Paul: Caaarl! Tại sao lại có bức tượng trong nhà của chúng ta? Nó nhìn buồn cười lắm
Carl: Ý của ông là sao?
Paul: Bức tượng. Ngay đằng kia. Ở chính giữa của phòng khách.
Carl: Oh, là nó à! Tôi cứ tưởng là một ngọn núi đấy
Paul: Núi đéo gì mà ở trong nhà được!
Carl: Làm thế nào mà ông biết được điều đó?
Paul: Tôi không! Tôi không làm mà! Mà thế đéo nào ông mang nó vô nhà được?
Carl: Tôi không hề mang nó đến đây. Thứ nhất tôi vô tội.
Paul: Thế sao nó lại nhìn vào ông??
Carl: Chắc là do chân tôi.
Paul: Ông lấy thứ này từ đâu?
Carl: Từ cặp chân đẹp và gợi cảm của tôi
Paul: Trả lời tôi, Carl.
Carl: Nó tự xuất hiện từ cái mũ chóp mà tôi sử dụng cho mấy mánh ảo thuật ấy.
Paul: Caaarl!
Carl: Được rồi. Tôi đã đột nhập vào một nơi gọi là Điểm 19.
Paul: Thế quái nào mà ông vô đấy được? Ông thậm chí còn không có tay.
Paul: Thế thứ này là cái gì?
Carl: Tôi không biết. Tôi đã cố ăn nó nhưng nó được làm từ đá và sơn.
Paul: Tại sao ông lại đột nhập vào một nơi và ăn những gì ông tìm thấy?
Carl: Tại vì một cái sandwich trứng là không đủ.
Paul: Tôi không nghe nữa muốn nghe nữa đâu
(Paul xoay người lại trước khi Carl chợp mắt.)
Carl: Woah!Thứ đó vừa mới di chuyển.
Paul: Gì cơ? Tôi vừa quay lưng lại 1 giây trước. Giờ thì làm sao đây?
Carl: Tôi vừa đánh chìm một con thuyền vào 4 ngày trước đấy.
Paul: Tôi không cố ý!
Carl: Thế ý của ông là gì?
Paul: Tại sao nó lại di chuyển?
Carl: Nó phải đi theo định mệnh của chính nó.
Paul: Caaarl!
Carl: Nó đang trượt trên sàn nhà.
Paul: Nói thật đi.
Carl: Tôi không biết! Chắc nó để ý tới chân ông.
(Paul quay người lại, đang nhìn vào bức tượng trước mặt anh ấy.)
Paul: Lạy chúa.
Carl: Yeah, đây chắc chắn là lỗi của tôi.
Paul: Ồ vậy luôn à?
Carl: Ít ra tôi cũng không mang theo một thứ khác mà tôi tìm thấy.
Paul: Nó là thứ gì?
Carl: Một gã tái nhợt, tay dài. Tôi nhìn vào mặt hắn trong 1 giây và hắn nổi điên lên.
Paul: Tôi thật thất vọng về ông.
Carl: Ông hơi xấu tính đấy. Giờ tôi ước là mình không mang gã đó về nữa
Paul: Tôi sẽ không nói chuyện với ông nữa.
Carl: Thật thô lỗ. Tôi đang thất vọng về ông đấy.(Đập mạnh vào cách cửa.)
Paul: Ai đó?
Carl: Chắc chắn là gã tái nhợt
Paul: Tài sao?Vì sao?
Carl: Có lẽ hắn là người bạn thân nhất của bức tượng.
Paul: Caaarl!
Carl: Ừm, tôi không biết.
Paul: Hôm nay ông tệ vãi.
Carl: Tôi ăn trộm thứ này vào hôm qua.
Paul: Thậm chí giờ tôi còn không thể sốc hơn được nữa ấy.
Carl: Được rồi, tôi sẽ mở cửa.
Paul: Ông phải làm thế, Carl.
(Carl đi đến cánh cửa trong khi Paul vẫn đang bị kẹt khi phải nhìn vào bức tượng.)
Carl: Nó đã di chuyển lại lần nữa chưa?
Paul: Chưa đâu!
(Carl lùi lại)
Carl: Yep, đó là gã điên.
Paul: Tôi nghĩ chúng ta nên đóng cửa, Carl.
Carl: Được rồi.
Paul: Vậy, chúng ta nên làm gì với thứ này đây.
Carl: Bán nó cho viện bảo tàng nghệ thuật.
Paul: Tôi đã nghĩ rằng nên trả nó lại.
Carl: Không thể nào, chúng ta có thể có rất nhiều xác chết với thứ này.(Tạm ngưng.)
Paul: Caaaaaaarl!
Carl: Được rồi, tôi sẽ trả nó lại.
Paul: Không, tôi sẽ trả nó lại.
Carl: Đây là một ý tưởng tồi, Paul. Bọn họ có rất nhiều súng ở đó
Paul: Được rồi. Ông còn làm việc gì khác ở đó không?
Carl: Tôi giết một vài người và ăn giấy
Paul: Oh.
Carl: Ý tôi là nó đã la hét trong khi tôi đang ăn
Paul: Con người hay là tờ giấy?
Carl: Thế ông nghĩ là gì? Chỉ là tờ giấy thôi!
Paul: Caaarl! Tôi đã nói gì về việc ăn những thú biết hét?
Carl: Cái sandwich trứng chưa làm tôi no mà.
Paul: Caaarl!
Carl: Ông đã đúng. Ông từng nói với tôi rằng không được làm thế.
Paul: Được rồi. Thứ lỗi cho tôi, giờ tôi sẽ tìm cách để trả lại bức tượng này.
(Paul bắt đầu đẩy bức tượng ra khỏi nhà)
Carl: Yep, Anh ta sẽ bị giết ở ngoài đó.
Paul: Tôi có thể nghe thấy ông nói đấy, Carl!
Carl: Xin lỗi.
(Paul đi ra khỏi nhà, hét lớn.)
Paul: Caaaaaaarl!
Carl: Tôi đã bảo ông rồi, Paul!
(Kết thúc cuộc trò chuyện.)
Đám Keter Đội Mũ
sửa đổi trang: 12, chỉnh sửa lần cuối: 23 Mar 2023 16:16