Lần đầu tiên tôi về nhà mà thấy cửa không khóa, tôi ngẫm rằng chỉ do mình quên khóa nó trước khi đi công tác. Tôi đã từng như vậy.
Sáng nay, tôi đảm bảo mình đã khóa nó - lắc lắc tay nắm vài lần để đề phòng - và không suy nghĩ gì đến nó cho tới tôi khi trở về.
Tôi rà soát ngôi nhà. Không có gì sai lệch cả, không có sát nhân ẩn náu trong tủ tôi, không có đồ giá trị bị mất. Đêm đó tôi chập chờn giấc ngủ, mình ôm một chiếc gậy bóng chày. Sau đó tôi tỉnh giấc, thấy trạng thái vẫn giữ nguyên như trước: hoàn toàn không có gì khác thường.
Đêm hôm đó tôi lại ngủ với cái gậy. Vào sáng, tôi kiểm tra mọi ngóc ngách và khe hở ở mỗi căn phòng trong nhà mình. Không hề có gì. Tôi khóa cửa và đi làm. Và khi tôi về đến nhà, nó đã mở sẵn rồi. Điều này tiếp diễn trong nhiều tuần.
Trong khi tuần chuyển sang tháng tôi trở nên thích nghi với tình trạng của cánh cửa; thậm chí còn thấy cảm kích nó cơ. Tôi thích lúc mình thức khuya, tôi không còn phải lục lọi tìm chìa khóa của mình trong bóng tối nữa.
Một đêm, khi tôi trở về nhà, cửa tôi đã bị khóa. Sau một hồi lục soát với đống chìa khóa của mình, cuối cùng tôi cũng mở được nó và vào nhà. Tôi bật đèn lên - sau đó phát hiện dòng chữ nhỏ xíu trên tường mình.
"ngươi cần ta."