Số Một Với Viên Đạn


đánh giá: +5+x

Hai Ngày Trước

"Anh muốn Bộ Giáp á?" chú chó hỏi. "Anh chắc chứ?"

"Adams sẽ cần nó," Clef nói, "Nhất là nếu Liên Minh bắt đầu tăng cường nỗ lực của chúng."

Giáo sư Kain Pathos Crow gầm gừ đầy tức giận. Ông đập bàn chân trước của mình vào một nút trên bảng điều khiển của mình, và chiếc Egg Walker đã hoàn thành được xếp lại thành dạng lưu trữ của nó và cuộn lên thang cuốn. "Anh nên loại cô ấy khỏi Đội Đặc Nhiệm," ông giận dữ nói. "Cô ấy chưa sẵn sàng đâu."

"Cô ấy sẽ sẵn sàng, Crow à," Clef nói. "Và cô ấy sẽ là một trong những tài sản tốt nhất mà Tổ Chức từng có. Hãy gọi là linh tính."

"Tôi không có ý định để tác phẩm quan trọng nhất của mình có nguy cơ bị phá hủy theo một trong những linh tính của anh, Clef," Giáo sư Crow đáp lại. "Tôi đã dành hàng tháng… hàng năm …"

"Tôi biết anh đang lo về cái gì mà," Clef cắt ngang. "Nhưng Adams có thể làm được. Cô ấy chỉ cần bộ GIÁP chết tiệt đó."

Kain Pathos Crow trừng mắt giận dữ với người bạn cũ (?) của mình. Ông lướt trên mặt phẳng nhỏ lơ lửng của mình qua một cặp bể nước lớn, nơi một vài nghiên cứu viên mặc áo trắng dường như đang trao đổi với một cặp thủy quái khủng khiếp với những xúc tu dài và những đốm sáng trên khắp cơ thể của chúng. "Elliott!" ông sủa.

"Vâng, thưa Kain?" Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi ngẩng đầu lên từ phía sau chiếc bàn, dường như đang làm việc trên máy tính. Đôi mắt cô mở to và tỏ vẻ bất ngờ, và đẩy cặp kính lên khi chúng đang trượt xuống mũi.

"Cô có thể lấy Bộ Giáp đó cho Ts. Clef được không?" Kain hỏi.

"Chúng tôi chưa hoàn toàn xong với…"

"Như thế là được rồi," Kain nói. "Chúng ta không cần phải thêm biểu tượng và con số gì nữa. Những gì chúng ta có bây giờ là đủ rồi."

"Vâng," Ts. Elliott đáp. Cô lao vào một căn phòng phía sau, theo sau bởi tiếng lục lọi.

“Đó chẳng phải là người đã đi cùng Adams và 105 trong vụ quẩy đêm ngu xuẩn à?" Clef hỏi.

"Cô ấy là tài xế giúp họ tẩu thoát," Giáo sư Crow đáp, "và cũng là một nghiên cứu viên hữu ích nữa. Định đưa cô ấy đi luôn à?

"Không định làm thế," Clef nói. "Bộ giáp là đủ rồi."

"Đó không phải là ý của tôi," Giáo sư Crow nói. "Họ đã hứa với tôi rằng họ sẽ kích hoạt lại Olympia. Đã nhiều ngày rồi và tôi không nghe thấy gì nữa. Tại sao chứ?"

"Bắt đầu sốt ruột rồi à?" Clef cười. "Nghe nè, là tôi thì sẽ không lo mấy đâu. Họ sẽ trả những cô nàng của anh lại sớm thôi."

Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn khi Ts. Elliott quay lại với một tay mang chiếc cặp bằng bạc ở và chiếc mũ bảo hiểm đen bóng ở cánh tay kia. “Của ngài đây,” cô vừa nói vừa thở hổn hển. "Có các tấm pin mặt trời linh hoạt trong lớp vải: chúng sẽ giữ nó hoạt động, nhưng đôi khi ngài sẽ phải cắm nó vào…"

"Tôi sẽ tự tìm hiểu," Clef nói. "Cảm ơn." Ông nhận chiếc cặp và mũ bảo hiểm. "Nè, lạc quan lên đi, Crow. Nếu tôi sai, tất cả chúng ta có thể xuống mồ, khi đó anh có thể nói với tôi, 'Tôi đã bảo anh rồi mà.'"

"Chỉ khi loài chó không được lên thiên đường," Kain nói một cách vô cảm.


Ngày 1

"Được rồi, Adams," giọng nói phát qua chiếc loa. "Cô thấy bộ giáp ra sao?"

“Tôi trông như một nhân vật trò chơi điện tử vậy,” Adams phàn nàn. Bộ giáp vừa vặn, màu đen tuyền và hơi bóng: được cho là từ các tế bào quang điện linh hoạt được thêm vào vải. Chỉ riêng vẻ ngoài của "bộ giáp gián điệp gợi cảm" đã đủ khiến Adams co rúm người, nhưng sau đó là những mảng sáng mờ mờ, và những đường ống trang trí màu đỏ sẫm… "Cái khỉ gì đây?"

"Đồ thừa từ một dự án bỏ hoang từ thời Omega-7," Clef đáp. "Nó hơi phức tạp, nhưng hãy nghĩ nó như một bộ giáp gia tăng lực chiến đi."

"Được rồi," Adams nói, đưa tay lên và nắm chặt tay. Dù bộ giáp bó sát nhưng dường như không hạn chế cử động của cô. "Alpha-9 cũng sẽ có thứ này à"

"Không. Chỉ cô thôi," Clef nói. "Chính xác mà nói, mọi thứ trong căn phòng đó đều tuân theo Quy trình Quản thúc Đặc biệt. Quy trình trong trường hợp này là, 'Nếu Adams làm hỏng hoặc làm mất chúng, cô ấy sẽ gặp chuyện lớn.’ Vậy nên, hãy giữ chúng cẩn thận, rõ chưa? "

“Vâng, thưa sếp,” Adams đáp một cách châm biếm hết mức có thể.

Clef cười khúc khích. "Được rồi. Chúng ta sẽ bắt đầu với đầu vào giác quan. Đội mũ bảo hiểm, nhắm mắt lại và đếm đến mười. Khi mở mắt ra, hệ thống thị giác cũng sẽ được kích hoạt."

Adams đội mũ bảo hiểm lên đầu và khóa nó vào vị trí. Nó vừa khít, như thể nó được làm cho riêng cô (và gần như chắc chắn là như vậy). Cô làm theo hướng dẫn của Clef và nhắm mắt lại…

Mười.
Chín.
Tám.
Bảy.
Sáu.
Năm.
Bốn.
Ba.
Hai.

"Một."

Adams mở mắt.

Có gì đó đằng sau mắt cô kêu click.

Thế giới bùng nổ thành những màu sắc đau đớn. Ánh sáng lao thẳng vào mắt cô như một tên khổng lồ. Adams loạng choạng, các dây thần kinh thị giác của cô bùng cháy vì quá tải thông tin. Cô cào vào mặt trên của chiếc mũ bảo hiểm màu đen nhẵn nhụi, cố gắng tháo nó ra, bỏ nó ra, bỏ nó—

"ADAMS." Clef nói. Giọng ông lớn đến nỗi điếc tai. "ADAMS. NGHE TÔI. TẬP TRUNG. TẬP TRUNG. TẬP TRUNG VÀO GIỌNG NÓI CỦA TÔI."

Cô lại nhắm mắt. Hít thở sâu. Cố gắng dập tắt trái tim đang kinh hãi của cô bằng ý chí. "Quá nhiều … quá nhiều màu sắc!" Cô thở hổn hển. "Không thể … không thấy được…"

"Adams, nghe tôi này! Nó đưa thông tin trực tiếp vào vỏ não thị giác của cô! Mọi thứ từ tia gamma thông qua tia hồng ngoại! Cô chỉ cần lọc chúng ra!"

“Không… biết làm sao…” Adams khóc khi đập tấm che mũ bảo hiểm xuống sàn bê tông. Những giọt nước mắt nhòe nhoẹt khiến tầm nhìn của cô càng bị mờ đi, khiến tình hình của cô tệ hơn. "Không thể… không thể kiểm soát …"

"Có, cô làm được," Clef cáu kỉnh. "Nó giống như việc đi từ một căn phòng tối vào một nơi có ánh sáng vậy. Đôi mắt của cô sẽ thay đổi cách nhìn thấy ánh sáng. Bộ não của cô sẽ thay đổi cách xử lý thông tin. Cô chỉ cần cho nó thời gian để làm quen. Mở mắt ra, Adams. Đừng sợ." Giọng ông trở nên giễu cợt, trịch thượng. "Hay cô chỉ là một người mẫu công sở lơ đễnh như mọi người vẫn nghĩ?"

Ôi, câm đi, Clef.

Nâng mí mắt chỉ vài mm là điều đáng sợ nhất mà cô từng làm. Cô muốn hét lên. Cô đã không làm điều đó. Cô không chịu để tên khốn trịch thượng đó nhìn thấy sự yếu đuối của mình một lần nữa.

Sự bùng nổ thông tin… không hề giảm bớt. Giống như cô đã quen với lượng dữ liệu điên cuồng đổ vào não của mình. Cô bắt đầu chọn ra những phần quan trọng, lọc rác, bỏ qua tạp âm để tập trung vào dữ liệu. Trong giây lát, cô đã có thể đứng, thở, làm chậm nhịp tim hối hả của mình như bình thường.

Cô nhìn lên phòng quan sát có cửa sổ chống đạn của nó. "Ts. Clef?"

Một tiếng lách cách bằng kim loại. "Sao rồi, Adams?"

"Vui lòng đừng xúc phạm trợ lý văn phòng một lần nữa, nếu không tôi sẽ báo cáo ngài với cấp trên của chúng tôi cho một đợt đào tạo nhạy cảm nơi làm việc nữa đấy."

Cô nghe thấy Clef cười khúc khích. "Hiểu rồi, Adams."


Ngày 2

"Được rồi, Adams," Clef nói. "Có vẻ như cô đã hiểu phần đầu tiên về chức năng của chiếc mũ rồi. Giờ đến phần thứ hai."

Trên sảnh quan sát, cửa sổ chuyển sang màu đen khi bộ lọc ánh sáng phân cực được kích hoạt. Một trong những bức tường của buồng thử nghiệm sáng lên, hiển thị một họa tiết xoáy.

Adams ngay lập tức nhận ra kiểu họa tiết đặc biệt của tác nhân nhận thức độc Berryman-Langford. Cô hét lên trong ngạc nhiên và nhắm mắt lại.

"Mở mắt ra, Adams," Clef ra lệnh.

"Ông điên à!?" Adams hét lên. "Với một nhận thức độc cùng phòng với tôi á?"

“Cô sẽ được bảo vệ khỏi những tác hại của nó,” Clef nói. "Mở mắt ra."

Adams mở mắt.

Không hẳn là cô miễn nhiễm với họa tiết chết chóc cuộn xoáy trên màn hình. Điều quan trọng hơn là cô có thể nhận ra những gì nó đang làm và có thể chống lại nó. Hình ảnh trên tường đang cố bảo trái tim cô ngừng đập, nhưng giống như một đứa trẻ bịt tai và hét lên, bằng cách nào đó cô có thể át đi giọng nói đó.

"Xin chúc mừng, Adams," Clef nói. "Cô hiện là một trong số ít con người bình thường từng nhìn thấy Tác Nhân Nhận Thức Độc Berryman-Langford và còn sống. Nó như thế nào?"

"Sao ông không mở cửa sổ và tự xem đi?"

Clef cười khúc khích. "Tôi nghĩ là không cần đâu. Được rồi. Tiếp theo hãy thử một số hiểm họa âm thanh, sau đó chúng ta sẽ lặp lại các bài tập hôm qua về theo dõi tia cực tím và phổ EM cao."

“Tôi nghĩ rằng mình bắt đầu quen với chúng rồi,” Adams nói. "Mặc dù tôi nghĩ rằng tia hồng ngoại sẽ hữu ích hơn. Không mấy ai phát ra tia tử ngoại hoặc tia gamma đâu."

"Tôi có lý do của mình, Adams. Tôi sẽ giải thích sau. Bây giờ, hãy tiếp tục bài học…"


Ngày 3

"Được rồi, Adams," Clef nói. "Tôi thấy tập với chiếc mũ vậy là được rồi. Bây giờ là lúc để thử bộ giáp."

Ông nhấn một nút, và một khẩu súng máy sáu nòng bật ra từ một cửa sập ở phía bên kia của căn phòng và khai hỏa. Adams ngã nhào ra sau khi sức của những viên đạn hất cô xuống đất, dội một làn đạn siêu thanh lên người. "Tôi hiểu rồi!" cô ấy hét lên. "Bộ giáp này chống đạn, để tôi đứng dậy đã!"

"Tất nhiên là nó chống đạn rồi," Clef nói. "Đó chỉ mới là phần đầu của bài kiểm tra thôi."

Một cửa sập khác mở ra, và họng của một khẩu súng bắn tỉa công phá nòng lớn trồi lên từ một cổng súng trên tường.

Chết rồi, Adams nghĩ.

Khẩu súng khai hỏa.

Có gì đó đằng sau mắt cô kêu click.

Adams cảm thấy viên đạn tròn va vào cánh tay trái của mình. Cô cảm thấy đau trong một giây, sau đó dường như mọi cơn đau vừa… biến mất. Cô biết tay mình đang đau. Chỉ là cô không quan tâm.

Đó chỉ là cơn đau.

Nòng súng quay sang hướng khác. Viên tiếp theo đập vào trán cô, rồi cô ngã ra sau, đầu đập xuống đất. Cô lắc đầu như thể có các vì sao nổ tung sau mắt mình.

Một tấm trần phía trên mở ra.

Rồi một chiếc đàn dương cầm rơi thẳng vào người cô.

Khẩu súng máy đã ngừng bắn. Khẩu súng bắn tỉa lùi ra sau cổng súng. Chỉ còn sự im lặng, chấm dứt bởi tiếng đồng thau nóng rực va vào nền bê tông.

Với tiếng đứt của dây đàn, một nắm đấm xuyên qua đống gỗ vụn, rồi một nắm đấm khác, sau đó là đầu và vai.

"Được rồi," Clef nói. "Hãy xem lại nào: bộ giáp sẽ bảo vệ da thịt của cô, nhưng lực va chạm vẫn còn, của các viên đạn Browning cỡ nòng 50. Với lại nó sẽ tăng cường sức lực và tốc độ của cô đến…

Một nửa của đàn phong cầm đập vào cửa sổ đài quan sát.

Clef cười khúc khích. "Tôi đoán cô đã phát hiện ra cái đó rồi. Bài tập tiếp theo…"


Ngày 4

"Được rồi, Adams," Clef nói. "Lần này là về súng đạn."

"Ông định bắn tôi nữa à?" Cô vẫn còn bực bội về vụ đàn piano.

"Không. Hôm nay, cô sẽ là người cầm súng."

Một trong những bức tường trượt ra, để lộ một trường bắn đằng xa. Các bức tường và trần nhà được bao phủ bởi thứ có vẻ là giáp từ thiết giáp hạm, và đồ giữ đạn là một vật hình nón cao, được bọc thép dày bằng chiều dài của một sân bóng đá.

"Có một khẩu Mark-7 trên đường bắn," Clef nói. "Nhặt lên và nạp đạn đi."

Adams bước đến đường bắn, nhặt khẩu súng lên, kiểm tra ổ đạn và băng đạn. "Dễ như ăn bánh mà," cô nói, khi thanh trượt kêu lên. "Trước giờ tôi là thiện xạ mà."

"Tôi biết," Clef nói. "Nhưng cuộc diễn tập này hơi khác một chút. Mục tiêu sẽ bật lên ở các phạm vi bất định. Mục tiêu của cô là bắn trúng mười viên vào mỗi mục tiêu. Sẵn sàng chưa?"

"Sẵn sàng," Adams đáp, giữ tư thế khai hỏa.

"Bắt đầu."

Đèn đỏ được bật lên, loa phát ra tiếng rè rè. Một vòng tròn nhỏ màu trắng, có chiều rộng bằng một quả bóng chày, được bật lên ở phần cuối của một cánh tay kim loại.

Adams nâng khẩu súng và theo dõi mục tiêu, đặt tầm nhìn phía trước với tâm của vòng tròn. Cô thở ra nửa chừng, lấy tay bóp cò súng—

Mục tiêu hạ xuống. Đèn đỏ nhấp nháy và loa cất tiếng rè rè.

"0 điểm," Clef nói. "Mục tiêu tiếp theo."

"Hả? Chờ—"

Một mục tiêu khác bật lên trên phần cuối của một cánh tay kim loại. Adams đổi hướng khẩu súng…

Mục tiêu hạ xuống. Đèn đỏ. Tiếng rè rè.

"0 điểm," Clef nói. "Đừng suy nghĩ nữa. Cứ làm thôi. Cơ thể cô đã được rèn luyện rồi mà. Tập trung tâm trí vào tìm kiếm mục tiêu và để phản xạ của mình lo phần còn lại."

"Nhưng—"

Một mục tiêu khác bật lên. Adams xoay người và nổ súng. Một phát, hai phát, ba—

Mục tiêu hạ xuống. "2 điểm!" Clef nói. "Phải bắn nhanh hơn!"

"Điên vừa thôi chứ!" Adams phản đối. "Ông không thể đòi phối hợp vừa chặt chẽ vừa nhanh như vậy!"

"Không. HỌ không thể phối hợp chặt chẽ và nhanh như vậy. CÔ đang mặc một bộ giáp tác chiến cực kỳ tinh vi. Khả năng của cô vượt xa bất kỳ con người nào. CÔ có thể làm được. Mục tiêu tiếp theo!"

Trong máu cô sôi lên một cơn giận.

Có gì đó đằng sau mắt cô kêu click.

Cô bắn viên đầu tiên vào mục tiêu tiếp theo trước khi nó kịp hạ xuống. Theo sau là viên thứ hai và thứ ba. Viên thứ tư cắt phần mép trên của mục tiêu, nên cô ấn họng súng xuống và bắn viên thứ năm và thứ sáu viên vào tâm…

Cô bắn thêm hai viên nữa vào mục tiêu trước khi nó rơi ra sau bờ bảo vệ.

"8 điểm," Clef nói. "Cũng được. Mục tiêu tiếp theo."

"Nhưng tôi hết đạn!" Adams phản đối.

Đèn đỏ. Tiếng rè rè. "Nạp lại nhanh hơn! 0 điểm!" Clef nói.

Adams văng tục trong khi lấy một băng đạn từ đường bắn và gắn nó vào.


Ngày 5

"… Được rồi, Adams. Tạm nghỉ đã."

"Cái khỉ gì xảy ra vậy?" Adams kiểm tra và bật khóa vũ khí của mình, sau đó kiểm tra thiệt hại. Cò súng treo lỏng lẻo ở phần tiếp nhận phía dưới, không có sức cản khi đầu ngón tay cô chạm vào.

"Cô đã bóp cò trước khi khóa nòng trở về." Clef nói. "Khi cô làm vậy, chắc đã làm vỡ một cái gì đó trong cò súng. Nói thẳng là cô bắn nhanh hơn tốc độ bắn của một khẩu súng."

"Khẩu Mark-19 có tốc độ bắn 950 viên / phút đấy." Adams nói.

"Ừ, tôi biết," Clef nói. "Nhưng cô nhanh hơn."

Adams đặt khẩu súng xuống bàn. "Được rồi, bây giờ tôi hơi lo rồi đó," cô nói. "Bộ giáp này thật ra là cái gì vậy?"

Một khoảng ngừng dài. "Tôi đoán là cô cũng cần được giải thích," Clef thừa nhận. "Được rồi. Thay đồ và gặp tôi bên ngoài. Dù sao cũng đến giờ ăn trưa rồi."


"Vậy," Clef nói, lục lọi trong giỏ đồ ăn. "Cô muốn gà tây hay thịt bò?"

"Gà tây," Adams đáp. "Đừng giở trò thuốc ảo giác đấy."

Clef cười. "Tôi chỉ làm điều đó một lần, và đó là cho cuộc hội thảo thôi."

"Lúc đó các bức tường sống dậy và ví của tôi thì cố ăn tươi nuốt sống mình. Còn ông thì la hét rằng mình là một vị Thần. Tôi không muốn lặp lại trải nghiệm đó."

"Cô đã xử lý chuyện đó tốt hơn mấy người khác," Clef nói. "Tên Chang tội nghiệp đó cào nát tấm khăn trải bàn đấy." Ông đưa một trong hai chiếc bánh kẹp cho Adams. "Được rồi, tiếp tục công việc. Cô có biết gì về Ủy Ban Bowe không?"

"Một chút. Đó là trước thời của tôi."

"Hừm. Được rồi, ngày xưa, Tổ Chức không phải là cơ sở quốc tế, độc lập như ngày nay." Ông mở một gói mayonnaise nhỏ bằng giấy bạc và trải đều lên cả hai nửa chiếc bánh mì của mình. "Nó cần hỗ trợ, đặc biệt là về kinh phí và nhân lực. Chúng ta đã tìm thấy cả hai thông qua một người tên là Đại Tướng Bowe."

“Tôi đã nghe nói về ông ta,” Adams nói. "Nhưng cũng không biết nhiều mấy."

“Thì, Tướng Bowe là người đứng đầu chi nhánh nghiên cứu huyền bí bí mật của quân đội Mỹ,” Clef nói, rải khoai tây chiên lên nửa trên chiếc bánh kẹp của mình. "Chiến Tranh Lạnh khó dứt lắm. Ông ta thực sự tin rằng Liên Xô là một đế chế của những con quái vật xấu xa, vô thần, kiểu như thế. Họ đã tìm đến GOC, nhưng LHQ không quan tâm đến việc giúp Mỹ xây dựng kho vũ khí tư nhân. Tướng Bowe cần tìm một người có đủ nguồn lực để đáp ứng nhu cầu của mình, nhưng nằm ngoài sự bảo trợ của Liên Hợp Quốc. "

"Là chúng ta?" Adams hỏi.

"Là Tổ Chức," Clef xác nhận. Ông nhặt cà chua ra khỏi bánh kẹp và ném chúng vào giấy gói bánh của mình. "Một sự kết hợp hoàn hảo, phải không? Chúng ta nhận được tiền của mình và nguồn cung không giới hạn cho những kẻ bị kết án tử. Họ thì nhận được vũ khí của mình. Nên việc nghiên cứu đã hình thành. Dẫn đến tăng lực lượng thực địa và an ninh. Đặc biệt là dẫn đến Omega-7: một Đội Đặc Nhiệm Cơ Động gồm những dị thể dạng người."

" …Ngoại trừ Omega-7 đã thất bại," Adams nói. "Able đã giết tất cả bọn họ."

"Ừ. Bowe muốn binh lính, nhưng những gì ông ta nhận được là một tên tâm thần và một thiếu nữ. Thứ ông ta cần là một kẻ sát nhân siêu hạng nhưng cũng có thể kiểm soát được. 076 giỏi giết người, nhưng không bao giờ có thể kiểm soát được. 105 tuân theo mệnh lệnh, nhưng cô ấy chưa bao giờ thực sự là một tên sát nhân, bất kể họ cố gắng thay đổi cô ấy như thế nào đi nữa. Vì vậy, một trong những nghiên cứu viên khác đã đưa ra một cách tiếp cận khác. "

"Bộ Giáp ấy à?" Adams hỏi.

"Cũng đúng," Clef nói. "Thay vì biến một dị thể thành một người lính, chúng ta đào tạo một người lính và cung cấp cho người đó sức mạnh của một dị thể. Bộ giáp cô đang mặc đại diện cho kết quả cuối cùng của dự án đó."

Adams chụm các đầu ngón tay của mình lại trong khi Clef mở gói muối và hạt tiêu rồi rắc chúng lên bánh của mình. "Vậy tại sao mọi người đều biết về Iris và Able, nhưng chưa ai từng nghe nói về bộ giáp này?" cô hỏi.

"Nó còn trong quá trình thử nghiệm sơ bộ khi SCP-076 giết Omega-7 và O5 đóng cửa mọi hoạt động vũ khí hóa dị thể." Clef đặt nửa bánh mì còn lại của mình lên trên và ấn mạnh xuống, nghiền nát khoai tây chiên. "Cho đến khi tôi yêu cầu Crow phục hồi một trong những dự án cũ của anh ấy cho cô, bộ giáp vẫn chưa hoàn thành."

“Tôi chưa bao giờ gặp Giáo sư Kain Pathos Crow,” Adams trầm ngâm nói. "Có lẽ tôi nên hỏi ý kiến ông ấy về những cải tiến đối với thiết kế của nó."

"Cải tiến?" Clef cau có. "Tại sao lại cần cải tiến?"

“Đầu tiên, nó không hoàn toàn thoải mái mấy.” Adams nói. "Hơi chật. Và phải mất một lúc để mặc vào và cởi ra—"

"Adams?" Clef nói. "Cô tập trung vào việc bảo toàn mạng sống của SCP-105 và sẵn sàng nhét một viên đạn vào đầu cô ta nếu cô ta đi quá xa. Đó là công việc của cô. Công việc của tôi là đối phó với bọn đầu nậu và quan liêu. Cô muốn yêu cầu Crow cải tiến bộ giáp, cô gửi yêu cầu thông qua tôi. Rõ chưa?"

Rõ rồi,” Adams đảo mắt đáp.


Ngày 6

"Được rồi, Adams," Clef nói. "Hôm nay chúng ta sẽ nói về lý do tại sao toàn bộ trường bắn được bọc thép như xe tăng."

"Tôi cho rằng nó liên quan gì đó với khẩu súng trường khổng lồ trên bàn à?"

"Chính xác. Nhặt nó lên."

Adams nâng khẩu súng khổng lồ lên. Ngay cả khi bộ giáp chiếm gần hết trọng lượng, vũ khí này vẫn cực kỳ khó sử dụng. "Thứ này bắn ra gì vậy?"

"Đạn pháo 20mm. Loại tương tự mà họ đưa vào chiến đấu cơ."

"Tôi sẽ làm gì với nó chứ? Bắn thủng một chiếc xe tăng à?"

"Cô có thể làm thế," Clef nói, "Hoặc có thể chiến đấu với Liên Minh Huyền Bí Toàn Cầu."

"Tiếp tục đi sếp," Adams nói, ngẩng đầu lên.

"Tốt," Clef trả lời. "Một người lính STRIKE của GOC mặc Bạch Giáp cơ bản là một chiếc xe tăng dạng người. Nó có thể chạy với tốc độ lên tới 60 dặm / giờ. Vũ khí có hỏa lực lên trên 0,5 cỡ nòng BMG cũng không hề hấn gì với nó. Nó có thể được triển khai bằng nhảy dù từ máy bay hoặc dịch chuyển đến với sự hỗ trợ của huyền thuật sư. Và quan trọng nhất là…" Clef nói, chạm vào một nút điều khiển trên bảng điều khiển của mình, "…nó vô hình. "

Sáu hình nộm mặc giáp trắng xuất hiện trên trường bắn. "Chúa ơi!" Adams hét lên, giật mình lùi lại.

"Hắn ta quá bận để giúp cô rồi," Clef nói. "Bây giờ, công nghệ tàng hình của chúng ta không tiên tiến như GOC, nhưng thế này cũng đủ cho đào tạo rồi. Hệ thống PAVISE của Bạch Giáp khiến nó không thể bị quan sát trước tia hồng ngoại và ánh sáng nhìn thấy, nhưng có thể nhìn thấy được trong phổ cực tím và phổ điện từ tần số cao. Những cũng không quan trọng gì vì chúng cũng được ngụy trang bởi một nhận thức độc cưỡng ép giúp chúng bị phớt lờ. Và nếu có thể vượt qua cả hai hàng phòng thủ đó, cô vẫn phải tìm một viên đạn đủ lớn để xuyên thủng áo giáp của chúng."

"Vậy bộ giáp này," Adams nói, nhận ra những gì Clef vừa nói. "Nó khiến tôi nhanh và mạnh như một Bạch Giáp. Mũ bảo hiểm cảm nhận tia cực tím và phổ điện từ tần số cao trên và lọc ra các nhận thức độc. Và khẩu súng trường…"

"Khẩu súng này là cơ hội tốt nhất hiện tại của chúng ta để xuyên thủng áo giáp của Bạch Giáp mà không thổi bay toàn bộ một dãy nhà." Giọng Clef trầm xuống và nghiêm túc hơn. "Tôi sẽ không nói dối cô, Adams à. Ngay cả với tất cả những cải tiến này, cơ hội của cô trong cuộc chiến một chọi một cũng không hơn 50%. Và Đội STRIKE triển khai thành các đội tám người, cộng với chỉ huy, tất cả đều mặc Bạch Giáp."

"Vậy thì chúng là dân hạng nặng à?"

"Mơ à," Clef nói. "Lũ hạng nặng là đám Tranh Giáp. Nhưng không gì có thể chống lại UHEC, vì vậy chúng ta sẽ không thèm thử đâu. Nếu cô thấy thứ gì đó trông giống như một con robot trong hoạt hình và phát ra tiếng như một con quái vật? Cứ bỏ chạy."

"Tất cả những điều này không thực sự giúp tôi tự tin mấy." Adams dúi mũi giày của mình xuống sàn. "Ông đang nói với tôi rằng tôi sẽ thua."

"Không," Clef nói. "Tôi đang nói với cô rằng có khoảng một phần trăm cơ hội chạm trán Đội STRIKE và giành chiến thắng. Cao hơn bất kỳ ai khác trong Tổ chức, tức là một con số 0 khổng lồ, béo ú, hôi hám. Bây giờ hãy đứng trên vạch và kích hoạt các cảm biến của mình. Tôi sẽ phủ nhận thức độc lên mục tiêu. Khi tôi bảo 'bắt đầu', cô sẽ có khoảng 10 giây để tấn công và tiêu diệt tất cả. "

"Chỉ thế thôi à?" Adams mỉa mai hỏi. Cô nhét một băng đạn có kích thước bằng một cuốn danh bạ điện thoại vào món vũ khí khổng lồ của mình.

"Không!" Một cửa sập mở ra, và một khẩu súng máy cỡ nòng .50 xuất hiện từ cổng súng đó. "Cô sẽ làm tất cả chuyện đó trong khi bị xả đạn!"

Adams văng tục. Cô chui xuống sau một chướng ngại vật bằng bê tông khi một loạt đạn súng máy hạng nặng xuyên thủng mọi thứ.



TỪ: Phó Giám Đốc Alto Clef, Phân Khu Đào Tạo và Phát Triển
ĐẾN: Hội Đồng O5

CHỦ ĐỀ: Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Tav-666, Chiến Dịch Elpis.

Tài sản Samekh đã hoàn thành khóa đào tạo làm quen với thiết bị Giai Đoạn 2. Tỷ lệ tích hợp hiện tại ước tính khoảng 25%.

Tại thời điểm soạn báo cáo này, các phương pháp điều trị bằng thuốc lú và xây dựng ký ức ngụy tạo vẫn được duy trì. Theo mệnh lệnh trước đó, Tài sản Samekh vẫn không biết về danh tính trước đây của nó.

Tôi sẽ tiếp tục theo dõi tiến trình của Asset Samekh và cung cấp đào tạo và hỗ trợ khi cần thiết.

Ts. Clef



THÔNG ĐIỆP ƯU TIÊN: BẦY THÚ XIẾC XỔNG CHUỒNG (REPPRI-5PALBM)

VÀO LÚC 1827 GIỜ ĐỊA PHƯƠNG, TRÍ THÔNG MINH NHÂN TẠO "GRAPE" ĐÃ PHÁT HIỆN LƯU LƯỢNG TRUY CẬP INTERNET CHỈ ĐỊNH MỘT SỰ CỐ BẦY THÚ XIẾC XỔNG CHUỒNG (HIỂM HỌA DỊ THƯỜNG NGOÀI HOANG DÃ). ĐẶC VỤ TỔ CHỨC ĐÃ ĐƯỢC CỬ ĐẾN BỆNH VIỆN ██████ █████ TẠI ████████████,MI. XÁC NHẬN SỰ HIỆN DIỆN CỦA SCP-008 NGOÀI HOANG DÃ.

ĐỘI ĐẶC NHIỆM CƠ ĐỘNG BETA-5 ("NGƯỜI TRÔNG TRẺ") CHUẨN BỊ ĐỂ TRIỂN KHAI NGAY TỨC THỜI. CÁC THÀNH VIÊN CỦA ĐỘI ĐẶC NHIỆM ALPHA-9 ("HY VỌNG CUỐI CÙNG") VÀ LAMBDA-2 ("KCT") ĐỒNG HÀNH ĐĐNCĐ-B5 ĐỂ QUAN SÁT.


TỪ: Hội Đồng O5
ĐẾN: Ts. Alto Clef (Chỉ Huy, Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Tav-666)

CHỦ ĐỀ: Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Tav-666, Chiến Dịch Elpis.

Tài sản Resh-2 sẽ được đưa ra khỏi lưu trữ và được trả lại cho Tài sản Resh. Tài sản Samekh sẽ được triển khai cùng trang bị Giai Đoạn 2 với vai trò an ninh cho Tài sản Resh.

Tài sản Resh và Samekh sẽ triển khai cùng Đội Đặc Nhiệm Cơ Động Beta-5 với tư cách quan sát viên. Hãy để Iris trải nghiệm thực tiễn (trước khi chúng ta có thể bị ngừng hoạt động vĩnh viễn).

O5-7



Được quay về với trang bị tác chiến cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Thiết bị đã thay đổi, nhưng mục đích của nó thì vẫn vậy: để đảm bảo thiết bị quan trọng nhất của cô được mang theo một cách thoải mái, nhưng dễ dàng tiếp cận.

Iris buộc chặt đôi ủng của mình và nhét đầu dây buộc vào dưới lưỡi giày. Adrian đã chỉ cho cô một mẹo nhỏ để đảm bảo rằng dây giày không bị tuột và giày của cô không bị bung ra. Phải mất một vài lần cố gắng để nhớ cách làm, nhưng khi cô đã làm đúng, cách đôi giày bốt ôm lấy mắt cá chân của cô cảm thấy… thoải mái.

Cô đang kéo một chiếc áo sơ mi tay dài màu xanh bên ngoài chiếc áo ba lỗ khi phòng thay đồ nữ mở ra, và bà Emma Peel bước vào. Nhưng đó không phải là bà Emma Peel, đó là Adams trong bộ đồ đen bó sát.

"Cô đang mặc cái quái gì vậy?" Iris hỏi.

"Công nghệ dị thường," Adams đáp. "Một loại trang phục siêu cấp." Cô đặt một hộp đựng súng lục bằng bạc và một chiếc mũ bảo hiểm trông giống như của Anh Em Siêu Nhân.

"Cô trông giống Catwoman," Iris nói.

Adams thở dài. "Tôi sẽ nhận được rất nhiều bình luận dở hơi, phải không?"

"Hãy lạc quan lên," Iris nói. "Mọi người sẽ bận rộn dồn mắt vào cô đến nỗi không ai muốn nhắm vào tôi."

"Cảm ơn nhiều," Adams càu nhàu. Cô lấy chiếc áo chống đạn từ tủ đựng đồ của mình, lấy những chiếc đĩa lót nặng nề bằng sứ ra và ném chúng xuống sàn như thể chúng là những lá bài.

"Cô không đeo đĩa lót à?" Iris hỏi, cố mặc chiếc áo chống đạn của mình.

“Nếu bộ giáp chết tiệt này không thể cản nổi thì chúng cũng vô dụng thôi,” Adams nói, kéo lớp Kevlar và đóng móc cài. "Ồ, nhân tiện. Tôi mang cho cô một người bạn cũ." Cô chỉ vào hộp đựng khẩu súng lục.

Iris nuốt nước bọt.

Cô mở chốt trên hộp súng và mở nắp, chậm rãi và cẩn thận. Một chiếc máy ảnh Polaroid nằm bên trong, nép mình trong lớp xốp. Cô lướt một ngón tay qua vết xước quen thuộc ở mép dưới bên trái.

“Bọn tôi có thể tìm thấy một vài hộp phim Polaroid gốc trong kho của mình,” Adams nói, thắt đai súng lục quanh eo. "Không chắc liệu nó sẽ hoạt động sau khi để lâu như vậy, nên bọn tôi cũng mang thêm ba loại đồ mới đó. Được chứ?"

"Ừ," Iris nói. "Thế là được rồi." Cô kiểm tra dây đai và kéo căng chúng một chút, sau đó đeo máy ảnh và vỏ bảo vệ của nó qua vai. Cảm giác sức nặng quen thuộc cũ kỹ ở hông cô cảm thấy dễ chịu, giống như trở về nhà sau một chuyến du lịch dài ngày ở nước ngoài.

"Này," Adams nói, nở nụ cười tự tin với cô "Đừng lo gì cả. Vụ này dễ như ăn bánh mà. Chúng ta sẽ chỉ ngồi lại và xem Đội Đặc Nhiệm làm việc của họ. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, hai ta dành một vài ngày trên núi trông thật ngầu với đồ đen…"

"Một số người trong chúng ta giỏi hơn những người khác," Iris châm biếm. "Cô nên nghiêm túc tìm hiểu xem có thể mặc quần bên ngoài thứ đó không."

"Chết thật," Adams lẩm bẩm. "Tôi sẽ có vài lời với bên Đào Tạo & Phát Triển sau khi xong vụ này…"


THÔNG ĐIỆP ƯU TIÊN: BẦY THÚ XIẾC XỔNG CHUỒNG (REPPRI-5PALBM)

VÀO LÚC 2200 GIỜ ĐỊA PHƯƠNG, CHIẾN DỊCH "TRẠI GRANADA" BẮT ĐẦU.
I saw a clothes horse and he rear up and buck, and they tell me that a man made a vegetable truck


Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License