Phụ lục ████.1: Vào 2014/04/30, một chuỗi các ghi chú viết trên những mảnh giấy nhỏ được thu hồi từ buồng quản thúc tạm thời của CNĐLT-████. Một bản trích của ghi chú nói trên được bao gồm ở dưới đây.
Tên em ấy là Julie Martins. Em ấy cao hơn tôi, tất nhiên rồi. Em ấy có mái tóc màu đen nâu và đôi mắt nâu xám. Em ấy thích nói chuyện về sách và động vật.
Tôi hi vọng tôi không cần thứ này sớm. Nhưng nó cần thiết.
Tôi cần phải viết về lịch sử của chúng tôi. Nhớ lấy điều đó.
Tôi gặp Julie tại một quán cà phê. Tôi thậm chí còn không thể nhớ rằng mình đang làm gì ở đó, ở lúc đó. Em ấy đến chỗ tôi với hai ly cà phê nóng và nói rằng tôi là cô gái xinh đẹp nhất mà em ấy từng thấy. Em ấy nói với tôi rằng sẽ không ngủ được vào ban đêm mà không cố gắng nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ rằng em ấy là một người kì quặc. Nhưng nụ cười của em ấy thật đẹp và hấp dẫn buộc tôi phải nói chuyện cùng. Chúng tôi đưa nhau số điện thoại, và tôi rời đi.
Em ấy gọi tôi vào nửa tiếng sau. Tôi trả lời. Sau đó, chúng tôi không ngừng trò chuyện. Chúng tôi luôn gặp nhau mỗi ngày, vào đúng 10 giờ tối, tại quán cà phê mà chúng tôi đã gặp nhau.
Em ấy nói với tôi rằng em ấy sống một mình, và thật sự không có nhiều bạn. Em ấy luôn nói về việc em ấy mừng như thế nào khi cuối cùng cũng có ai đó để trò chuyện cùng.
Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi là ở hộp đêm mà em ấy mời tôi tới. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò vào ngày hôm sau. Đó là những ngày tuyệt nhất trong cuộc đời của tôi. Một năm sau đó không lâu sau đó, em ấy cầu hôn tôi. Tôi đồng ý.
Em ấy nói chuyện với tôi vài tuần sau khi kết hôn.
Kêu tôi ngồi xuống, với một ánh mắt đầy lo lắng hiện trên khuân mặt. Nói rằng kể từ khi em ấy 9 tuổi, em ấy có thể di chuyển và biến đồ vật theo ý muốn. Em ấy khiến chiếc đĩa bay lên trước mắt tôi, và một giây sau đó là một cặp bát. Em ấy hỏi tôi nghĩ gì về em ấy, ngay lúc này. Nếu tôi nghĩ em ấy là một con quỷ, hoặc một con quái vật, hoặc một kẻ dối trá.
Tôi nói không. Tôi hiểu. Tôi nói rằng tôi yêu em ấy dù cho em ấy như thế nào, và không gì có thể phá vỡ những điều chúng ta có, ngay cả điều này. Tôi chỉ hỏi em ấy một điều: không được kể với bất cứ ai, ngoại trừ tôi. Em ấy hứa, và chúng tôi bước tiếp.
Tôi bắt đầu để ý đến những người ở tòa nhà cao tầng, nhìn vào ngôi nhà của chúng tôi. Khi tôi đến để điều tra, họ chỉ đơn giản biến mất. Tôi bắt đầu chú ý đến những đồ vật mà không ở vị trí đúng so với những ngày trước, những dấu hiệu và vết bẩn mà chúng tôi không nhớ đã gây ra.
Tôi bắt đầu nhìn thấy nhiều cảnh sát và xe cộ đỗ gần nhà chúng tôi hơn bình thường. Tôi bắt đầu chú ý hơn vào những người khả nghi, luôn nhìn vào chúng tôi. Cảm giác như cả thế giới đang theo dõi chúng tôi, do thám cả những điều nhỏ nhặt mà chúng tôi làm. Tôi đã hứa với em ấy rằng cuộc sống của chúng tôi vẫn bình thường như trước kia, nhưng tôi càng lo lắng hơn.
Tôi bắt đầu có những cơn ác mộng. Tôi nghĩ về những đặc vụ đang ẩn náu của chính phủ, tước đoạt em ấy khỏi tôi, mãi mãi. Tôi bắt đầu nhìn thấy họ ở đời thực. Luôn theo dõi, ghi chú về chúng tôi khi chúng tôi rời nhà và nhà hàng.
Tôi bắt đầu uống thuốc gì đó, những thứ thuốc mạnh. Kí ức và tình trạng tinh thần của tôi ngày càng tệ đi. Tôi khóc đến nỗi thiếp đi nhiều lần; tôi không thể nhớ bất kì điều gì, ngoại trừ Julie và cuộc sống của chúng tôi.
Em ấy bắt đầu nói về việc có con. Tôi đã nói không. Chưa bao giờ nói lý do. Tôi không thể sống trong nỗi sợ rằng mẹ của đứa trẻ không thể xuất hiện sau giờ làm bất cứ lúc nào, bắt cứ ngày nào. Cuối cùng, em ấy không nhắc đến điều đó nữa, nhưng chúng tôi không nói chuyện với nhau trong nhiều tuần một khoảng thời gian dài.
Em ấy chưa từng tin vào tôi. Chưa bao giờ tin vào những đặc vụ đang ẩn mình sẵn sàng để hủy hoại cuộc sống của chúng tôi vào một ngày định mệnh. Em ấy bảo tôi rằng những gì em ấy có chỉ là tình cờ. “Thượng Đế đang nhìn vào mặt khác khi em được sinh ra.” Em ấy nói rằng thế giới của chúng tôi hoàn toàn bình thường, ngoại trừ em ấy. Để trấn an. Em ấy bảo tôi bị hoang tưởng và điên khùng nhiều lần. Chúng tôi bắt đầu cãi nhau, và mối quan hệ của chúng tôi ngày càng tệ hơn. Chúng tôi đã cố gắng để giữ lấy nó.
Rồi, ngày đó đến. Em ấy bảo với tôi là em ấy đã mất việc, và chúng tôi không thể sống như thế này mãi mãi. Em ấy bảo tôi em ấy sẽ dùng nó, chỉ một lần thôi, để giúp đỡ chúng tôi, vấn đề tài chính. Em ấy nói sẽ không làm hại ai, trung tâm thương mại ngân hàng có tiền, và không ai để ý cả. Tôi nói với em ấy là không, rằng họ sẽ để ý, rằng họ sẽ tước đoạt em ấy khỏi tôi. Chúng tôi cãi nhau, và em ấy rời khỏi nhà.
Em ấy quay lại vào vài tiếng sau, với một nụ cười lớn trên khuân mặt, mang hàng ngàn đô la trong chiếc áo khoác nhỏ. “Thấy chưa?”, em ấy nói, “Em bảo rồi mà. Quá dễ dàng. Không ai đến tìm chúng ta đâu.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng tôi không chắc nữa.
Chúng tôi nghe thấy tiếng nứt trên cánh cửa.
Hàng chục người, cầm hàng chục khẩu chúng, đi vào từ đó. Hét lên về việc bắt giữ chúng tôi.Chúng tôi náu trong tủ quần áo. Em ấy nói rằng em ấy không thể làm hại ai. Em ấy muốn -em ấy khóc và
Em ấy nói rằng có vài điều muốn nói với tôi
Và rồi, tôi cảm thấy có ánh sáng trên mặt. Tôi nhìn thấy một người đàn ông, đang nhìn vào chúng tôi. Cổ tôi đau. Tôi gục xuống.
Tôi tỉnh dậy trong buồng giam này. Không có em ấy.
Từng ngày, họ đưa tôi đến một căn phòng kim loại, lạnh lẽo. Nhiều vòng tròn, logo màu đen và giấy ghi chú.
Họ tiêm cho tôi vài lần. Rồi đưa tôi quay lại.
Họ đang cố gắng để khiến tôi quên đi em ấy, tôi biết. Đó là thứ thuốc mà tôi thường dùng, hay đoại loại như vậy.Tôi không quên đi. Bởi phép màu của Thượng Đế, tôi không quên đi.
Hoặc có thể liều lượng của họ quá yếu. Hoặc có thể tôi đã quen với nó.
Tôi không tồn tại mãi mãi. Kí ức của tôi ngày càng tệ đi. Một ngày nào đó, tôi sẽ cần đọc thứ này.
Và tôi muốn đảm bảo rằng bạn sẽ nhớ.
Tôi muốn chắc chắn rằng bạn sẽ nhớ mọi thứ.
Ghi chú: Ghi chú sau đây được tìm thấy bên trong nệm giường, bị vò nát dữ dội.
Em ấy chưa đến tìm tôi. Có phải em ấy đã quên tôi? Hay có thể là em ấy đã tự tạo cho mình một người phụ nữ khác?