Năm 1,499,999
Đây là một câu đùa tôi nhớ là tôi từng thích vào một thời điểm nào đó.
Một nhân viên của Tổ Chức đến Phòng Ban Ghi Chép Hồ Sơ để yêu cầu được thay đổi tên và giới tính của mình. Sau khi điền xong rất nhiều tài liệu và phải giải thích cặn kẽ họ đang làm cái gì và tại sao trong hàng tiếng trời, quy trình này cũng đã kết thúc.
‘Thấy chưa, nó có tệ đến thế đâu!’ Và người thư kí nói đúng! Nó dễ hơn rất nhiều so với dự kiến, ngay cả khi chế độ quan liêu sẽ khiến cho các thủ tục giấy tờ tốn nhiều thời gian để hoàn thành. ‘Giờ quy trình này chỉ còn một phần nữa thôi. Xin hãy đeo găng tay thí nghiệm vào.’
‘Bất cứ việc gì để làm cho xong được thứ này, thưa ngài,’ người nhân viên Tổ Chức nói. Sau khi đã đeo lên đôi găng tay, họ được đưa cho SCP-113.
‘Sau khi trở về chỗ ở của mình, bạn được chỉ định sử dụng thứ này mỗi tuần một lần trong vòng hai tháng cho đến khi các tài liệu của bạn được xử lí và chấp thuận. Sau đó bạn có thể mang nó trở lại, và việc này sẽ chính thức được hoàn thành.’
Cho dù người nhân viên có lưỡng lự như thế nào, họ biết rằng họ chỉ cần vượt qua nốt điều này thôi. Vậy nên họ tuân thủ nó. Trong bốn tháng, họ sử dụng 113, liên tục "chuyển đổi" giữa hai giới tính, trải qua thứ được định danh là hiện tượng "Loại-Diogenes", càng trở nên ái nam ái nữ hơn. Sau bốn tháng, họ nhận được thông báo là tất cả tài liệu của họ đã được chấp thuận! Giờ họ đã có thể mang trả lại 113 cho Phòng Ban Ghi Chép Hồ Sơ. Họ nhanh chóng quay trở lại và tiến đến gần người thư kí!
'Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự kiên nhẫn của bạn, tên và giới tính mới của bạn đã được chấp thuận. Giờ bạn chỉ cần trả lời một câu hỏi nữa thôi trước khi bạn có thể rời đi; bạn có nhận thấy bất kì thay đổi nào khi sử dụng SCP-113 không?'
'Không thưa ngài, tôi không cho là có,' người nhân viên trả lời. 'Mà tại sao lại bắt buộc phải sử dụng nó vậy?'
'Là để bạn có thể biết được cảm giác của việc sống như cả nam lẫn nữ là như thế nào,' người thư kí trả lời với một giọng ngột ngạt, chán nản. Người nhân viên cực kì bất ngờ!
'Với tất cả sự tôn trọng, điều đó nghe điên rồ quá. Tôi đã dành cả cuộc đời mình để cố gắng sống như cả hai; và nó thật sự là một mớ hỗn độn đấy.'
Báo hiệu cho tiếng cười lo lắng của tôi, dạ dày tôi chìm xuống.
Tôi bị ghim trên băng chuyền của một cỗ máy lớn, nhìn xuống toàn bộ sự tồn tại của tôi. Miệng của nó là một con thú vĩ đại với hộp sọ của con người, tràn đầy sự hoang tưởng và bất an. "Tôi đang chật vật, tôi không biết tiếp theo sẽ là gì, tôi đang cố gắng hết sức, làm ơn hãy thích nó, làm ơn hãy thích tôi," nó kêu lên trong từng cơn hổn hển. Mặc dù vậy nó vẫn tiếp tục đi, và tôi vẫn tiếp tục tiến lại gần nó. Sớm thôi, nó sẽ cắn xuyên qua người tôi, và mọi thứ sẽ kết thúc.
Khi hàm của nó đâm vào tôi, tôi không chết. Thay vào đó, nó dừng lại ở cổ, và từ từ kéo xuống cơ thể tôi. Việc hít thở trở nên khó khăn hơn. Hàm của nó dừng lại ở thân, rồi cắn đứt nó; Tôi không thấy đau.
"Talloran, tại sao ngươi lại không cảm thấy đau?" Tên Biến Thái hỏi. "Ngươi đã quen với nỗi đau của mình rồi ư? Giờ ngươi lại mong chờ nó à?"
"Ta tưởng ngươi mới là người gây nên đau đớn cho ta!" Tên Biến Thái xoay vòng quanh, chui sâu vào giác mạc của tôi.
"Không, ta chỉ là một người trung gian. Ta chỉ mang đến những gì đã có. Hừm… chỉ là không có đau đớn về mặt thể xác ở đây để mang theo." Móng vuốt của cái hàm giờ đã đến được đầu của tôi. "Cũng giống như một nhà văn là người tạo ra các nhân vật có mặt trong câu chuyện, ta cũng chỉ là nỗi hận thù của ngươi đối với chính bản thân. Nó đơn giản…" Cái hàm cắn đứt phần trước của đầu tôi. "…đơn giản chỉ là một người đưa tin thôi."
Cỗ máy xúc não của tôi lên, và cho dù cơ thể tôi đã trở nên tê liệt, tôi vẫn có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh tôi. Nó tách tôi ra bằng tay của mình, nhẹ nhàng đưa hai nửa trở lại thành cấu trúc xương của nó; một cho phần đầu, và một cho phần háng của nó.
'Talloran, giờ ngươi đã biết ngươi là ai chưa?'
Ta là… Nghiên Cứu Viên Talloran.
'Ngươi có biết ngươi là cái gì không?'
Là con người, theo cái nghĩa lỏng lẻo của từ đó.
'Ngươi sẽ tự mô tả bản thân như thế nào?'
Ta không thể.
'Tại sao ở đây ngươi lại tránh việc tự xưng là bất cứ gì khác ngoài chính bản thân, hay Talloran?'
Ta đoán… đó là do…
'Ngươi là một người đàn ông à?'
Ta không chắc. Ta không biết
'Ngươi là một người phụ nữ à?'
Ta không chắc. Ta không biết
'Ngươi có nhớ ngươi đã từng như thế nào trước khi ngươi tự kết tội bản thân không?'
Có.
Vậy tại sao ngươi lại không trả lời?
Ta không chắc. Ta không biết
Tôi chưa bao giờ biết, tôi nghĩ vậy.
Tôi thực sự chưa bao giờ biết à? Hay điều đó mới chỉ xuất hiện gần đây thôi? Nếu tất cả đều là giả và đang ở trong đầu tôi thì sao?
Nó sẽ không phải là thứ đầu tiên tôi nghi ngờ ở nơi này, chắc chắn rồi.
"Giới tính khiến cho mình lo lắng đến thế à." Tôi nhận ra những lời đó phát ra từ chính bản thân mình, nhưng tôi không chắc lắm. Chúng chuyển thành những mảng màu neon giống như một bài kiểm tra Rorschach.
"Nỗi sợ lớn nhất của tôi là gì?" Nỗi sợ sự thiếu hiểu biết. "Điều tôi lo ngại nhất là gì?" Rằng tôi chỉ đơn giản là đang giả mạo. "Giao phó bản thân tôi và sự an toàn của bản thân cho mọi người xung quanh có quan trọng không?" Có. "Ngay cả ở một nơi như Tổ Chức?" Đúng vậy. Nhất là khi ở Tổ Chức. "Không là đàn ông cũng không là phụ nữ, hửm, cũng không phải là cả hai." Đúng vậy. "Tôi có nghĩ rằng việc không được là chính mình trong suốt một ngày thực sự là một vấn đề không?" Có, tại vì tôi chính là nguồn gốc của vấn đề này. "Và nó không phải là do môi trường xung quanh tôi?"
Tôi không nghĩ vậy… tự đổ lỗi cho bản thân và làm một kẻ nhàm chán sẽ dễ dàng hơn, đúng chứ?
Nhưng nếu điều đó là thật… thì nó sẽ là một câu chuyện buồn. Có nhiều thứ cho tôi ở ngoài kia hơn là một câu chuyện buồn, phải không?
"Cỗ máy không hứng thú với việc ăn thịt ngươi… vậy bây giờ ngươi cảm thấy thế nào, rằng ngươi thực sự không cảm thấy gì trong hoàn cảnh hiện tại, ngoại trừ sự chiêm nghiệm?" Tên Biến Thái hỏi. Đó là lần đầu tiên nó cảm thấy khó chịu.
"Ta… muốn được ở một mình để suy nghĩ." Và vì vậy Nó để tôi lại một mình. Tôi dành từng phút từng giây để suy ngẫm, tự thấu hiểu bản thân.
Tôi trở nên mạnh mẽ hơn.
2016
Talloran đi đến Phòng Ban Ghi Chép Hồ Sơ.
Năm 1,500,000
Tôi đã tiến một bước gần hơn đến với sự sống.