Đám Keter Đội Mũ


đánh giá: +4+x

Paul: Caaarl! Tại sao lại có bức tượng trong nhà của chúng ta? Nó nhìn buồn cười lắm

Carl: Ý của ông là sao?

Paul: Bức tượng. Ngay đằng kia. Ở chính giữa của phòng khách.

Carl: Oh, là nó à! Tôi cứ tưởng là một ngọn núi đấy

Paul: Núi đéo gì mà ở trong nhà được!

Carl: Làm thế nào mà ông biết được điều đó?

Paul: Tôi không! Tôi không làm mà! Mà thế đéo nào ông mang nó vô nhà được?

Carl: Tôi không hề mang nó đến đây. Thứ nhất tôi vô tội.

Paul: Thế sao nó lại nhìn vào ông??

Carl: Chắc là do chân tôi.

Paul: Ông lấy thứ này từ đâu?

Carl: Từ cặp chân đẹp và gợi cảm của tôi

Paul: Trả lời tôi, Carl.

Carl: Nó tự xuất hiện từ cái mũ chóp mà tôi sử dụng cho mấy mánh ảo thuật ấy.

Paul: Caaarl!

Carl: Được rồi. Tôi đã đột nhập vào một nơi gọi là Điểm 19.

Paul: Thế quái nào mà ông vô đấy được? Ông thậm chí còn không có tay.

Paul: Thế thứ này là cái gì?

Carl: Tôi không biết. Tôi đã cố ăn nó nhưng nó được làm từ đá và sơn.

Paul: Tại sao ông lại đột nhập vào một nơi và ăn những gì ông tìm thấy?

Carl: Tại vì một cái sandwich trứng là không đủ.

Paul: Tôi không nghe nữa muốn nghe nữa đâu

(Paul xoay người lại trước khi Carl chợp mắt.)

Carl: Woah!Thứ đó vừa mới di chuyển.

Paul: Gì cơ? Tôi vừa quay lưng lại 1 giây trước. Giờ thì làm sao đây?

Carl: Tôi vừa đánh chìm một con thuyền vào 4 ngày trước đấy.

Paul: Tôi không cố ý!

Carl: Thế ý của ông là gì?

Paul: Tại sao nó lại di chuyển?

Carl: Nó phải đi theo định mệnh của chính nó.

Paul: Caaarl!

Carl: Nó đang trượt trên sàn nhà.

Paul: Nói thật đi.

Carl: Tôi không biết! Chắc nó để ý tới chân ông.

(Paul quay người lại, đang nhìn vào bức tượng trước mặt anh ấy.)

Paul: Lạy chúa.

Carl: Yeah, đây chắc chắn là lỗi của tôi.

Paul: Ồ vậy luôn à?

Carl: Ít ra tôi cũng không mang theo một thứ khác mà tôi tìm thấy.

Paul: Nó là thứ gì?

Carl: Một gã tái nhợt, tay dài. Tôi nhìn vào mặt hắn trong 1 giây và hắn nổi điên lên.

Paul: Tôi thật thất vọng về ông.

Carl: Ông hơi xấu tính đấy. Giờ tôi ước là mình không mang gã đó về nữa

Paul: Tôi sẽ không nói chuyện với ông nữa.
Carl: Thật thô lỗ. Tôi đang thất vọng về ông đấy.

(Đập mạnh vào cách cửa.)

Paul: Ai đó?

Carl: Chắc chắn là gã tái nhợt

Paul: Tài sao?Vì sao?

Carl: Có lẽ hắn là người bạn thân nhất của bức tượng.

Paul: Caaarl!

Carl: Ừm, tôi không biết.

Paul: Hôm nay ông tệ vãi.

Carl: Tôi ăn trộm thứ này vào hôm qua.

Paul: Thậm chí giờ tôi còn không thể sốc hơn được nữa ấy.

Carl: Được rồi, tôi sẽ mở cửa.

Paul: Ông phải làm thế, Carl.

(Carl đi đến cánh cửa trong khi Paul vẫn đang bị kẹt khi phải nhìn vào bức tượng.)

Carl: Nó đã di chuyển lại lần nữa chưa?

Paul: Chưa đâu!

(Carl lùi lại)

Carl: Yep, đó là gã điên.

Paul: Tôi nghĩ chúng ta nên đóng cửa, Carl.

Carl: Được rồi.

Paul: Vậy, chúng ta nên làm gì với thứ này đây.

Carl: Bán nó cho viện bảo tàng nghệ thuật.

Paul: Tôi đã nghĩ rằng nên trả nó lại.

Carl: Không thể nào, chúng ta có thể có rất nhiều xác chết với thứ này.

(Tạm ngưng.)

Paul: Caaaaaaarl!

Carl: Được rồi, tôi sẽ trả nó lại.

Paul: Không, tôi sẽ trả nó lại.

Carl: Đây là một ý tưởng tồi, Paul. Bọn họ có rất nhiều súng ở đó

Paul: Được rồi. Ông còn làm việc gì khác ở đó không?

Carl: Tôi giết một vài người và ăn giấy

Paul: Oh.

Carl: Ý tôi là nó đã la hét trong khi tôi đang ăn

Paul: Con người hay là tờ giấy?

Carl: Thế ông nghĩ là gì? Chỉ là tờ giấy thôi!

Paul: Caaarl! Tôi đã nói gì về việc ăn những thú biết hét?

Carl: Cái sandwich trứng chưa làm tôi no mà.

Paul: Caaarl!

Carl: Ông đã đúng. Ông từng nói với tôi rằng không được làm thế.

Paul: Được rồi. Thứ lỗi cho tôi, giờ tôi sẽ tìm cách để trả lại bức tượng này.

(Paul bắt đầu đẩy bức tượng ra khỏi nhà)

Carl: Yep, Anh ta sẽ bị giết ở ngoài đó.

Paul: Tôi có thể nghe thấy ông nói đấy, Carl!

Carl: Xin lỗi.

(Paul đi ra khỏi nhà, hét lớn.)

Paul: Caaaaaaarl!

Carl: Tôi đã bảo ông rồi, Paul!

(Kết thúc cuộc trò chuyện.)

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License