Đóa Hoa Của Mẹ


đánh giá: +12+x

Mặt trời chỉ vừa mới lặn xuống đường chân trời khi tôi và cha rời khỏi chiếc Ford F-150 mà cha tôi đậu ở một bãi cỏ trống. Ngay khi đôi chân chúng tôi đặt xuống đất, Không khí tháng hai se se lạnh đã bắt đầu mơn trớn trên tấm lưng của chúng tôi. Để đáp lại, chúng tôi thở ra những mảng sương khói bay ngược vào không khí. Phía trước cả cha và tôi, những cây sồi sừng sững ở công viên Center Race khẽ đung đưa những cành cây tựa như đang chào mừng chúng tôi. Chúng thật sự đã cô độc ở đây. Đặc biệt là những lúc mọi người chạy trốn vào hơi ấm của những mái ấm của họ khi hoàng hôn buông xuống.

Đối với cha và cả của tôi, nó là một ngày 14 tháng hai hoàn hảo.

Hôm nay không những là ngày dành cho viên Chocolates. Nó còn là kỉ niệm của cha mẹ, kỉ niệm lần thứ 6 của họ. Thông thường, cha tôi sẽ cùng mẹ bay tới một chỗ nào đó lãng mạn và đẹp mê hồn hơn nơi đây, như New York hoặc Las Vegas. Tôi sẽ phải rời khỏi nhà, được giám sát chặt chẽ bởi và hoặc dì tôi. Họ luôn muốn tìm cách và vui đùa với tôi khi ba mẹ tôi vắng nhà, Nhưng ngay cả khi không có họ, tôi luôn có thể kiên trì tới lúc cha và mẹ trở về nhà. Tôi vẫn luôn khó chịu rằng tại sao tôi chưa bao giờ được chiêm ngưỡng những tòa nhà lấp lánh chạm tận mây xanh hay những địa danh ngoạn mục.

Dù sao, năm nay sẽ khác biệt. Mặc dù, cha đã ấp ủ những bất ngờ dành cho mẹ. Bây giờ, khi hai chúng tôi đang ở đây, lặng lẽ dẫm lên con đường đất sâu vào trong rừng. chúng tôi không cần phải nói gì cả. Cả hai chúng tôi đều nắm rõ kế hoạch. Trong những khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, một giỏ hoa hồng giả đã xuất hiện đột ngột trong vòng tay tôi. Tôi tình cờ đưa mắt về cha. Bộ râu nâu lấp lóa nụ cười tươi khi hai chúng tôi nhìn vào nhau.

Mẹ là một người bán hoa, và bà yêu những đóa hoa. Nhưng bà ấy dành một tình cảm đặc biệt cho những đóa hoa hồng. Mỗi cuối tuần khi bà về nhà, xe hơi bọn tôi luôn chứa đầy những đóa hoa hồng không kể xiết. Tôi không thể mường tưởng được cảnh nhà tôi không được phủ đầy những bông hoa. hàng chục những thực vật và đóa hoa đẹp đẽ, đôi khi được bó lại với nha. Mẹ tôi sẽ nói "Nó làm cho thế giới này đáng sống hơn!".

Còn bây giờ, cha và tôi dự định sẽ gây bất ngờ cho bà với một chút hoa hồng của chúng tôi. Nó là những món quà đơn giản, nên ông nói khi chúng tôi lái xe đến. Dù sao, nó được làm đặc biệt cho bà, một bằng chứng cho sự kính trọng của hai cha con tôi. Vì sự tốt bụng của bà hoặc sự nhẹ nhàng trong giọng điệu của bà, và cả cách bà làm chúng tôi cười khi có một việc xấu xảy ra. Tất cả mọi điểm tốt có thể tưởng tượng cho một người, chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn cho bà. Lễ tình nhân thường là ngày dành cho các cặp đôi. Nhưng giờ đây nó chỉ là khoẳng khắc cho bà. sự phấn khích của chúng tôi đã lộ ra với những nụ cười te toét khi càng đến gần nơi mà bà ở.

Mẹ sẽ không bao giờ biết được. Đó là thứ hai cha con tôi tin tưởng.

Sau tiếng gằn giọng của cha, tôi khỏi được kéo ra những dòng nghĩ ngợi miên man. Những mảng tuyết rơi lạo xạo dưới những sải chân trên nền đất của chúng tôi. Thật là một âm thanh bình yên đến lạ kỳ. Khi chúng tôi dạo bước, những nhịp bước chậm rãi dần cuốn tôi về lại tâm trí

Không lâu sau tôi bắt đầu suy nghĩ về quãng thời gian trước khi lễ tình nhân tới gần. Mặc dù tôi luôn bị bắt ở nhà vì còn quá nhỏ. nhưng điều đó ngăn được cha tôi kể những câu truyện về chuyến du hành của họ. Ông ấy chắc chắn rằng chuyến đi tuyệt vời nhất đối với ông là chuyến cùng mẹ tôi sang Paris, vào vài năm trước. Nó là một nơi hoàn hảo—một thành phố tuyệt đẹp và tráng lệ phù hợp cho những dịp đặc biệt. Ông sẽ còn luyên thuyên về nó mãi về sau, Nói về những chi tiết mà ông có thể kể lại cho tôi nghe. Từ những địa danh mà họ có thể thấy rõ cho đến những góc hẻm mà họ khám phá trong những chuyến dạo bước qua thành phố. Ông sẽ tôi nghe về hương vị của các món ăn và nước uống, hoặc cách mà có thể phòng của họ nhìn ra có thể có một góc độ thích hợp để ngắm đường chân trời. Cách kể của ông sống động đến nỗi tôi thường đòi ông kể đi kể lại những câu truyện khi còn là đứa trẻ. Ông có thể làm bạn như đang ngay cạnh bên họ, tận hưởng tất cả mà Paris có thể đem lại

Những cơn gió bắt đầu nổi những trận công kích, nhưng chỉ có những đóa hồng đáp gọi lời mời. Vào thời điểm cha nắm chặt vai tôi, ra hiệu rằng chúng tôi đã tới rất gần nơi cần đến. Sau vài bước chân, tôi đã có thể nhìn thấy mẹ. Bà trông thật điềm đạm trong chỗ ngồi của mình, mái tóc màu nâu rũ rượi quanh vai khi đôi mắt xanh biếc của bà liếc nhìn chúng tôi. Nét mặt của bà tươi lên khi nhận ra chúng tôi

Cha và tôi đều nghĩ rằng đã thành công khi mang lại sự bất ngờ cho mẹ. Cha con tôi nhanh chóng lại gần khi thấy mẹ đưa tay che miệng. Tôi gần như không thể giữ vững được bó hoa khi chúng tôi xóa nhòa đi khoảng cách từng chia cắt chúng tôi. Bà vẫn lặng yên cho đến khi chúng tôi cuối cùng cũng tặng được cho bà. Tôi và cha liếc nhanh với nhau khi tôi thả bó hoa xuống đất.

Một lần nữa tôi lại cảm phục mẹ tôi. Dù cho tôi có thể thấy vầng thâm dưới mắt bà nhưng bà vẫn
trông thật tuyệt khi khoắc lên mình chiếc váy và áo khoắc lông trang nhã được làm bằng thủ công. Bà luôn bị ốm và cảm thấy mệt mỏi. Nhưng ngay cả khi bệnh sốt trở nặng và bị kiệt sức trong thời gian dài, bà vẫn ở đó vì chúng tôi. Cha từng nói rằng khi không ai trên cõi đời này có thể sánh ngang nhan sắc của mẹ tôi. Ngay khoảng khắc này, tôi đã bắt đầu tin tưởng ông.

Bây giờ, mẹ tôi đang cười với những đóa hồng của mình .

Cha lại nhìn về tôi, những cơn gió đã lắng xuống. Chúng tôi quyết định ngồi xuống trước mẹ, bóa hoa đã ngăn cách hai bên. Tôi có thể cảm nhận bàn tay của cha vươn qua vai tôi khi ông kéo tôi lại gần. Tuyết bắt đầu thấm vào ống quần của tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi đã quá hạnh phúc để đặt tâm vào cái lạnh. Mẹ tôi vẫn mỉm cười. Mái tóc màu nâu tối đã che đi một phần khuân mặt, ngăn cản tôi nhìn hết đôi mắt của bà. Tôi chỉ đơn giản đáp lại bà bằng một nụ cười tự mãn .

Sau tất cả, mẹ chỉ ở với tôi về mặt tinh thần. Gò đất tọa lạc nơi bà yên nghỉ là một lời nhắc nhở đau đớn về sự thật đó.

Khi bắt đầu có lại nhận thức thì ảo ảnh của mẹ tôi đã nhanh chóng tan biến. Khi tôi liếc nhìn bia mộ nhận thấy những dòng khắc chữ phía dưới tên bà

MỘT NGƯỜI VỢ, MỘT NGƯỜI MẸ, VÀ LÀ MỘT NGƯỜI CON GÁI TUYỆT VỜI. BẠN ĐÃ CỐ GẮNG HẾT SỨC, VÀ BẠN ĐÃ LÀM RẤT TỐT. BÂY GIỜ HÃY YÊN NGHỈ. MÃI MÃI VỀ SAU.

Sau đó, tôi nhận ra những giọt lệ đã chảy dài trên gò má. Tôi sụt sịt ngay khi nước mũi chảy khỏi mũi. Trong những nỗ lực tìm kiếm hi vọng, tôi quay lại nhìn cha trong sự tuyệt vọng. Đôi tay tôi bắt đầu rung rảy mà không phải vì giá lạnh. Tôi chợt nghĩ những ánh mắt nghiêm của ông muốn nói rằng tôi đang suy sụp.

"Cha", tôi thều thào yếu ớt. " Tại sao chúa lại mang mẹ đi? tại sao lại là mẹ?"

Đôi mắt cha tôi cụp xuống vạt áo. Một khoảng lặng dài. Đầu óc ông chìm trong suy nghĩ khi tôi nhìn ông qua đôi mắt lác. Sau một vài giây lặng, tôi nhận ra lòng ngực ông phập phòng, chậm chạp và thong thả. Ông nhanh chóng hắng giọng. Sau đó, ông nhìn vào bài vị mẹ và ôm chặt tôi vào lòng. Vòng tay tôi cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể cũng như giọng ông. Vòng tay ông ôm chặt cơ thể tôi.

Ông đáp lại, "con trai, khi con dạo bước vào một khu vườn, bông hoa đầu tiên con sẽ hái là gì?"

Tôi sững người và tròn mắt ngờ vực. Tôi không cần nghĩ gì nhiều. Mẹ tôi là một người bán hoa, và luôn luyên thuyên về cách bà chọn những bông hoa. Không phải đến từ sự tình cờ ngẫu nhiên cũng như không từ một tâm cơ nào cả. Ngay tại giây phúc này, tôi đã hiểu rõ được những điều cha muốn nói cho tôi. Mọi thứ hợp lý hóa ở cái cách mà tôi không thể giải thích rành mạch được. Trước khi nảy sinh bất cứ suy nghĩ nào nữa, tôi đã siết chặt cha, ôm chặt ông hết sức có thể. Chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi, giờ đây tôi và ông đang đối chọi lại những tiếng nấc nghẹo ngào và những hơi thở cồn cào. Hòa vào tiếng khóc, tôi cảm thấy gần gũi với cha hơn bao giờ hết.

Bằng một cách nào trong những giây phút đó khi tôi có thể tìm lại giọng mình, vùi mặt vào ngực cha và đứng trước bài vị của mẹ

"Những đóa hoa đẹp nhất."


































Chúc mừng ngày lễ tình nhân mẹ nhé. Con nghĩ mẹ sẽ thích những đóa hoa này

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License