Không Giết Gì Ngoài Thời Gian


đánh giá: +6+x

Tôi soát lại danh sách của mình ba lần trước khi ấn cái nút mà sẽ đưa tôi đi khắp vũ trụ. Mọi thứ dường như hoàn hảo.

SCPF Athens là đỉnh cao công nghệ của Tổ Chức: một bộ khung làm từ gốm thép cùng một máy tạo từ trường được tích hợp sẵn để bảo vệ người sử dụng khỏi những mảnh vỡ và bức xạ vũ trụ. Một máy phát điện nguyên mẫu chạy bằng phản ứng hợp hạnh lạnh với công suất đạt 2,000 MW. Ba động cơ hạng nhẹ có thể tạo ra lực gia tốc có độ lớn 1G cho đến khi bạn tắt nó hay cho đến tận cùng của vũ trụ.

Tiếp theo là vương miện của những thành tựu loài người đạt được: Động Cơ Dịch Chuyển Hồi Quy. Là sự kết hợp giữa huyền thuật và công nghệ, nó có thể, với chỉ một chút năng lượng, tạo ra một lối đi xuyên không gian cho phép dịch chuyển đến bất kì đâu trong tầm quan sát được của vũ trụ.

Sau một khoảng thời gian phụ thuộc vào lượng năng lượng bạn cung cấp, nó sẽ kéo bạn quay trở lại điểm xuất phát. Nó sẽ không mang theo bất kì thứ gì bạn không đem đi từ đầu và cũng không để lại bất kì thứ gì.

Không lấy gì ngoài những bức ảnh.

Không để lại gì ngoài những dấu chân.

Không giết gì ngoài thời gian.

Chúng tôi đã thử nghiệm thứ này cả tá lần rồi. Với côn trùng. Với chó. Và cuối cùng là với một con tinh tinh. Chúng cư xử hơi kì lạ khi quay trở về nhưng ai mà lại không thế cơ chứ?

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gửi một người ra ngoài khoảng không rộng lớn. Và chỉ mình tôi sẽ kể cho họ nghe những điều kì diệu tôi đã thấy ở đó.

Tôi bấm nút và bảng điều khiển sáng lên như cây thông Noel. Nguồn năng lượng đột nhiên tăng vọt. Nó lớn.

Bạn biết không, tôi đã có thời gian để nghĩ về những gì đã đưa đẩy tôi đến đây. Những đêm dài. Những mối quan hệ ngắn ngủi. Năm đó với Diana.

Tôi lúc nào cũng bận rộn. Thủ tục giấy tờ. Yêu cầu tài trợ. Các khoản trợ cấp. Để ý việc này, chú ý việc kia. Điều này là để bù đắp lại cho tất cả những thứ đó. Một thành tựu nổi bật cho một cuộc đời nhàm chán.

Còn mức nhảy vọt về năng lượng kia. Mắt tôi, tay tôi, ngay cả trái tim đang đập của tôi đã bay qua hàng vạn năm ánh sáng trong tích tắc. Nhưng tôi vẫn ở đây.



Và tôi không cảm thấy gì cả.



Không có cảm giác nào. Không cảm thấy đau. Không cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng. Nhưng dù vậy, con tàu đang chở da của tôi sẽ quay trở lại.

phải quay trở lại.

Tôi không có được nhìn ngắm vũ trụ ngoài kia trong khi tôi đợi. Tôi thử hát cho mình nghe, nhưng không nghe thấy được gì cả. Tôi cố gắng nhớ lại mùi hương của cô ấy và nó gần như nằm ngoài tầm với của tôi.

Tôi đã chờ đợi khá lâu. Và giờ thì tôi nghĩ về điều mà tôi lo sợ. Cái sự biến thiên năng lượng ấy. Nếu cơ thể tôi không sống sót được chuyến đi thì sao?




Tôi sẽ ở đây.







Một mình.


















Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License