Trên một chiếc kệ trong văn phòng, ba con khỉ nhỏ bé ngồi trong một chiếc hộp bị khóa. Chúng đã ở trong đó qua nhiều năm, chưa từng nhúc nhích, chỉ làm việc của mình. Nhưng giờ… giờ lại có gì đó khác biệt. Chúng không còn như trước nữa. Mặc dù, chúng có thể di chuyển, và nói chuyện, như chúng đã từng…
Con khỉ đầu tiên xoay đầu từ bên này sang bên kia, đôi tay của nó vẫn che mắt lại. "Có ai ở đó không?"
Con khỉ thứ hai, với đôi tay che kín tai mình, thấy người em của mình cử động. "Trời đất ơi, một con khỉ biết nói!"
Con khỉ thứ ba, với đôi tay che ngang miệng nó, bực tức mà đảo mắt. Nó giơ chân lên, và gõ vào người em trai bị điếc, rồi ra hiệu về cái cửa.
Con khỉ Mù lắc đầu để xác nhận. "Anh em chúng ta đang ở đâu đây?"
Con khỉ Điếc cất lời, dù không nghe được câu trả lời. "Em thấy một lối thoát! Nếu chúng ta tự ném mình về phía tường, cái nhà tù này sẽ di chuyển theo!"
Con khỉ Ngốc gật đầu, giữ bàn chân mình bằng ba ngón tay. Khi nó đếm đến ba, chúng tự ném người về phía tường. Thật ra, con Ngốc và con Điếc làm được, con Mù cần được thúc vào người mới làm được. Lũ khỉ tiếp tục lặp lại việc đó vài lần, đến khi chiếc hộp chứa đựng chúng rơi xuống sàn.
Ổ khóa bị vỡ, và ba con khỉ trèo ra ngoài, vào thế giới chưa sẵn sàng cho chúng. Chúng dạo bước một cách tự tin, xuống các hành lang của Điểm 19, không hề biết về những rắc rối chúng để lại trên đường.
Một nghiên cứu viên thấy con khỉ đầu tiên khi anh đang nhập mã an ninh của mình. Thị giác của anh đột ngột ngừng hoạt động, nên anh lỡ tay nhấn nhầm nút, mở một cánh cửa buồng quản thúc thay vì khóa nó lại. "Cái tiếng quái quỷ gì thế?" là những từ cuối cùng anh thốt lên.
Một đặc vụ trông thấy con khỉ thứ hai khi anh nghe thấy tiếng còi báo động. Khi anh không còn nghe thấy âm thanh đó nữa, anh gắn lại khẩu súng vào người, và ra hiệu an toàn. "Khoan, không phải, nó chưa kết thúc!" là câu cuối cùng anh nói.
Nhân viên bảo vệ được cử đến để báo cáo tình hình bắt gặp con khỉ thứ ba trước khi kịp phát hiện những kẻ đào tẩu. Hậu quả là, anh ta không thể thuật lại sự việc với cấp trên, trước khi anh bị tàn sát một cách tàn nhẫn. Đến giây phút cuối cùng, anh ta cũng chẳng thể cất lên một tiếng hét.
Vấp phải một mảnh vỡ, Con khỉ đầu tiên cất giọng lên. "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Với chiếc đuôi để chỉ đường cho người anh mù của mình, Con khỉ thứ hai cất tiếng gọi. "Hãy xuống dưới kia! Em biết có người giúp được chúng mình."
Con khỉ cuối cùng sẽ thở dài, nếu nó có thể. Thay vào đó nó đi theo hai người em của mình, cố hết sức để giúp chúng không bị lạc. Như đi chăn mèo vậy! Hoặc là, bạn biết đó, dẫn một con khỉ mù và con khỉ điếc trong khi mình không thể nói gì được.
Cuối cùng, ba anh em cũng đến được căn phòng họ cần tìm. Người mà họ đang tìm đang ở bên trong. Chúng biết rằng sâu thẳm trong trái tim nhựa nhỏ bé của mình rằng chúng chỉ là những mảnh nhỏ của một tổng thể lớn hơn, không phải những thứ có thật.
"Chúng ta có nên gõ cửa không?" Con đầu tiên hỏi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa to lớn ấy.
"Anh nghĩ là không cần đâu!" Con thứ hai đáp, trong lúc cánh cửa chậm rãi mở ra.
Con thứ ba, như thường lệ, không nói gì cả. Nó chỉ nở nụ cười, cảm thấy các nguyên tử cấu tạo nên mình nới lỏng ra, và bắt đầu hướng về người đang chờ đợi chúng.
"Các con của ta. Cảm ơn, vì đã chứa đựng quyền năng này, trong suốt quãng thời gian qua. Nhưng bây giờ, ta cần lấy lại chúng. Hãy để lại lời trăn trối của mình, để ta nhớ về các con."
"Việc này có đau không?" Và một con biến mất.
"Hãy trao sự yêu thương của tôi đến những ai cần đến nó!" Và giờ là hai con.
Con thứ ba, với một tiếng "pop" đáng sợ giật mạnh đôi tay khỏi miệng mình. Nó duỗi hàm răng của mình trong khi người kia chờ đợi, hít một hơi thật sâu, và cất lên những lời duy nhất nó có thể.
"Chà, chết tiệt."
Và cả ba đều không còn nữa. Nhưng chúng sẽ được nhớ đến.
Sau một vụ vi phạm quản thúc diện rộng của Keter, không ai để ý đến sự mất tích của ba con khỉ tí hon ấy. Giữa những cái xác ấy đã từng là một nghiên cứu viên đã được khen thưởng là người thông thái nhất, đó có thể là lý do tại sao sự mất tích của một con khỉ khác không được báo lại.