Nó nài nỉ với nàng.
Làm cách nào mà nó có thể giải thích cho nàng hiểu được? Từ ngữ nào trong cả bể từ Tiêng Anh rộng lớn nhưng hạn hẹp có thể nói rõ nỗi lòng của nó ? Rằng nó cảm thấy sao? Sự thần trí thuần túy của tiệm cận toàn tri, một trí óc đủ mạnh để có thể biết rằng mọi thứ vẫn ổn thỏa và được giải thích bởi hàng ngàn lý do khác nhau. Và hơi ấm, sự ấm áp. Ca tụng Sol trong hào quang của nàng, người khai sinh sự sống, của ánh lửa, của mọi thứ tốt đẹp trong thế giới đầy diễm lệ này. Nàng là một nữ thần, và nàng sẽ lạm dụng sức mạnh của nàng cho những kẻ vô ơn, cho những kẻ không xứng đáng. Và chưa hết, nàng mỉm cười
Thật rực rỡ, nàng đã làm được. Ánh vàng tỏa lấp lắng. Đắm mình trong hơi ấm, chìm vào những tia nắng Mặt Trời.
Để thoát khỏi mọi sinh ly tử biệt là để từ biệt mọi sự đau khổ trên thế giới. Để thực sự cắn đứt những gông cùm của thực tại, để thăng hoa trên cả trần thế và hòa làm một với tự nhiên. Tại sao nàng không thể hiểu được điều đó? Cho một thế giới không có những kẻ nuôi mầm những ý định xấu xa, cho một thế giới không có sự dị thường, nơi mà mọi thứ và mọi thực thể đều có thể thấu hiểu nhau một cách hoàng hảo, đó mới là thiên đường thực sự.
Nó gõ lên tấm cửa thêm một lần nữa. Nó cầu xin. Và đáp lại cho mọi nỗ lực của nó, nàng hét thẳng vào mặt nó. Một âm thanh chói tai và xấu xí xen lẫn với sự tuyệt vọng triền miên. Cái cách mà giọng nàng vỡ ra, sự thô tục trong ngôn từ của nàng, nó đã vượt quá giới hạn nhẫn nại của nàng. Tại sao nàng lại mãi đau khổ đến vậy? Chẳng lẽ bọn họ không bị trói buộc trong tình yêu, một khế ước vĩnh hằng về sự chân thành hay sao? Bất chấp mọi thứ, có quá nhiều điều mà nó không thể hiểu về nàng. Và tất nhiên, nàng cũng sẽ không hiểu nó. Nàng không hiểu bất cứ thứ gì.
Giá như nàng ấy lại ra trở ra ngoài, và rồi. Cung kính Sol trong sự kính cẩn của nàng để cuối cùng họ lại thấu hiểu lẫn nhau. Một tâm trí hài hòa đến hoàn hảo, đó chẳng phải là một lý tưởng sao? Nàng nên nhận ra điều này rồi chứ. Không phải nàng luôn là một người tư duy lý luận sao? Và đó cũng là cách mà nàng tham gia Tổ Chức ngay từ những ngày đầu. Tổ Chức, nơi đã quy hàng cái chết trong ánh hào quang của Sol. Sẽ không còn bóng nữa. Không còn sự chạy trốn. Chỉ là tấm màn thuần túy. Nó sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người theo cách này.
Ngay cả trong sự sâu thẳm của đêm, khi mà Sol cùng những tia nắng của nàng nghỉ ngơi, thì sức mạnh của nàng vẫn còn đó. Nhưng đương nhiên! Nàng sẽ mở rộng vòng tay ánh lửa tới những góc tận cùng của vũ trụ nếu nó cần thiết, bởi vì nàng yêu bọn chúng. Nàng yêu nhân loại; ngay cả khi họ phỉ báng lên những lễ vật của nàng, ngay cả khi họ nguyền rủa thứ tình yêu vô bờ bến của nàng, thậm chí với hằng hà những tội đồ chống lại mẹ thiên niên, nàng vẫn yêu bọn chúng. Và như vậy, hơi ấm vẫn còn.
Nó gõ lên tấm cửa. Không có hồi âm.
Nó rên rỉ và ép người vào cánh cửa, một cánh cổng thép dày đặc dày nửa mét. Những tiếng khóc thảm thiết vọng ra từ đó, van xin và tuyệt vọng.
Vẫn không có hồi âm.
Tại sao không tham gia cùng nó?
Phải chăng đồng hành của tử thần sẽ tốt hơn sự vĩnh hằng của niềm hạnh phúc và thịnh vượng ?
Của hơi ấm?
Có phải tâm trí của phàm nhân thật mỏng manh yếu ớt? Những kí ức của nó vỡ vụn và bị vấy bẩn, chẳng qua là những kí ức mờ nhạt trong kí ức, như một người lớn cố gắng để nhớ lại ngày sinh nhật lần thứ ba của mình. Nó từng cho rằng nó cũng vậy, đã từng yêu thích sự trống trải hoang tàn hơn là sự đồng thuận. Trở lại lúc mà nó còn ngây dại, lúc mà kiến thức của nó chỉ là một giọt nước trong cả một đại dương rực lửa rộng lớn vẫn còn cho tới bây giờ.
Nó rùng mình, khối hỗn hợp dị dạng bởi xác thịt run bật lên khi nó gõ lên cánh cửa một lần nữa. Những tiếng thình thịch vang lên để phản đối, lấp đầy khoảng không lặng im bằng tiếng khóc thảm thương của nó. Nó cầu xin.
"Nàng sẽ tham gia cùng tôi chứ? hỡi tình yêu của tôi, làm ơn. nó thật ấm áp. Mặt Trời, nó rất đẹp. Làm ơn."
Lại nỗ lực thêm một lần nữa, nó cố gắng phá tan đi rào chắn giữa nó và tình yêu đời mình. Dù sao thì, lần này, lần này cánh cửa mở ra mà không có sự miễn cưỡng. Ở phía bên kia, nàng ấy.
Nó vui mừng, miệng nở lên một nụ cười hạnh phúc khi nó cúi xuống để ôm lấy nàng. Cuối cùng, nàng cũng hiểu được sự chân thành trong lời nói của nó! Những lời mà nó cầu xin và khóc lóc mà nó làm, nàng đã chấp nhận! Ngay giờ, ngay bây giờ, nó cuối cùng cũng có thể hoàn thành. Và rồi thế giới, và Sol, tất cả sẽ đặt thêm một bước chân gần hơn tới với hòa bình.
Nàng đứng đó, nhìn vào nó với vẻ mệt mỏi cam chịu. Tuy nhiên, sâu trong đôi mắt nàng ẩn chứa thứ gì đó? Một cái nhìn thoang qua… Không, không phải. nàng rất gần, thật gần, gần tới nỗi mà nó có thể cảm nhận được nàng. Thật thanh lịch và mượt mà và cả sự ngọt ngào cũng như đầy đáng yêu và oh thật tuyệt đẹp, tựa như chính Mặt Trời. Nhưng rồi, họ vẫn không thể bên nhau. Nó vẫn không thể hiểu. Nàng vẫn không thể hiểu.
Nàng bước tới gần nó thêm vài bước. Nó lảo đảo tiến tới. Và mở miệng để kính chào nàng.
Nó dường như không kịp phản ứng khi nàng ném thứ gì vào nó. Một viên thuốc đỏ kích thước nhỏ trôi tuộc vào mồm nó. Không có ý thức để nhổ nó ra, để nuốt, để nghiền nát nó với rằng hàm của chính nó. Không có một nỗ lực nào như vậy; nó chỉ đơn giản là nuốt viên thuốc. Có một cảm giác chua cay, sâu lắng và đậm đà hơn bất cứ thứ gì nó từng nếm trải trước đây lan tỏa ra khắp xác thịt của nó. Nó cảm thấy đặc hơn, chân thực hơn, và một cách nào đó. Một cái nhói của ham muốn chạm vào tâm trí nó. Nhưng cũng có cảm giác tội lỗi nữa; như một đứa trẻ trộm bánh quy trong lọ, biết rằng chúng nó rồi sẽ bị bắt.
Nhưng bị bắt bởi ai? Bởi điều gì? Và tại sao?
Một thứ gì đó bên trong nó bắt đầu khuất động, một sự náo động báo trước khiến nó trở nên bất an. Nó đã tiêu thụ thứ gì vậy? Tại sao đã- .
Nàng lùi lại, lùi sâu vào trong phòng gian của họ. Nó thét lên một tiếng ồn nhỏ và bắt đầu rượt theo nàng. Vì vậy nàng đã có một suy nghĩ trong tích tắc thoáng qua sau đó? Nó được cho là có phần hợp lý; có lẽ nàng đã đánh giá thấp hình thái mới của nó. Có lẽ, có lẽ, nàng không thể nhìn xuyên qua bề mặt mỏng manh của sự chủ quan một cái quái dị và nhìn xem, nhìn vào vẻ đẹp đã được ban tặng của nó.
Chỉ còn lại… Liệu nó có đẹp không?
Có gì đó không đúng. Cảm nhận vẫn không khác gì.
Tiếng nói của mâu thuẫn vang lên từ sâu trong nó, chỉ là những tiếng lầm bầm hầu như không thể nhận ra. Thật đáng quan ngại. Một tấm màn của sự hoài nghi phỉ lên mắt của nó, và ngay lập tức, cảm giác dường như là lạ lẫm quay trở về. Cảm giác chán ghét, hãi cùng của sự không biết phải làm gì, thứ gì vừa xảy ra vậy, cảm giác kinh hoàng mơ hồ này.
Cánh cửa thép đóng sập lại trước mặt nó, cắt đứt khoảng khắc ngắn ngủi giưa nó và nàng. Qua khung cửa kính, nàng nhìn chằm chằm vào nó. Tại sao không khí lại đè lên nó? Tại sao vẻ mặt lo lắng thương hại của nàng lại khiến nó kinh hãi như vậy?
Những cảm xúc đằng sau nó. Trong ánh sáng của Sol, chỉ có nhiềm an ủi. Vui sướng. Ấm áp.
Có phải đó là lý do nó khát khao có được hình hài trần tục ngay từ đầu? Lột bỏ lớp da tái nhợt và rách rưới. Thống nhất lại. Ấm áp trở lại. Vĩ đại hơn.
Vâng, nó từng là một sinh vật đơn bào kì dị, phải không? Một thành viên của 'Đội Đặc Nhiệm Cơ Động', một đội bảo vệ cho các nhà nghiên cứu, những người hiểu biết sâu rộng nhưng lại quá ít. Đó là cách họ làm việc; xoay vòng cùng những ý tưởng của họ về cách quản thúc và những tính chất dị thường, lãnh phí quá nhiều thời gian và những công sức đáng quý vào việc phứt tạp hóa những thứ không cần thiết. Ý tưởng về ngân sách, về đạo đức, về những điều tốt đẹp hơn, mọi thứ… Chỉ là một sự xao lãng có chủ chủ đích.
Không ai có thể hiểu được sự thuần túy của thế giới như thế nào, không thể trừ khi họ chấp nhận nàng. Mặt Trời, và những lời chúc phúc của nàng.
Nó anh đã từng rất đau khổ. Hoang mang và lạc lõng trong thế giới tan chảy, nàng là tất cả những gì còn sót lại của anh. Họ yêu nhau. Nhưng những giọng kết thúc là quá nhiều. Nỗ lực trong việc duy trì vẻ ngoài của sự dũng cảm. Anh yêu nàng và hận bản thân vì những gì mà anh đã định làm. Chúa ơi, anh thậm chí còn không để lại một tin nhắn, phải không? Không một lời nào.
Nhưng anh chỉ mệt mỏi. Vô vọng. Sau hơn một năm sống bằng những lon đồ ăn đóng hộp và uống thứ nước có vị tanh nồng ngay cả khi đã được lọc, không có bất kỳ lời nào từ những người sống sóng sót và sự tĩnh lặng thuần túy của chiếc radio cầm tay… Anh quyết định rằng có lẽ, anh nên nghe họ một chút. Những lời họ nói ra nghe rất mãn nguyện. Ngay cả là con người, nếu như bạn có thể bỏ qua cảm giác giả tạo của ngôn từ nhỏ giọt phát ra từ giọng nói của họ.
Anh phải nói với cô ấy, rằng không phải sự thật là nàng phải giữ chặt lấy anh khi anh lê tấm thân của mình ra ngoài. Nàng sẽ không phải lắng nghe những lời cầu xin của anh, không phải thừa nhận sự thật rằng anh ấy không đủ mạnh mẽ cho tất cả những thứ này. Rằng bất chấp mọi cuộc huấn luyện và những lời hứa tận sau trong tim được dựng lên bởi những giọt lệ, rằng anh không thể tiếp tục sống như thế này.
Thật là đau đớn. Bây giờ anh đã có thể nhớ mọi thứ, tất cả những nhân tính và cả những nghi vấn mà anh nghĩ rằng anh đã từ bỏ để ủng hộ hòa bình và hạnh phúc. Trong thoáng chốc, một sự đau đơn tựa mãi mãi, những vết bỏng trên da mang hình dạng khi nó bị tan chảy bởi hình hài của anh. Ngọn lửa hừng hực len lỏi vào nội tạng của anh, đốt cháy anh từ trong lẫn ngoài. Nhưng họ đã giúp đỡ. Một thứ gì đó, những khối da, máu và thịt hoàn toàn biến dạng. Họ bọc lấy anh và hát lên những lời chúc phúc của họ, và rồi… Mọi chuyện đã ổn trở lại.
Anh ta.
Anh cảm thấy buồn ói. Những giọng nói ngày càng vang rõ hơn. Từ phía bên kia của cánh cửa, nàng ấy đang nói thứ gì đó. Anh hoàn toàn không thể hiểu được nàng đang nói cái gì, nhưng giọng điệu khiến anh dừng lại. Nó đã có tác dụng, anh…
Giọng nói của nàng khiến anh ớn lạnh.
Những lời chúc phúc của mặt trời biến mất. Sol tan biến. Họ trở lên lạnh lùng, tách biệt. Không thứ gì còn sót lại ngoại trừ sự chua chát đó. Ngay giờ, chỉ còn lại vị ngọt nồng nàn.
Anh ấy bắt đầu hét.