những điều anh nói, chúng là sự thật. Tôi sẽ không phủ nhận sự thật. Và, tôi là một ông già, Joshua à. Chắc chắn những kỹ năng ấy đã hao mòn. Chắc chắn họ đang tìm kiếm một thứ khác ngoài tôi."

"Không đâu."

"Và nếu tôi từ chối? Tôi hài lòng với công việc của mình, tôi tận hưởng những gì tôi làm. Tôi đã đặt những điều đó sau lưng mình, Joshua à. Tôi là người của khoa học, đã luôn là vậy. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không muốn từ bỏ điều đó luôn?"

"Đây là một món nợ cũ, Jean. Đây là món nợ mà anh biết là sẽ đến hạn trả. Năm tháng trôi qua và tuổi già đã chiến thắng tất cả trừ một số người chọn lọc. Bệnh tật đã hủy hoại nhiều người, nhưng một số vẫn bám trụ. Anh đã quên tại sao lại như vậy à?"

Karlyle tối mặt lại. "Không. Tôi không quên."

Joshua tiến về phía cửa. "Vậy tôi sẽ thông báo cho Hội Đồng về quyết định của anh. Thật không may, đây là ngày nghỉ cuối cùng của anh. Việc điều trị của anh có thể tiếp tục tại cơ sở quản thúc của chúng tôi."

"Anh cho rằng một ông già là rủi ro trong chuyến bay à?"

"Không," Joshua nói, "Tôi nghĩ là anh mới đúng."

Sau đó, một số đặc vụ xuất hiện, thu dọn đồ đạc của Karlyle và chuyển chúng ra ngoài. Vị tiến sĩ được đưa từ phòng khách ra cửa trước, và được áp giải lên xe chờ sẵn. Khi bước vào trong, ông dừng lại và quay mặt về phía Joshua. "Nó có đáng không?"

"Ai biết được chứ?" Joshua nói, đóng cửa lại. "Đối mặt với núi non, anh chỉ là một người đàn ông, Jean. Anh có thể tự quyết định khi nào nó kết thúc."

Chiếc xe rời khỏi ngôi nhà và bắt đầu chuyến đi dài xuống núi. Joshua ở lại thêm một lúc, đủ lâu để kiểm tra ngôi nhà lần cuối, và rồi anh ta cũng biến mất.

Một cuốn sách đang mở nằm trên bàn ở hiên sau, không được chú ý. Một dấu hiệu của tình yêu giữa hai người đã từng dám mơ về một cuộc sống bên nhau. Những giấc mơ đã trở nên tan vỡ và ký ức mất đi, nhưng cuốn sách vẫn còn đó, một minh chứng cho những gì cần thiết.

Đêm đó, trời mưa.


Cánh cửa buồng quản thúc từ từ mở ra, và một người phụ nữ bước vào trước. Zena biết người này, tiến sĩ của cô, người đã trò chuyện với cô mỗi khi cô buồn. Cô không nhận ra người đàn ông phía sau cô ấy, người đàn ông mặc áo khoác trắng, đeo kính đen và đầu bóng loáng. Ông cười với cô, và cô cũng cười đáp lại. Ông ta trông không đáng sợ như vậy.

"Zena," tiến sĩ của cô nói, "đây là tiến sĩ Aktus. Ông ấy ở đây để hỏi cháu một số câu, và sau đó chúng ta sẽ yêu cầu cháu làm một số việc, được chứ?"

Cô gái gật đầu, và ngồi thẳng lưng. Ts. Jora đi đến góc phòng, và Ts. Aktus bước tới và ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Zena. Ông đưa tay ra, và cô bắt lấy nó.

"Xin chào Zena, tên bác là Karlyle." Ông lại cười với cô. "Cháu có thể gọi cho tôi bất cứ tên gì cháu muốn."

Zena nghĩ về điều đó, và sau đó nói một cách phấn khởi. "Cháu có thể gọi bác là Karl được không?"

Karlyle cười. "Được chứ." Ông lấy một quả bóng màu đỏ từ trong túi áo khoác của mình và đưa nó trước mặt Zena. "Zena, Ts. Wensley nói với bác rằng cháu rất đặc biệt. Bác nghĩ điều đó rất thú vị, và bác tò mò muốn biết cháu đặc biệt như thế nào." Ông tung quả bóng và bắt lấy nó. "Cháu có thể làm cho quả bóng này có màu xanh lam không?"

Ông đưa quả bóng cho Zena. Cô bé nhận lấy nó, nhìn nó chăm chú, lắc nó vài cái rồi rũ người xuống. "Cháu thực sự không thể làm bất cứ điều gì trừ khi được ra lệnh."

Karlyle gật đầu. "Không sao đâu. Zena, hãy làm cho quả bóng này có màu xanh lam."

Đôi mắt cô gái khẽ co giật, cô bóp chặt quả bóng trong tay. Khi cô buông nó ra, nó có màu tím. Cô ho, và sau đó đưa nó cho Aktus, mắt cô hướng xuống.

Karlyle mỉm cười. "Không cần phải xấu hổ đâu, cháu à," ông nói, nhận lấy quả bóng. "Cháu đã hoàn thành một cách tuyệt vời."

Cô ngước lên. "Nhưng nó không phải là màu xanh."

Vị tiến sĩ nghiêng đầu. "Phải không? Bác lại thấy nó rất xanh. Cháu thấy đấy, các từ ngữ khác nhau, chúng có nghĩa khác nhau tùy thuộc vào nơi cháu đến. Đối với bác thì đây là màu xanh. Người ở chỗ bác gọi nó là màu xanh."

Zena nheo mắt. "Cháu… đây là màu xanh á?"

Karlyle gật đầu. "Xanh như tên bác là Ts. Aktus. Bây giờ, làm cho quả bóng màu xanh lam này có màu tím cho bác."

Zena nhìn chằm chằm vào quả bóng một lần nữa, và sau đó bóp nó. Khi cô ấy thả nó ra, nó có màu xanh lục. Cô ngước nhìn Karlyle, tò mò. Ông ấy mỉm cười.

“Tốt, Zena,” ông nói, chậm rãi gật đầu. "Rất tốt."



Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License