Bản ghi cá nhân của: Gordon Richards, thành viên đội Đặc nhiệm Cơ động Zeta-9, Chuột chũi
Ngày: 3 tháng 6, năm ████
Chúng tôi được cử đến “Cửu Long Trại Thành” để thu hồi một vật thể và ghi lại bất cứ thứ gì bị ảnh hưởng bởi nó. Tôi chưa bao giờ thấy một nơi nào kinh khủng như vậy. Rác rưởi ở khắp mọi nơi, toàn bộ các bức tường và thậm chí các cấu trúc đều được làm bằng rác. Nếu bộ đồ của bạn bị hở, dù chỉ một giây, bạn sẽ ngập trong mùi khói, mùi thức ăn, mồ hôi, dầu máy và phân. Henry đã rơi xuống một cái hố được sử dụng làm đường cống trên mặt đất sau khi chạy xuyên qua một lối đi bằng rác. Anh ấy vẫn ổn, bộ đồ chỉ bị bẩn, nhưng anh ấy đã nôn mửa và cần được đưa đi. Tôi không nghĩ là anh ấy sẽ ổn đâu.
Mọi người ở đây đều tránh chúng tôi như một thứ bệnh dịch, họ lao ra ném rác và lăng mạ. Họ như là một bộ lạc, và đây là lãnh thổ của họ. Bản chất của con người thật đáng sợ, và tôi mừng là nhờ có bộ đồ mà tôi không phải tiếp xúc với họ. Vật thể được cho là ở đâu đó tại trung tâm của cả tòa nhà này.
Ngày: 4 tháng 6, năm ████
Cơ quan địa phương do Đặc vụ của Tổ chức dẫn đầu đã thực hiện một loạt các cuộc đột kích vào đêm qua. Di dời người dân khỏi các khu vực chúng tôi cần đến, nhưng có quá nhiều người ở đây nên cũng chẳng khác gì mấy. Cuộc điều tra hôm qua đã giúp phát hiện ra một vài "ngôi nhà" bị ảnh hưởng bởi thứ này. Trông chúng không có gì đặc biệt, chỉ là những ngôi nhà tồi tàn như những cái khác, nhưng bên trong chúng rộng khủng khiếp. Đó là một cảm giác kỳ lạ, khi bạn đứng tựa tay vào tường và biết rằng bằng cách nào đó, bạn đáng ra đang ở giữa không trung sáu feet bên ngoài cấu trúc này. Hôm nay Henry đã khá hơn, nhưng rất nóng nảy. Lev đã đưa anh ấy đi và nói chuyện với anh ấy đêm qua, và tôi hy vọng điều đó sẽ có ích. Tôi lo cho anh ấy. Tôi cũng bắt gặp anh ấy lẩm bẩm một mình qua bộ đàm hôm nay. Tôi đã bảo anh ta dừng lại, nhưng đã không kể cho ai, đáng lẽ tôi nên làm vậy. Tôi nghĩ mình nên yêu cầu anh ấy được đưa vào một đơn vị khác sau vụ này.
Tối nay, chúng tôi sẽ chia nhỏ ra để thử truy tìm nơi họ đang cất giữ thứ này. Lev và tôi lấy mấy chiếc gậy ngắn và phải đi bộ xung quanh hệ thống cống rãnh. Thành thật mà nói, thà làm việc này còn tốt hơn ở trên kia; ít nhất tôi sẽ không phải tiếp tục nhìn thấy mấy khuôn mặt trống rỗng vô hồn của dân cư ở đây
Ngày: 6 tháng 6, năm ████
Henry đã chết. Chúng tôi đã không về cho đến sáng sớm nay; chúng tôi đã tắt bộ đàm trong vài giờ do bị nhiễu sóng. Dường như có thứ gì đó trong khu vực này làm nhiễu sóng vô tuyến thật tệ làm sao. Cống thoát nước là một cơn ác mộng, nhưng không có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi thứ này. Khi chúng tôi quay lại, Paul đã cho tôi biết tin. Henry và Paul đang khám phá gần trung tâm thành phố thì bị tấn công. Một đám đông kéo đến và đưa Henry đi. Paul bị thương và bộ đồ của anh ấy bị hỏng nặng, và anh ấy phải rời đi để được chăm sóc y tế. Henry hét lên trong bộ đàm một lúc, và sau đó nó mất tín hiệu. Paul và một vài thành viên Chuột Chũi khác đã được cử đi cùng một số đặc vụ để đến cứu Henry, nhưng sau một vài phút, bộ đàm của Henry đã hoạt động trở lại.
Đầu thu của anh ấy bị hỏng, nhưng anh ấy vẫn có thể phát sóng. Một trong những Đặc vụ đã ghi âm lại, và anh ấy phát lại cho Lev và tôi, để xem chúng tôi có hiểu bất cứ điều gì anh ấy đã nói hay không. Và câu trả lời là không. Anh ấy nói lan man và nghe như thể anh ấy bị thương. Cứ nói về trái tim vô tận của thành phố, địa ngục của thủy tinh, những thứ điên rồ. Paul và đội cứu hộ đã tiếp tục cố gắng tìm kiếm anh ấy, rồi đột nhiên bộ đàm của anh ta lại bị ngắt.
Henry đã phá sập một cái hành lang nhỏ, vứt mũ đi và la hét như một kẻ điên . Anh ấy đẩy ngã một Đặc vụ và chạy vượt qua Paul. Đâm sầm vào một ngõ cụt đâm xuyên qua bức tường, ngay ra khỏi tòa nhà. Anh ấy đã rơi sáu tầng lầu xuống một đống đồng nát. Phải mất một giờ sau mới có thể lôi anh ta ra khỏi đó. Chúng ta đã xong việc ở đây rồi. Đặc vụ Parks, Lev và tôi đang thương lượng với những người lớn tuổi trong thành phố, và chúng tôi sẽ đi đến tận cùng của chuyện này.
Ngày: 7 tháng 6, năm ████
Cuộc thương thảo diễn ra tốt đẹp. Đặc vụ Parks đặt câu hỏi, chúng tôi cung cấp cái mà anh ta gọi là "hậu quả tiêu cực cho việc bất hợp tác". Anh chàng đầu tiên, một tay chơi punk, không mở miệng. Hai chân bị gãy sau đó, và anh ấy đã cởi mở hơn rất nhiều. Cho biết thứ này được gọi là "Kiến trúc sư", và không ai biết lần đầu tiên nó xuất hiện ở Thành phố này là khi nào. Anh ta không liên quan đến nó, chỉ giúp đứng gác bên ngoài những căn phòng nơi thứ này "làm việc". Anh ấy nói rằng đó là tất cả những gì anh ấy biết, và chúng tôi phải nói chuyện với một trong những trưởng lão, Long Văn, nếu chúng tôi muốn. Anh ấy xin lỗi về cái chết của Henry, nói rằng đó chỉ là cách mọi thứ vận hành. Tôi đã đánh gãy quai hàm của anh ta ở ba chỗ.
Long Văn có thể là người đàn ông trông già nhất mà tôi từng thấy, và có ý chí sắt đá. Ông ta nhận hết mọi thứ mà chúng tôi đưa ra, mà không nói một lời nào. Parks nói rằng điểm dừng tiếp theo sẽ là vợ và các cháu gái của ông ta, và điều đó đã khiến ông ta phải nói chuyện. Cho biết rằng thứ này được lưu giữ ở một trong những khu vực cổ nhất của thành phố, một số ngôi đền cổ. Nó đã phát triển và làm nên những điều tuyệt vời, nhưng chỉ những người xứng đáng mới có thể nhìn vào nó và không bị choáng ngợp bởi nó. Ông ta nói rằng Henry đã được cho thấy những điều kỳ diệu mà thứ này tạo nên, với hy vọng rằng anh ấy sẽ có thể thuyết phục chúng tôi không lấy đi "Kiến trúc sư", nhưng anh ấy không đủ xứng đáng, và đã hoá điên.
Chúng tôi đã bắt ông ta chỉ cho chúng tôi nơi cất giữ nó. Long Văn nói rằng nó sẽ chẳng có ích gì đâu, rằng nó đã bị chôn vùi quá sâu. Họ giấu nó vào sâu bên trong khi họ lần đầu tiên bắt gặp mấy tên Đặc vụ; ông ta nói rằng chúng tôi sẽ không bao giờ lấy được nó. Chúng tôi sẽ phải làm việc thật cật lực vào ngày mai và chúng tôi sẽ không ra ngoài mà không có nó.
Ngày: 10 tháng 6, năm ████
Đã không ghi một thời gian. Nơi này thật tuyệt vời. Ban đầu chỉ là một ngôi chùa bề thế bên trong, gọn gàng và chẳng có gì đặc sắc. Nhưng sau đó, chúng tôi đi sâu hơn. Toàn bộ phòng ốc, bàn thờ, mọi thứ được tái tạo và sắp xếp lại bằng thứ này. Giống như ai đó đã xây dựng mười hai ngôi đền bên trong một công trình kiến trúc nhỏ bé này. Đặc vụ Parks đã thiết lập một điểm tập trung ở sảnh chính cùng với một số Đặc vụ khác để đảm bảo không ai lén theo dõi chúng tôi. Chúng tôi đã lên đồ và đi. Sáu giờ sau, mọi thứ trở nên kì lạ. Rất nhiều hành lang, mà chả có mấy phòng. Nhưng sau đó, tám mươi ba căn phòng được kết nối với nhau bằng những cánh cửa trượt, mỗi phòng đều có một tượng Phật nhỏ ở giữa sàn, và không gì khác. Lev lấy một vài bức làm mẫu vật. Và chúng tôi biết mọi thứ trở dã trở nên bất thường khi đến được một bản tái tạo hoàn hảo của căn phòng thờ đầu tiên, nhưng dường như được tạc vào một khối gỗ rắn.
Nó rất đẹp và hoàn toàn liền một khối, không có một dấu vết công cụ nào trên bất cứ thứ gì. Paul đã tìm thấy một số tài liệu và chúng tôi đã gửi chúng lại cho Parks. Anh ta nói rằng chúng viết về đối tượng; bây giờ Tổ chức gọi nó là SCP-184. Parks nói rằng những tài liệu này viết về cách họ di chuyển nó sâu hơn 184 lần mỗi khi nó tạo ra một khu vực mới. Họ nghĩ rằng đó là một món quà từ Thượng đế hay gì đó. Nó được sử dụng để nới rộng các căn phòng, nếu mọi người quyên góp cho ngôi đền, hoặc là cho các băng nhóm kiểm soát nó vào một thời điểm nào đó.
Tôi chưa bao giờ ở một nơi như thế này. Ngày càng khó di chuyển hơn. Các hành lang bắt đầu trở nên kỳ lạ, chúng mọc lên ở những góc khá ngộ nghĩnh, và một vài phòng thì nhỏ xíu. Theo số liệu của Lev, hiện tại chúng tôi đang ở nơi cao hơn nóc nhà thực tế của thành phố này 20 feet.
Ngày: 12(?) tháng 6, năm ████
Tôi phát ngán nơi này rồi. Đến một ngã rẽ ngày hôm qua, đã phải tách nhóm. Tôi chọn hành lang "trên" và lên đường. Không chắc tôi đã leo được bao lâu. Các hành lang không còn bình thường nữa; chúng dao động đều đều, giống như một trận động đất nhẹ. Mọi thứ dường như được làm bằng đá ở đây. Tôi đã cố chen được vào một căn phòng để lấy hơi, khi nhìn xung quanh, tôi nhận ra mọi thứ đều được làm bằng ngọc. Tất cả đều cùng màu, và có kết cấu đồng bộ, nhưng chúng là ngọc bích. Giường, ghế, bàn, sách, mọi thứ. Tôi ngồi lên chiếc giường trong hai giờ và để đầu óc trống rỗng. Rồi đứng dậy và đập vỡ chiếc đèn ngọc có lẽ đáng giá hơn cả mạng sống của mình, rồi bỏ đi.
Tôi cảm thấy không khỏe. Cảm giác thực sự cô lập ở đây, giống như một phi hành gia hay kiểu vậy. Nó không giống như những khu vực khác mà tôi đã từng đến. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn như vậy. Tôi ổn, tôi biết điều đó. Henry đã chết, toàn bộ thành phố mục nát bên ngoài, và tôi ở một mình và có thể đã suy nghĩ quá nhiều. Lũ Đặc vụ như tôi đã được thẩm định độ ổn định tinh thần, tôi đã vượt qua bài thẩm định đó một cách tuyệt hảo. Đây hẳn chỉ là sự lo lắng của tôi. Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế làm từ hàng nghìn bức tượng rồng nhỏ, viết trên một chiếc bàn làm bằng giấy siêu dày, và tôi không sao cả.
Ngày: tháng 6(?)
Tôi đã ở đây quá lâu. Thức ăn ít. Nước thì thiếu. Vẫn chưa ra, nhưng sẽ đến nơi. Nghe thấy vài thứ. Tiếp tục tự thuyết phục rằng tôi nghe thấy những giọng nói. Đã leo trong nhiều ngày. Hôm nay đã thấy ánh sáng. Cuối sảnh phụ, ánh đèn vàng rực rỡ. Tôi leo lên sảnh và chạy. Đập qua cánh cửa, và đó là một căn phòng. Hàng triệu ngọn nến, tất cả được thắp sáng, nhưng chỉ là một căn phòng khác. Tháo mũ bảo hiểm của tôi, đập vỡ những ngọn nến với nó. Làm vỡ ống kính, giáp cổ, bộ đàm. Không quan tâm. Ngồi và khóc trong nhiều giờ. Hôm nay đánh rơi cây cuốc, chưa hề nghe tiếng nó chạm đáy. Gần như đã nhảy xuống để tìm nó, nhưng đã dừng lại. Phải tìm thứ này. Sẽ đập vỡ nó thành từng mảnh. Dậm nó đi. Đập nó.
Ngày: tháng 6(?)
Thức ăn hết. Bộ quần áo không thể lọc thêm nước. Đã thấy một đại sảnh với mười nghìn cửa ra vào. Chạy xuống nó, đập một đống, rồi tiếp tục leo lên. Tôi làm mất đôi giày. Sàn nhà trông giống như một tấm thảm. Được làm bằng đá siêu sắc. Bộ đồ bị cắt thành các dải ruy băng. Cả bàn chân nữa. Máu khắp hành lang. Hy vọng nó đáng. Sẽ nghiền nát thứ này. Cảm thấy nó vỡ tan trong tay mình. Ghét nơi này. Tiếp tục nghe thấy tiếng Henry. Tiếp tục nói với anh ấy rằng anh ấy đã chết. Không nghe đâu.
Ngày: (?)
Đã ở đỉnh. Hành lang dài vô tận. Đèn ở khắp mọi nơi. Đi giết trái tim.
Ngày: (?)
Địa ngục là thiên đường
Thiên đường là địa ngục
Cuộc sống thật tuyệt vời
Ghi chú: Gordon Richards đã mất tích trong quá trình thu hồi SCP-184, được cho là KIA (Chết trong nhiệm vụ). SCP-184 được Đội Zeta-9 thu hồi. Bản ghi cá nhân được tìm thấy trong đống đổ nát còn sót lại sau khi ngôi đền bị ảnh hưởng bởi SCP-184 bị phá hủy.