"Tôi Nghỉ Việc"


đánh giá: +11+x

"Anh vừa nói gì thế?" Bảy nhìn chằm chằm trong kinh hoàng. Cô là người đầu tiên trong số họ nói, nhưng không phải là người duy nhất.

"Anh không thể làm như vậy!" Tám bối rối, nói với vẻ buộc tội. Ông đập mạnh tay xuống bàn, rồi lắc nó, do đã mạnh tay hơn dự định. "Đây là công việc trọn đời! Nói với anh ấy đi, Sáu!"

Các ngón tay của Sáu chạm vào nhau theo hình tháp, và quan sát Mười Hai qua các kẽ ngón của mình. Bất kỳ ai để ý có thể nhận ra sự tương đồng đáng kể giữa hai người đàn ông. Trong khi Mười Hai rõ ràng là anh cả trong số hai người, Sáu cũng không cách xa ông lắm. Góc mũi, độ nghiêng của đầu, thậm chí là hình dạng khuôn mặt, có thể thấy rằng họ là anh em. Người ta có thể mong đợi Sáu thậm chí có cùng một chỗ hói mà Mười Hai tự hào, nếu ai đó có thể khiến Sáu lấy chiếc mũ cao bồi chết tiệt đó xuống.

"Tôi không chắc lắm," Sáu trả lời Tám. "Thật ra thì, chuyện này chưa bao giờ xảy ra."

"Không, chuyện này chưa từng được thực hiện," Mười Hai đồng tình. "Kể từ khi hội đồng bắt đầu hoạt động, mọi giám sát viên đều rời chức vụ một cách bất ngờ. Bị bắn, đâm, nổ tung, lộn từ trong ra ngoài, được rút gọn thành một khái niệm nhận thức lan truyền không bao giờ chết—" Ông khẽ gật đầu với Chín, người gật đầu công nhận." —Và trở về với các nguyên tử tạo nên họ. Nhưng toàn bộ chuyện với Điểm 19 khiến tôi phải suy nghĩ. Tôi là một ông già. Nếu tôi chết, tôi sẽ chết theo cách riêng của mình, trên giường của chính tôi, nhìn vào bức ảnh chụp người vợ yêu dấu của mình." Ông dừng lại, và liếc nhìn đôi tay của mình.

Hai với tới và đặt tay cô lên trên bàn tay của ông. "Không sao đâu, Adam. Tất cả chúng ta đều nhớ cô ấy."

"Tôi không quan tâm đến lời bào chữa của anh," Năm cáu kỉnh nói. Ngón tay của ông chạm vào bàn, giống như đang cố gắng chỉ vào điều khoản trong một hợp đồng không tồn tại. "Các quy định đã nói rất rõ. Một khi anh đã tuyên thệ, một khi anh đã tham gia Hội Đồng, anh sẽ ở trong đó một chặng đường dài. Nếu anh muốn rời đi, chúng tôi sẽ vui lòng loại bỏ anh… vĩnh viễn.”

Năm không nhận ra những cái liếc mắt xung quanh bàn tại lúc đó, từ Sáu, đến Hai, đến Chín, đến Ba. Rõ ràng, cái liếc mắt cho biết rằng ai đó đang phản ứng thái quá. Cho dù có để ý thì ông cũng sẽ không quan tâm. Tất nhiên ông ấy đã phản ứng thái quá. Ai đó phải thế.

“Ngoại trừ rằng tôi không tuyên thệ,” Mười Hai đáp lại rất nhẹ nhàng. "Tôi đã giúp tạo ra lời tuyên thệ. Nhưng tôi chưa bao giờ tự mình thực hiện nó. Các hồ sơ sẽ chứng minh điều đó."

Năm nhìn chằm chằm, há hốc miệng. Ông ngã người ra sau ghế và lắc đầu.

Bảy tiếp tục cuộc tranh luận, và đứng dậy từ chỗ ngồi. “Dù là vậy đi nữa. Anh không được phép nghỉ việc. Là một trong số ít nhà sáng lập—"

"Tôi không phải—" Mười Hai đáp.

"Anh đã ở đây khi mọi thứ bắt đầu. Dù có là thành viên ban đầu của hội đồng hay không, anh là người vô cùng quan trọng đối với chúng tôi, và chúng tôi cần anh ở đây. Chúng tôi cần những kiến thức của anh, và chúng tôi không thể mạo hiểm để anh tự nguyện rời khỏi Tổ Chức, trong khi các thế lực khác có thể lợi dụng anh."

"Ồ không cần lo đâu," Mười Hai xen vào. "Tôi không ngu ngốc đến thế đâu. Tôi vẫn có vệ sĩ mà. Giống như một cựu tổng thống, tôi sẽ vẫn được bảo vệ. Tôi thật sự đã dành khoảng chục năm qua để xây dựng cho mình một thị trấn nhỏ, trên vùng núi nơi tôi đã nuôi dưỡng những chàng trai của mình." Ông cẩn thận không nhìn vào Sáu. "Nó chứa đầy các đặc vụ nghỉ hưu, và vài nhà khoa học biết mình đang làm gì. Bản tính của tôi đã là một người cẩn thận rồi."

Ông hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, mắt ngước lên nhìn Sáu. "Tôi đã có con. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng, vì công việc này. Một số chúng lớn lên trở thành người tốt, không phải do tôi. Tôi có cháu mà, tôi chỉ mới trông thấy qua mấy bức ảnh. Tôi muốn gắn bó với cháu chắt của mình. Tôi muốn ôm một đứa trẻ trên đầu gối trong những năm tháng cuối đời của mình. Tôi muốn có thể nhìn thấy thế hệ mới theo ý của mình, không phải… "

Lệ trào ra từ khóe mắt, giọng nghẹn lại trong cổ họng. “Tôi… tôi muốn có thể yên giấc, không nghĩ về quyết định của mình ngày hôm đó…” Giọng ông nhỏ dần, và nhìn lại vào tay mình.

Một giọng nói bình thường lặng lẽ cất lên. "Việc này đủ đơn giản. Chúng ta sẽ biểu quyết như quy tắc, được không?" Các thành viên lặng lẽ gật đầu với Người phụ trách. "Ai phản đối Mười Hai nghỉ hưu?"

Các bàn tay giơ lên. Bảy. Năm. Tám. Chín. Bốn. Tám nhìn những người khác với ánh mắt đầy mong đợi, và nó càng thêm mãnh liệt khi những bàn tay đó không hề do dự.

"Ai đồng thuận?"

Sáu và Hai liền giơ tay như đạn đại bác, cả hai đều háo hức giúp… người bạn của mình? Tay của Chín giơ lên nhẹ nhàng hơn.

Mười Một do dự… rồi lắc đầu. Cô ấy không đồng thuận, nhưng cũng không phản đối.

Mười Hai cử động để giơ tay lên, nhưng lại hạ xuống trước cái trừng mắt từ Một. Rõ ràng là phiếu bầu của chính ông sẽ không được tính.

Ba lắc đầu bỏ phiếu trắng. Anh ta không muốn tham gia vào cuộc chiến này. Mười rõ ràng đang chìm trong suy nghĩ, nhưng tay cô ấy cũng giơ lên. Trước sự sửng sốt của tất cả, tay của Một đã giơ lên.

"Năm đối năm," Tám nói. "Kết quả nghiêng về phía phản đối. Anh ở lại."

Mười Hai ngồi đó, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bàn, như thể tất cả giấc mơ tan vỡ của mình đều được mở ra tại đó.

Cho đến khi ai đó ho sau lưng anh. Mười Hai sững sờ, chỉ chăm chú theo dõi ánh mắt của những người ủng hộ ông quanh bàn đều sáng lên, và những người gièm pha ông gần như nheo mắt lại. Ông không cần quay người lại để biết người đó là ai, với tay đã giơ lên.

Adam, nay không còn là Mười Hai nữa, rời khỏi ghế. Ông xoay người nắm lấy bàn tay của người đàn ông gầy và cao lêu nghêu phía sau mình, háo hức nói. "Cảm ơn ông, cảm ơn ông, cảm ơn ông nhiều lắm!"

"Không có gì đâu." Mười Ba đưa tay ra và đưa một chiếc hộp nhỏ cho vị Giám Sát Viên đầu tiên nghỉ hưu. "Tôi hy vọng anh không phiền, nhưng tôi có một chiếc đồng hồ cho anh."

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License