Những Chiêu Trò Mới (hoặc: Văn Hóa Giới Trẻ Giết Chú Chó Của Tôi)


đánh giá: +9+x

Hai Tuần Trước…

Trong một nhà để xe không tên ở một cơ sở không tồn tại, một chú chó đang cố gắng sửa chữa một servo thủy lực.

Ông ta giơ chân lên và gõ vào bàn phím được chế tạo đặc biệt mà ông đã ghép lại hồi phòng thí nghiệm của mình còn lớn hơn và chất lượng hơn. Các cánh tay robot đã lắp ráp lại servo và cắm nó vào máy bơm.

Quá trình diễn ra chậm. Chậm quá. Chú chó nhớ lại một thời điểm, cách đây chưa đầy một thập kỷ, khi nó còn là người đứng đầu một phòng ban lớn của Tổ Chức. Hồi đó, Nghiên Cứu và Phát Triển là nơi thú vị nhất trong Tổ Chức. Một cơn bão của sự khám phá, và ông đã trở thành tâm điểm của nó: một trong những ngôi sao sáng của Tổ Chức, một nghiên cứu viên tràn đầy năng lượng đến mức ngay cả khi vô tình biến thành một chú chó cũng không khiến ông nản chí.

9 năm trước, tất cả mọi người trong Tổ Chức đều biết đến mật danh của ông: "Kain Pathos Crow".

Chín năm trước…

Ông duỗi chân ra, thút thít vì cơn đau ở hông. (“Là viêm khớp”, bác sĩ thú y đã nói với ông. “Tôi sẽ thử tiêm Glucosamine và thuốc giảm đau nếu nó trở nặng, nhưng đó là một vấn đề bình thường đối với giống chó này.”) Ông nhấn một cái nút. Kim trên máy đo đã đi lên. Nó lượn quanh vạch mà ông biết có màu đỏ.

Có một tiếng rắc đột ngột và tiếng còi cảnh báo. Một tia chất lỏng thủy lực phun ra từ khớp của servo và bắn tung tóe vào bức tường phía xa của nhà để xe.

Chú chó giận dữ gầm gừ vào bàn phím và đập chân vào một cái nút lớn màu vàng. Áp lực giảm trở lại. Chất lỏng thủy lực ngừng phun.

"Vẫn cố gắng sửa cái thứ cũ rích đó à?" một giọng nói mỉa mai cất lên.

Một người đàn ông bước vào phòng, mang theo một quả dưa hấu trong một chiếc túi nhỏ gọn gàng làm bằng dây nylon bện. Chú chó ngạc nhiên. Ông ấy không thường xuyên nhận được những vị khách bất ngờ như thế. Có lẽ lại là Ts. Mann và Đặc Vụ Lament, đề xuất kéo ông vào một nhiệm vụ mơ hồ nào đó nữa… không. Đây không phải mùi của họ.

Rồi chú chó nhìn thấy vị khách có một nụ cười như của Mèo Cheshire, khi nhìn vào đôi mắt của ông lại thấy đau đớn, và chiếc mũi quá lớn so với khuôn mặt xấu xí của ông ta.

"Clef," Giáo sư Kain Pathos Crow nói.

"Crow." Ts. Alto Clef đặt quả dưa xuống chiếc bàn gần đó, thẳng tay tay quét sạch đống dây điện và bóng bán dẫn khỏi nó. "Anh còn giữ cái máy cắt laser nhỏ gọn đó chứ?" ông ấy hỏi. "Cắt mượt hơn so với một con dao."

"Đặt nó trên bàn làm việc ở đằng kia," Giáo sư Crow nói. "Tôi sẽ thiết lập máy cắt."

Clef làm theo trong khi Kain lục lọi trong đống đồ dùng linh tinh, trước khi tìm thấy thứ mà ông đang cần: một chiếc hộp lớn màu xám với nhãn dán NGUY HIỂM: TIA LASER được dán một cách lộn xộn ở bên cạnh. "Anh có thể gắn nó vào cánh tay robot cho tôi không?" Kain hỏi. "Tôi muốn tự mình làm, nhưng, anh biết đấy. Không có ngón cái."

"Không sao," Clef nói. "Cắm điện vào đây à?"

"Ừ," Kain nói. "Anh sẽ muốn lấy một ít băng keo để gắn nó chắc hơn một chút. Giá treo lưỡi lê đã bị hỏng một thời gian và tôi không có thời gian để sửa nó."

"Không có thời gian, hay không có khuynh hướng?" Clef hỏi. Ông đào một chút ở đầu mở của cuộn băng keo cho đến khi nó bong ra, sau đó bắt đầu quấn chặt quanh nơi gắn máy cắt laser với cánh tay robot. "Có vẻ như không phải vấn đề cản được anh trong quá khứ."

"Trước đây tôi có cả một phòng ban. Ngày nay, tôi phải tự mình làm mọi thứ," Kain nói. Ông cũng được phép sở hữu vài máy móc hỗ trợ mà ông rất biết ơn — đôi khi ngày càng trở nên khó xử khi đối phó với một vài trợ lý của mình, đặc biệt là khi những người đã quen với vẻ ngoài khác thường của ông bị luân chuyển đi nơi khác.

Ông lướt bàn chân của mình dọc theo bàn di chuột quá khổ, di chuyển các thanh chữ thập qua hình ảnh quả dưa hấu, sau đó bắt đầu lập trình các lệnh chuyển động cho cánh tay robot. "Có thể tệ hơn," ông thừa nhận. "Tôi có thể ở trong lồng. Hoặc ở trong một trại giữ thú, chờ được xuống mồ."

"Họ sẽ không bao giờ làm điều đó. Không phải với một trong những anh hùng của Tổ Chức."

"Há. Anh hùng à," Kain nói một cách cay đắng. "Không có nhiều người như thế trong Tổ Chức nữa."

"Cũng không có nhiều kẻ biến thái nhân cách nữa", Clef chỉ ra. "Và anh có thể đọc một báo cáo quản thúc mà không cần lướt qua những trang bình luận vô bổ từ bọn phê bình tiểu tiết, nghĩ rằng họ có điều gì đó để nói." Ông lùi lại khỏi bàn và chọn một cặp kính bảo hộ tối màu. Một trong những thấu kính đã bị nứt nhẹ.

"ít nhất cũng có gì đó," Kain thừa nhận. "Đưa cho tôi cái mũ trùm đầu kia."

Clef nhấc chiếc mũ lên và trùm lên đầu Kain, cẩn thận sắp xếp cặp kính tối màu lên mắt chú chó. Giáo sư gõ thêm một vài phím trên tia laser, xem phần mô phỏng diễn ra, sau đó nhấn vào nút lớn màu đỏ.

Có một âm thanh vù vù, và mùi ozone, và một tia sáng màu xanh lam từ băng ghế làm việc. Khi tầm nhìn của họ mờ đi, quả dưa hấu đã được cắt thành sáu phần đều nhau.

"Heh. Có vẻ như nó vẫn hoạt động tốt," Clef nói.

"Đó có phải là phép ẩn dụ không?" Kain hỏi.

"Nếu anh chọn nghĩ như thế, ừ." Clef nhặt một lát dưa hấu lên và đặt cái còn lại xuống chiếc đĩa sứ bị nứt cạnh giường đệm của Kain. Chú chó săn lông vàng mõm xám nằm xuống đệm và cắn một miếng dưa đỏ mọng, ngọt dịu. Hai người bạn già ngồi im lặng một lúc, tận hưởng bữa ăn nhẹ của họ trong sự im lặng thân thiết.

"Vẫn cố sửa cô gái cũ đó à?" Clef hỏi, chỉ tay về phía con vật khổng lồ nằm thành từng mảnh xung quanh nhà để xe.

“Servo chính ở hông bên phải liên tục bị lỗi khi chịu áp lực,” Kain nói. "Nếu có đủ ngân sách, tôi sẽ dựng lại toàn bộ. Nếu được phép, tôi sẽ tạo lại công thức ban đầu qua 914. Hiện tại, tôi đang thử các mối hàn và bản vá khác nhau. Dường như không có cái nào hoạt động lâu được." Ông cắn một miếng dưa lớn, với âm thanh giòn tan trong lúc nhai.

"Anh nên cố gắng hơn," Clef nói. "Một số con người quyền lực có thể đến nhờ anh làm cho nó hoạt động trở lại đấy."

Kain ngừng ăn. Anh chăm chú nhìn Clef, người đang nhổ hạt dưa hấu của mình vào lon cà phê gỉ. "Được rồi, đồ khốn này," chú chó gầm gừ. "Anh đang giấu cái gì đấy?"

Clef ném lại vỏ dưa hấu của mình lên bàn làm việc và mang hai miếng dưa tươi lên cho anh và Giáo Sư. "Có một sự cố vào ngày hôm qua," Clef nói. "Sự cố Chạng Vạng Bão Tố tại Địa điểm-17. Một lực lượng bên ngoài không xác định đã tấn công cơ sở. Có thương vong và một số vi phạm quản thúc. Một trong những vi phạm đó là SCP-105."

"Iris, hả? Vậy là Dantensen cuối cùng cũng đạt được điều ước của mình, mong anh ta yên nghỉ", Crow buồn bã nói. "Tôi không nghĩ sẽ có ai đuổi theo cô ấy, vì họ đã cất máy ảnh của cô ấy trong một căn hầm rồi."

"105 đã không bỏ chạy," Clef nói. "Cô ta nhặt một khẩu súng phụ từ xác chết của một đặc vụ và giúp nhân sự an ninh chống lại những kẻ tấn công."

"Iris? Nhặt súng và đánh trả? Cô bé nhút nhát đó ư?"

"Cô ta không còn là một cô bé nhút nhát nữa, Crow à," Clef nói. "Chín năm sẽ thay đổi anh. Chín năm bị nhốt trong xà lim sẽ thay đổi anh rất nhiều. Nhưng điều quan trọng là, ngay cả khi không có máy ảnh, 105 vẫn là một tài sản hữu ích và có khả năng cô ấy đã có mọi cơ hội để trốn thoát. Vì vậy, bây giờ lũ cấp trên đang bắt đầu lên ý tưởng. Và một số người trong số chúng đang chỉ ra rằng chúng ta đã tụt hậu trong nỗ lực của mình và có cả một kho tài sản xung quanh không được sử dụng. Và rồi cuối cùng một người trong số đó sẽ nhớ lại một thử nghiệm nhỏ mà chúng ta đã thử dưới thời Đại Tướng Bowe mà đã bị chấm dứt trong chín năm qua, là ý tưởng tồi tệ nhất mà Tổ Chức từng có… "

"Chiếc Hộp Pandora," Kain nói.

"Chuẩn rồi," Clef nói. "Và sau đó họ sẽ đến gặp những tên già còn sống sót, những người đã làm việc đó lần đầu tiên và yêu cầu chúng ta làm lại. Câu hỏi bây giờ là, chúng ta phải nói gì với họ?"

“Làm một bãi lên giày dép của họ có vẻ là một phản hồi thích hợp.” Kain đáp. "Họ đã ném chúng ta sang một bên mà."

"Phải không?" Clef hỏi. "Nếu họ định làm thế, thì chúng ta đã chịu chung số phận như Kondraki hoặc Dantensen rồi." Ông cười nham hiểm. "Chúng ta đã bị bỏ xó rồi, Crow. Giống như những thiết giáp hạm cũ. Đưa vào bảo tàng, nhưng được giữ nguyên vẹn trong trường hợp họ cần chúng ta xuất trận trở lại. Nhưng không giống như những thiết giáp hạm cũ, chúng ta có thể chọn xem có muốn được kích hoạt lại hay không."

Hai người bạn già tiếp tục ngấu nghiến miếng dưa hấu trong im lặng trầm ngâm.

“… Kệ chúng,” cuối cùng Kain nói.

"Ờ. Mặc xác chúng chứ," Clef đồng ý.

"Chúng ta đã làm những gì chúng muốn. Làm theo mệnh lệnh như những người lính tốt. Đổi lại chúng ta được gì?"

"Chẳng gì cả," Clef đồng tình. "Chúng sử dụng hai ta như giẻ rách và ném vào thùng rác."

"Không đời nào tôi lại dính líu đến mấy chính sách và âm mưu của chúng đâu," Kain nói.

“Tôi đã từ bỏ giết chóc rồi,” Clef lạnh lùng nói. "Đôi tay này đã dính đủ máu lắm rồi."

"Vì vậy, chúng ta sẽ nói không," Kain nói.

"Chúng ta sẽ nói không," Clef đồng ý.

Clef loay hoay với miếng dưa hấu đang ăn dở trong giây lát. Giáo sư Kain chăm chú nhìn vào các hoa văn màu xanh lá cây và màu vàng trên vỏ của nó.

“… Họ sẽ sử dụng cô ấy để ép buộc anh,” cuối cùng Kain nói.

"Và họ sẽ cho anh một thứ mà anh không thể chối từ," Clef chỉ ra.

“Cuối cùng, chúng ta muốn gì không quan trọng,” Kain nói. "Bọn họ đã giật dây chúng ta từ trước, và chúng ta sẽ phải làm như họ muốn." Ông dùng cái mũi xám đẩy vỏ dưa hấu rỗng ra khỏi người.

Clef cắn một miếng dưa lớn. Nụ cười của ông nở rộng như của cá mập. “Vậy thì chúng ta nên vắt sữa bọn chúng hết mức có thể trong quá trình này,” Clef nói, những mẩu dưa và nước dưa bắn ra từ miệng ông.


Khi bác sĩ thú y đến khám vài ngày sau đó, chú chó đang trang bị một servo thủy lực thành một robot hình quả trứng khổng lồ.

"Xin chào, Giáo Sư," người đàn ông nói. Ông ta là một người đàn ông da trắng hói đầu, tầm năm mươi hoặc sáu mươi tuổi, mặc áo blouse trắng và mang theo một túi y tế.

"Xin chào, Cog," Kain nói.

"Hôm nay anh cảm thấy thế nào?" Gears hỏi. Ông mở túi và bắt đầu bày các dụng cụ của mình lên bàn. Giọng ông vẫn vô cảm như mọi khi. Những người khác thấy rằng cách cư xử của ông có vẻ lạnh lùng.

Nhưng Kain biết rõ hơn. Gears không phải là một bác sĩ thú y chính thống. Nhưng sau khi Kain bị giam giữ trong cơ sở này, một ngày nọ, Gears thông báo rằng ông đã học hỏi và đạt được kỹ năng trong lĩnh vực thú y, và xin được chỉ định làm bác sĩ riêng cho Kain. Ban quản trị đã đồng ý.

Những người như Gears ít khi làm gì đó cảm động.

Chú chó săn lông vàng cẩn thận trèo lên chiếc bàn thấp. Gears bắt đầu kiểm tra: cân nặng, số đo, lắng nghe nhịp tim và phổi. Bắt mạch. Kiểm tra chỗ sưng hạch bạch huyết. Sờ bụng để kiểm tra liệu có khối u hoặc dị vật gì không. Răng và móng. Bàn chân và các chi. "Hông bị thoái hóa nhẹ," Gears lẩm bẩm. "Glucosamine dường như có tác dụng. Tôi sẽ thử tăng liều lượng." Ông kiểm tra kỹ khuôn mặt của Kain. "Thêm một vài sợi lông xám quanh mõm."

"Nói cách khác, không quá tệ đối với một chú chó mười lăm tuổi, nhưng khá tệ đối với một người đàn ông ba mươi lăm tuổi," Kain nói.

"Thật vậy," Gears nói một cách bình tĩnh. Ông đặt ống nghe của mình xuống và cầm một dụng cụ mở rộng quy mô. “Một số mảng bám vôi răng phát triển quanh đường viền nướu.” Ông nói. "Thật ngạc nhiên."

"Robot đánh răng của tôi bị hỏng. Tôi đang sử dụng que nha khoa," Kain nói.

"Tôi khuyên anh nên sửa chữa nó," Gears nói. "Trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ làm sạch răng."

Đó là một quá trình dài và nhàm chán khi Gears cẩn thận cạo các mảng bám tích tụ dọc theo răng của Kain. Ông vừa hoàn thiện chiếc răng hàm thì một bóng người khác bước vào. Kain không ngạc nhiên. Ông đã mong đợi vị khách này từ rất lâu rồi.

Vị khách này là một phụ nữ da ngăm có chiều cao trung bình trong bộ âu phục có họa tiết sọc. Tóc cô ấy xoăn tít và miệng cười rất tươi. “Giáo Sư Crow, đúng chứ?” cô ta nói. "Ts. Gears. Tôi là O5-10."

"Hông, cô hông hải," Kain đáp, lời nói của ông ấm ớ quanh thiết bị nha khoa của Gears.

Người phụ nữ nhìn ông một cách kỳ quặc.

"Xin ỗi." Ông đợi Gears lấy dụng cụ vệ sinh ra khỏi miệng. "Nhưng không. Cô không có mùi giống như O5. Tất cả họ đều có… ờm. Cô không có mùi giống như họ."

“…thật tốt khi được biết,” người phụ nữ nói. "Tất nhiên là anh đã đúng. Thực tế thì tôi không phải là O5-10. Thực ra tôi là vật nghi trang của bà ấy. Tôi được gọi là 'Salt'. Tất nhiên, đây là điều được xếp ở thẩm quyền cao nhất. Tôi không cần phải nói cho anh biết hậu quả nếu hai người để lộ một lời về điều này với bất cứ ai, đúng không? "

"Đã rõ."

"Vâng, chắc chắn rồi," Kain nói.

"Tốt lắm," Salt đáp. "Trong trường hợp đó, tôi muốn anh bắt đầu nghiên cứu về vấn đề mùi hương dị thường bao quanh các thành viên của Hội Đồng O5. Tất nhiên, với điều kiện là anh có thể làm việc đó giữa các dự án khác của mình." Cô đưa một xấp giấy lớn cho chú chó săn lông vàng.

"Gears?" Kain hỏi.

"Tất nhiên." Ts. Gears nhặt chồng giấy và giúp Kain sắp xếp chúng vào một chiếc máy trông giống như một giá để bản nhạc và máy chiếu sách nhỏ. Nó kêu vo ve, lạo xạo và vù vù rồi bắt đầu chiếu hình ảnh của các trang giấy lên một màn hình đủ lớn để đôi mắt của chú chó già mệt mỏi của nó có thể đọc chúng một cách rõ ràng.

Mọi thứ đều ở đó. Chiếc Egg Walker. Bộ Đồ Cường Lực. Pháo Sóng Âm. Máy Gây Rối Loạn Nguyên Tử Tầm Nhiệt. Đũa Phân Tán Sóng Hài.

Và một cái nữa.

Dự Án Olympia. Việc chấm dứt nó là nỗi đau lớn nhất trong tất cả.

Đỉnh thật, Kain nghĩ, đuôi của ông bất giác vẫy liên tục. Được quay lại rồi.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License