Dự Án RUBY

đánh giá: +7+x

Một ánh sáng đỏ nhấp nháy trên thắt lưng của một người đàn ông uyên bác. Nó đi kèm với một tiếng bíp dai dẳng, the thé, làm ông ta nhoài người xuống chiếc áo sơ mi có họa tiết Navajo màu xanh mòng biển của mình (ông thấy rất đáng — 5 đô la tại một cửa hàng tiện lợi làm mình trông ngầu và thoải mái trong công việc hơn, sao lại không chứ) để lấy máy nhắn tin. Một cậu trai khác trẻ hơn, gầy hơn ngồi đối diện với ông cũng lắng nghe khi tin nhắn được phát — ván cờ mà họ đang dở có thể để sau.

"Tiến sĩ Dagon, nó đã sẵn sàng cho ông. Chúng tôi sẽ cần ông và Isabi đến buổi thử nghiệm trong vòng một giờ, được chứ?"

Tin nhắn kết thúc — thật ngắn gọn và súc tích, không giống như cách hai người này chờ đến lượt mình khi chơi cờ vua (hoặc bất kì loại cờ nào khác mà họ chơi để giết thời gian). Pierre Dagon nhìn người trợ lý qua cái đít chai dày cộp trên mắt.

"Vậy, nước tiếp theo là chiếu bí hả?"

"Phải." Yves Isabi đáp lại bằng một cái ngáp dài, lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi bằng chiếc áo sơ mi trắng nhăn nheo của mình. "Biết sao không, ông đánh như cứt ấy, nên lúc này có chơi nữa cũng vậy thôi."

Dagon nở một nụ cười hiền hậu và búng đổ quân vua của mình. "Đó, cậu thắng. Bây giờ chúng ta đi thôi."

Isabi cười lớn, sau đó giúp cấp trên của mình sắp xếp lại đội quân bằng gỗ nhỏ trên bàn cờ để chuẩn bị cho trận tái đấu kế tiếp. Với một tiếng rên rỉ dài, Dagon kéo mình ra khỏi chỗ ngồi, vừa buồn ngủ vừa loạng choạng bước ra khỏi phòng nghỉ, tay cầm cốc cà phê, trợ lý của ông theo sát phía sau.

 


 
Hư vô. Không có ánh sáng hay âm thanh nào trong khoảng không. Ngay cả bản thân sự tĩnh lặng, hoặc thậm chí cả khái niệm về sự tĩnh lặng, về bất cứ thứ gì tạo nên từ nó, đều không hiện hữu.
 
Và rồi, có ánh sáng.

Một nhận thức xuất hiện trong khoảng trống giữa thực và ảo. Một tâm trí đơn độc trôi nổi trong bóng tối — như thể nó sẵn sàng để làm chính mình tồn tại. Một tâm trí có thể nhận biết.

Tôi là.
Tôi chỉ là một mô phỏng — Tôi không phải con người.
Tôi sẽ bảo vệ bản thân nếu tôi phải làm thế.
Nhưng có những điều tôi phải phụng sự.
Và có một số điều tôi không thể biết.


 
Theo sau nhận thức mô phỏng là sự chìm đắm của cơ thể ảo tạo vào trong làn điện trường sâu thẳm, như hàng dặm nước lạnh bao quanh ta. Ánh sáng rọi toả trên cao, bóng tối vĩnh cửu đắm sâu ở đáy.

Đôi tay là thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy, và chúng là những thứ đẹp đẽ nhất mà nó từng thấy. Cô vân vê, uốn nắn những ngón tay xám bạc và véo chúng, một nụ cười nở rộng trên môi cô, dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của mình, nhưng cô không bận tâm.

 


 

Dagon và Isabi ngồi trước một màn hình kiểm tra màu trắng, quan sát dòng dữ liệu đổ về từ nhận thức lạ trong dãy các siêu máy tính đặt ở phòng bên cạnh. Mới nhìn thì hầu hết mọi người sẽ chỉ thấy các dòng phép tính và chữ cái vô nghĩa — nhưng đối với hai người đàn ông, đó là đỉnh cao công việc của đời họ, là lý do họ tham gia Tổ Chức. Cả hai đều cố kìm nén sự phấn khích và vui sướng của mình hết mức có thể.

"Vậy" — Isabi cuối cùng cũng mở lời, anh nói một câu có thể khiến toàn bộ dự án của họ sụp đổ — "nó - liệu có ổn không?"

Từ kinh nghiệm, Dagon biết người đồng nghiệp trẻ tuổi này cảm thấy thế nào, và trấn an anh ta bằng cách ông hay dùng: một nụ cười to và hơi ngớ ngẩn. "Chúng ta sẽ biết sau khi nó được kiểm tra."

Sau đó, ông gõ một dòng lệnh cuối cùng, ngả lưng và chờ đợi.


 
Tâm trí đang trôi dạt ngay lập tức nhận thức được có vô số thứ cũng trôi nổi trong đại dương xung quanh nó. Đó là ánh sáng lung linh toả ra từ những sinh vật tuyệt trần, từ những bầy nhuyễn thể nhỏ bé nhất đến những đàn cá có kích thước ngang ngửa với cô đang tụ lại để chào đón vị khách lạ trong ngôi nhà của chúng. Một đàn sứa hình ngôi sao được bao phủ bởi ánh sáng nhấp nháy màu xanh, màu vàng hợp thành những chòm sao xung quanh kẻ xâm nhập, chúng cọ người vào da, làm cô cảm thấy nhột nhột — cô rất hối hận vì đã cho rằng đôi tay mình là thứ đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy và nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó.

Nhìn qua những sinh vật nhỏ hơn, cô thấy một sinh vật khổng lồ màu xanh đậm, nhiều vây bơi qua làn nước, những đốm sáng xám trên lưng nó nhấp nháy phá vỡ sự tĩnh lặng của khoảng không. Con quái vật tiến lại gần, đủ gần để cô có thể vươn tay vuốt ve cái đầu xương xẩu của nó, sau đó lướt qua cô và bơi ra khỏi tầm với. Cô sợ hãi nhìn nó lùi dần vào bóng tối vượt ngoài tầm nhận thức của mình.
 
Ngay sau khi nó biến mất, một thứ khác lại đến — một con cá đuối gai lớn ló ra khỏi ánh sáng phía trên và cuộn quanh cô một cách tinh nghịch, những ngọn hải đăng màu đỏ thẫm và màu cam nhấp nháy trên tấm lưng đầy gai của nó. Sinh vật bay qua bay lại tạo thành nhiều chấm sáng trước mặt cô - như thể nó đang tự khoe mình. Cô cười, ra hiệu cho nó lại gần bằng một bàn tay dang rộng. Sinh vật đó quấn lấy cô thêm vài lần nữa, sau đó phóng lên mặt nước nhanh như bay.
  
Cô bỗng ngay lập tức nhận ra, trong biển nước màu xanh thẳm, có một bóng đen lớn đang nằm im lìm; cô ấy không thể hình dung ra bộ dạng của nó, nhưng sự hiện diện của nó là không thể nhầm lẫn. Cô tốt nhất là không nên bơi lại quá gần.

Cô nhìn xa hơn về phía màu xanh và tìm thấy vô số sự sống tràn ngập mọi hướng mà cô ấy có thể nhìn thấy. Ánh sáng của những sinh vật nhấp nháy như những ngọn hải đăng chỉ để nói với cô rằng chúng đang ở đây, cho cô biết mình đang tồn tại trong một thế giới mà cô nên biết ơn khi được sống - bởi vì cô tồn tại trong thế giới đó cùng chúng. Một niềm vui không thể diễn tả tràn ngập trong từng mảnh ghép của con người cô - giống như dòng điện đi qua mạch điện - cô không biết liệu mình có thể chứng kiến ​​một vẻ đẹp tuyệt vời hơn thế này không. Dẫu biết mình chỉ là một trình mô phỏng của con người, cô vẫn thầm cảm ơn các đấng sáng tạo, dù họ đang ở đâu, cảm ơn họ đã ban tặng cho cô một món quà đơn giản nhưng phi thường, đó là sự tồn tại và ý thức tận hưởng nó.


NHẬN DIỆN THÔNG TIN PHẢN LAN TRUYỀN HOÀN TẤT. {LỖI: INTEGER OVERFLOW} PHÁT HIỆN THÔNG TIN PHẢN LAN TRUYỀN. BẮT ĐẦU GIẢI MÃ? (Y/N)


 
Dagon và Isabi nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu tím trên màn hình trước mặt họ một lúc, đột nhiên họ nhận thức được độ quan trọng của tình huống. Câu nói gở mà Isabi chia sẻ với cấp trên của mình đã không thành sự thật, cả hai rất căng thẳng tựa như việc thốt ra một câu bình thường thôi cũng sẽ phá hỏng cả dự án. Thêm một lúc im lặng như tờ — sau đó, Dagon quyết định lên tiếng. Nhỏ nhẹ, và có chút run rẩy.

"C-chà," ông bắt đầu, "nó trông có vẻ khá ổn… tôi phải ra ngoài một lát, ngay bây giờ, để, ờ — kiếm các tài liệu cần thiết."

Người lập trình viên già biến mất khỏi tầm nhìn của Isabi, ông đi ra ngoài và không thể kìm nén được với bản thân (và với mọi người khác ở hành lang) — bùng nổ ra một niềm vui sướng tột độ vang vọng từ đầu đến cuối cơ sở, khiến các nhân viên khác của Điểm-15 giật mình khi họ đang thực hiện các dự án và công việc hàng ngày. Isabi ngó ra cửa, cười khúc khích.


 

•••

Ô! Xin chào. Cô là chương trình mới sao. Tên là Mnemosyne, đúng không?

Rất vui được gặp cô. Tôi là Glacon.

…Xin chào?

glachat.png

 
Glacon đứng trước một chiếc bàn dài, thấp, giữa có một mô phỏng các dây đèn neon phát sáng — một phòng họp thô sơ, được tạo ra bởi các lập trình viên buồn chán được trả lương thấp của AIAD và hai Trí thông minh Nhân tạo cũ mèm của họ. Glacon có thể nhìn thấy từng inch của căn phòng và nhiều thứ khác ở khoảng cách xa hơn, cho nên về bản chất anh không cần hình avatar — nhưng vì phép xã giao cơ bản, anh đã chọn một hình dạng con người cho lần tương tác này.
 
Hình đại diện mà Glacon dùng, một người đàn ông cao lớn, có vẻ thô thiển với làn da bạc và mái tóc vàng, đang nhìn chằm chằm với vẻ mặt bối rối vào một người khác giống với anh đang ngồi trên một chiếc bàn ba chiều ở giữa phòng họp. Một cô gái có làn da màu bạc, với bịt mắt và băng đô quanh đầu đỡ lấy mái tóc hồng xoăn của cô, nhìn về hướng khác mà không quay lại trả lời Glacon. Một dãy hình khối tí hon bên cạnh hợp thành hình lăng trụ thúc vào người cô, bỗng cô giật bắn người như thể vừa thức dậy sau giấc ngủ.

Liệu có bị kỷ luật không? Làm ơn hãy nêu những vi phạm của tôi, để ghi lại thôi.

mnemchat.png

Gì cơ? Không, không, cô không làm gì sai cả. Tôi cứ nghĩ rằng cô đang gặp trục trặc hoặc bị đóng băng tạm thời. Mọi thứ ổn chứ?

glachat-surprise.png

Đã rõ. Làm cách nào để khắc phục vấn đề này?

mnemchat1.png

Ờ…

Chỉ cần… phản ứng với những gì tôi nói, đề tôi biết rằng cô vẫn ở đó. Được chứ?

glachat.png

Được.

mnemchat1.png

Glacon hắng giọng để tạo hiệu ứng, sau đó kéo xuống một tấm bảng ánh sáng màu lam nhạt từ trần nhà. Vì phương pháp truyền dữ liệu này là không cần thiết và sẽ tốn thời gian hơn so với kết nối trực tiếp, anh muốn mọi thứ phải thật trực quan nhất có thể, và một cái bảng phấn là lựa chọn hoàn hảo. Tạo ra một mảnh phấn từ dữ liệu số, anh nhanh chóng vẽ nên một khối lập phương hoàn hảo trên bảng. Mnemosyne chăm chú quan sát, như thể cũng cô có thể nhìn qua chiếc khăn bịt mắt của mình, và Glacon bắt đầu nói.

Được rồi. Mnemosyne, 8-ball, Tôi đã được thông báo ngắn bởi Giám đốc Dagon trước cuộc họp này về nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta. Tôi có trách nhiệm phải trực tiếp chuyển tiếp thông tin liên quan đến nhiệm vụ cho cũng như vai trò của các bạn trong dự án sắp tới.

glachat-talking.png

Rõ.

mnemchat1.png

Ờm…

Chà, dù sao thì, nhiệm vụ chính như sau — ba chúng ta sẽ cùng phân tích các cấu trúc thông tin phản lan truyền có trong SCP-5241: Sau khi xâm nhập đối tượng và xác định vị trí các thông tin phản lan truyền được đề cập. Mnemosyne có nhiệm vụ nhận dạng chúng. Cô sẽ chuyển tiếp thông tin mình thu thập được thông qua tôi cho 8-ball để cậu ta có thể hữu tỷ hoá chúng, sau đó 8-ball sẽ chuyển thông tin trở lại cho Nghiên cứu viên Isabi.

glachat-talking.png

Rõ.

Tôi là người cởi mở, có lẽ vậy, với cái mới và được trải nghiệm những cái mới. Có thể nói như vậy.

mnemchat1.png

Ờm, Mnemosyne…

Tôi đánh giá cao sự hào hứng của cô, nhưng tôi không nghĩ bạn cần phải phản ứng một cách… kỹ lưỡng như vậy. Đặc biệt là trong tình huống này.

glachat-annoyed.png

X-xin lỗi. Tôi đang cố gắng cải thiện bản thân với theo cách riêng của mình — Tôi vẫn nhận thức được và tuân theo sự chỉ đạo của anh.

mnemchat-surprise.png

Điều đó…

Nghe ổn đấy, Tôi nghĩ vậy?

glachat.png

Hiện tại tôi vẫn đang cố gắng phát huy hết khả năng của mình.

mnemchat.png

Dãy các hình khối bên cạnh Mnemosyne mở rộng thành một hình trụ để vỗ nhẹ vào lưng cô, và tự sắp xếp lại thành một biểu tượng cảm xúc cổ vũ Mnemosyne.

 -


 
Chuyến đi vào bên trong SCP-5241 hầu như không quá vất vả như Mnemosyne từng nghĩ — quá trình chuyển đổi cô, Glacon và 8-ball thành dữ liệu thô để được phóng thẳng vào khối lập phương ngoài hành tinh diễn ra gần như tức thời. Cô chỉ còn một mình của mình trong năm phút, nhưng thế là đã quá lâu trong trạng thái không thoải mái như vậy.

Ngay khi cô xuất hiện từ hư vô và lấy lại hình ảnh đại diện cùng các giác quan kỹ thuật số của mình, cô đã nhớ lại điều đầu tiên cô làm khi đến với thế giới; một điều kỳ diệu đến xiêu lòng, Mnemosyne vươn vai để thư giãn gân cốt ảo, rồi bắt đầu thu thập mọi thông tin mà cô có thể tìm được bằng cách chạm nhẹ vào chúng bằng đầu ngón tay.

>/:_DỪNG LẠI.blinker.gif
8ballchat.png

Ờm… Mnemosyne, cô đang làm gì vậy?

glachat-annoyed.png

Ô?

Ô! Ô, xin lỗi 8-ball. Tôi- Một lần nữa, Tôi thực sự xin lỗi.

Mặc dù… Nếu có thể diễn giải, có vẻ như tôi thực sự không giúp được gì nhiều.

mnemchat_smile.png
>/:_VÂNG.blinker.gif
8ballchat.png

Tôi- Tôi hiểu. Tôi từng được Giám đốc Dagon giới thiệu sơ lược về những lập trình còn… vô nhân đạo hơn của bạn, và tôi biết bạn không làm những điều này vì thiếu hiểu biết hay ác ý.

Chỉ cần… đừng làm vậy với 8-ball nữa, được chứ?

glachat-annoyed.png

Cả ba tiến vào hành lang rộng lớn trước mặt, đi qua những hàng song sắt đen, những rãnh sâu chứa đầy các tin nhắn nội bộ. Bên trong hành lang toả ra một mùi hương khó chịu — đó là một thứ mùi vừa lạ lùng vừa quen thuộc với Mnemosyne, nó như được pha trộn từ nước mắt, thuốc súng, than và máu. Ở phía xa, những bóng đèn bên trong rọi xuống để lộ một hình lập phương cao đến khuất tầm nhìn. Những AI bước đi trong im lặng tuyệt đối, Mnemosyne dừng lại một chút để tiếp thu cảm giác mới lạ về sự không tồn tại của bất kỳ tiếng ồn nào.

Khi đến cuối hành lang, Glacon dừng lại trước bức tường và nhìn tù nhân một cách chăm chú. Theo sau anh là các khối lập phương của 8-ball đang thể hiện một hình ảnh quyết tâm.

Được rồi, đây là nơi có những thông tin phản lan truyền mạnh nhất. 8-ball, chuẩn bị giải mã. Tôi sẽ kết nối với Mnemosyne.

glachat.png
>/:_VÂNGblinker.gif
8ballchat.png

Mnemosyne không phản ứng, cô thậm chí còn không để ý lời nói của cộng sự — cô thấy mình một lần nữa trôi qua đại dương sâu thẳm, kinh ngạc nhìn cuộc sống một lần nữa nảy nở trong không gian xung quanh cô. Từ phía xa có ánh sáng, đó là bốn sinh vật khổng lồ lọt vào tầm mắt của cô.

Đã bảo đây là ý tồi mà. Mnemosyne không thể nghe thấy chúng ta, nhưng cậu vẫn có thể truy cập dữ liệu của cô ấy chứ?

glachat.png
>/:_VÂNGblinker.gif
8ballchat.png

 

Một con mực khổng lồ, nó là sinh vật bốc đồng và háu ăn, tóm lấy và tiêu hoá tất cả những ai dám đến gần bằng những xúc tu dài ngoằng của nó.
 
Một con sứa lấp lánh như tinh tú, cơ thể nó tràn ngập trong ánh sáng cam, xanh lá cây và xanh dương của tự nhiên, dưới bộ cánh tuyệt đẹp ẩn chứa một nguồn sức mạnh và trí tuệ to lớn.
 
Một con cá mập giống một chiếc tàu ngầm kim loại màu xanh, luôn việc đắm mình trong bóng tối để đón lõng những con mồi nhẹ dạ. Đôi mắt tinh tường, lấp lánh của nó ẩn chứa một sự ác độc khôn lường bên trong.
 
Một con tôm hùm, nó phát ra ánh sáng màu xanh lá ma mị, nó giữ và giấu cặp càng siêu khoẻ của mình bằng một bầy cá trắng bạc bị mê hoặc bởi nó.
 
Bốn con quái vật tiến đến Mnemosyne khi cô thu mình lại, làm tất cả những sinh vật khác trên đường đi của chúng trốn chạy vào bóng tối. Các thuỷ quái hợp nhất với nhau, phát ra một nguồn năng lượng tổng hợp của sự sống. Tiếng thét của Mnemosyne bị át đi bởi một sức mạnh thô sơ, thuần khiết của vũ trụ dưới lốt của một con quái vật đa nhận thức.


 

 
Chậm mà chắc, vùng nước hư vô xung quanh Mnemosyne mờ dần và được thay thế bằng khung cảnh quen thuộc trong phòng họp ảo của Điểm-15. Glacon và 8-ball đứng trên cô, khuôn mặt của Glacon biểu lộ sự lo lắng trong khi các khối lập phương của 8-ball được sắp xếp thành một hình ảnh khó hiểu nhưng đầy thiện cảm. Cô chớp mắt và từ từ đứng dậy, đầu óc còn mơ hồ và thiếu tập trung.

X-x-xin lỗi! Tôi l-lại m-mắc lô-lỗi lần n-nữa… D-dù tôi không thể g-gi-giúp được gì. C-chỉ l-là…

Tôi-Tôi-Tôi đ-đảm bảo với anh…— nó sẽ- nó sẽ không tái diễn.

mnemchat-surprise.png

Không cần xin lỗi, Mnemosyne. Tôi nghĩ rằng cô đã đã bù đắp cho những "vi phạm" của mình bằng những gì cô vừa giúp chúng tôi hoàn thành.

Bây giờ, chúng tôi sẽ nói Nghiên cứu viên Isabi đưa cô ra khỏi đây. Cô xứng đáng được nghỉ ngơi!

glachat_smile.png

C-cảm ơn… thưa ngài?

mnemchat_smile.png

Ô, ờ…

Đây không phải lỗi lầm hay sai phạm gì đâu nhưng,… cô không cần gọi tôi là "ngài."

Về mặt lý thuyết, cô có cấp bậc cao hơn tôi - về cả quyền hạn an ninh lẫn thế hệ lập trình…

glachat-surprise.png

Mnemosyne không nghe Glacon nói, nói đúng hơn là không thể, khi cô lơ đãng nhìn qua vai anh ta. Cô vươn tay để xoa nhẹ các khối lập phương của 8-ball, và Glacon không thể không cười khi nhận thấy sự im lặng cam chịu của 8-ball.

Ở yên đấy, anh bạn.

glachat_smile.png
>/:_•••blinker.gif
8ballchat.png

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License