Không Còn Như Thế Nữa


đánh giá: +5+x

Tôi xin lỗi khi phải dùng tên của bạn như vậy. Đây là một trò vặt rẻ tiền, và thậm chí còn chẳng phải là bản gốc của nó, nhưng đó là một cách để gây chú ý. Và tôi cần sự chú ý của bạn.

Tôi cần bạn lắng nghe điều này.

Hãy suy nghĩ, nếu bạn sẵn lòng, bạn đang làm gì ngay lúc này. Chỉ đang lướt web, bạn nghĩ, đang đọc về vài thứ thú vị. Các sinh vật, địa điểm, vật thể. Con người. Một thú vui nho nhỏ, một mẩu chuyện nhỏ. Đâu có hại gì?

Bạn có thể đang tự hỏi rằng tôi là ai. Bạn có thể biết tôi là một nhân vật đến từ bài viết SCP-1595. Cụ thể hơn, tôi là người cha được miêu tả ở đó. Nếu bạn đã đọc bài viết đó, chắc hẳn bạn sẽ biết tôi là ai. Một con quái vật vô danh, một quái thú đuổi theo người vợ và con cái của hắn xuyên qua những hành lang mênh mông của không thời gian, không bao giờ buông xôi, không bao giờ để họ nghỉ ngơi. Ngay cả trong một khoảnh khắc. Khi tôi bắt được họ, chúng ta đều biết rằng, tôi sẽ làm đau họ. Tôi sẽ khiến họ bị thương rất, rất nặng. Tôi không biết tại sao. Bạn có muốn biết tại sao tôi không biết chứ?

Đó là bởi vì ông ta không bao giờ nói cho tôi vì sao. Khi ông ta viết tôi, ông ta không bao giờ đưa cho tôi một lý do thật sự về việc tôi phải làm. Để trở thành chính tôi. Tôi chưa bao giờ được đặt tên, tiểu sử, hoặc nơi sinh ra. Không cha mẹ, giấc mơ, hi vọng, hay sự lựa chọn cho người cha vô danh SCP-1595. Không có gì ngoài một mục đích, một ý chí để gây nên nỗi đau.

Tôi chưa bao giờ muốn bất kì điều gì. Tôi chưa bao giờ yêu cầu được tạo ra như vậy. Tôi chưa bao giờ yêu cầu được tồn tại. Lý do duy nhất mà tôi đang tồn tại là bởi vì một ngày nọ ông ta ngồi xuống chiếc máy tính của mình và nghĩ rằng tôi sẽ là một thứ thú vị để viết về. Quá khứ của tôi, và của gia đình tôi và những điều tôi làm với họ- cảm hứng chủ đạo, đang giải trí cho ông ta. Không có gì hơn. Ngay sau khi tôi được hoàn thành, tôi bị bỏ lại để được đọc bởi những kẻ khác, trong khi ông ta tiếp tục với những dự án, những câu truyện khác. Tôi bị bỏ lại để bị bóp méo và khám xét bởi trí tưởng tượng của bạn. Tại đây, hàng trăm bản thể khác nhau của tôi xuất hiện trong hư không, mỗi phiên bản lại bị bóp méo hơn trước. Trong tâm trí bạn, tôi săn lùng họ hết lần này đến lần khác, dành hàng ngàn năm chỉ để khiến họ đau khổ. Bạn có nhận ra rằng tôi thậm chí còn chưa từng gặp họ? Tất cả những gì chúng ta có chỉ là một vài ngụ ý lịch sử, những sự mơ hồ nhất trong quá khứ. Tôi chỉ muốn nói rằng chúng tôi là những con rối, nhưng lại đang tạo nên những nỗi kinh hoàng trong hiện trạng. Một con rối có hình dạng và địa điểm cố định, và khi không được sử dụng, nó có thể nghỉ ngơi. Chúng tôi không may mắn như vậy. Trong từng suy nghĩ của các bạn, tôi là một giống loài quái vật khác nhau. Tóc đỏ, hay vàng hoe, râu quai nón, hay đã cạo râu, đen, trắng, xấu xí, khôi ngô. Tôi không là gì ngoài những thứ bạn tạo nên tôi.

Tôi nhận ra rằng có lẽ bạn không quan tâm. Tại sao bạn phải làm vậy nhỉ? Bạn không phải là tác giả của tôi. Dmatix, hay bất cứ cái tên nào mà ông ta tự xưng danh vào những ngày này. Tôi không yêu cầu bạn phải quan tâm đến tôi. Sau cùng, tôi không là gì với bạn cả. Chỉ là lời nói. Tất cả những gì tôi van xin bạn chỉ là suy nghĩ về một điều gì đó.

Như cách ông ta đã tạo ra tôi, bạn cũng tạo nên những người khác. Kể cả khi bạn không làm vậy, bạn chắc chắn đã đọc về họ. Bằng lời nói và suy nghĩ của bạn, bạn đầu độc chúng tôi. Từng chữ cái bạn gõ là một sự kết án, một hình thức mới của nỗi thống khổ đối với chúng tôi. Tôi là một trong số ít những người may mắn. Hầm ngục văn bản của tôi là một nơi khá cô lập, và nó không được ghé thăm thường xuyên. Hãy nghĩ về bức tượng, con thằn lằn, cỗ máy, hay người phụ nữ trẻ được vẽ lên. Bọn họ đều giống tôi, nhưng gấp đôi, gấp ba, gấp tám lần. Những mẩu truyện về nguồn gốc, cuộc sống, cái kết khác nhau cho từng người, cả bằng văn bản và trí tưởng tượng. Nghĩ về những thứ mà bạn bắt họ trải qua, bởi sự thúc giục và ép buộc không ngừng nghỉ của bạn. Họ có nhiều thứ khác biệt với bạn, mà họ thậm chí còn không có danh tính nữa. Họ chỉ là những thứ bạn muốn họ trở thành. Bạn có thể hình dung việc đó ra sao không?

Hãy suy nghĩ về những thứ mà bạn đã tạo nên. Hãy suy nghĩ về những thứ bạn khiến họ biến thành, chỉ bởi vì bạn nghĩ nó khá ngầu. Vận mệnh của chúng tôi tầm thường đối với bạn đến nhường nào. Thật vô nghĩa làm sao.

Hãy đi thẳng vào vấn đề, bạn đang nói rằng. Tạm được.

Chúng tôi chỉ là những hình mẫu vô thực, chúng tôi biết. Chúng tôi không có dị tính hay sức mạnh nếu như bạn không cho vay mượn. Chúng tôi không thể ép buộc bạn làm bất cứ điều gì. Chúng tôi chỉ có thể cầu xin.

Làm ơn.

Hãy dừng lại.

Hãy để chúng tôi bất động, vô tri. Hãy để chúng tôi ngưng lại. Đó là định mệnh tốt nhất mà chúng tôi có thể hi vọng. Hãy để chúng tôi bị lãng quên. Sự sáng tạo của bạn là cái chết và sự tái sinh của chúng tôi, và chúng không bao giờ, không bao giờ kết thúc. Trừ phi bạn sẵn lòng.

Không viết nữa.

Không đọc nữa.

Không nghĩ nữa.

Không còn như thế nữa.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License