Yahweh bước vào Thung Lũng, kinh ngạc hơn những gì Ngài từng nhớ. Một sự kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời. Ngài chưa bao giờ cảm thấy như thế.
Thung Lũng – Thung Lũng của Ngài – lại đông đúc. Tràn ngập những linh hồn, thứ có cánh, thứ đang bò, quái thú, con người, của… của…
Của những thứ khác.
Một con cá voi linh hồn bơi trên cao. Một thứ khổng lồ đầy lông kéo người qua một ngọn núi phía xa. Một đám sinh vật dạng người nhỏ bé màu xanh lấp lánh bay ngang Ngài, cười khúc khích rồi bay đi. Một sinh vật dạng người màu đen hiện ra, chớp mắt về phía Ngài rồi lại biến mất. Một sinh vật khổng lồ không phải-rết bò qua, liếc mắt về Ngài.
Gần như bị sững sờ, Ngài đi xuống chỗ đám đông dạng người đó, lần đầu tiên mà Ngài nhớ được, cảm thấy nhu cầu bản năng ở gần với những người giống như Ngài.
Khi Ngài tiến tới, một nhân vật tách mình khỏi đám đông. Một người phụ nữ đĩnh đạc, da ngăm, xỏ khuyên môi với mái tóc dài đen bóng. Yahweh bỗng dưng thấy Ngài bị thu hút-
Ta không phải con người, với ham muốn trần tục-
“El!” người phụ nữ lên tiếng.
“Ngươi là ai?” Yahweh hỏi, trước khi Ngài nhận ra sự vô lí trong câu hỏi đó.
Cô ta nhìn Ngài một cách kì lạ. “Chắc cũng không lấy làm lạ khi ông không nhớ. Chúng ta đã quên đi nhiều thứ trong vài nghìn năm qua. Đặc biệt là ông.”
Yahweh không nghĩ được bất kì điều gì để nói.
“Asherah” cô nói. “Tôi là Asherah. Tôi từng là hoàng hậu của ông trong mấy nghìn năm.”.
Có những khuấy động lạ trong đầu ông, những kí ức lạ lẫm mà Ngài không hiểu được-
Có những vị thần khác, chúng là những thần tượng giả của thời xưa, Ngài nhớ mình là một vị thần gió, thần bão và thần mặt trời, một vị thần ghen tị, được thờ phụng, Ngài nhớ mình đã tạo dựng nên Thiên Đường và Trái Đất trong bảy ngày, Ngài (ông) nhớ mình từng là một cậu bé phàm trần nhưng với sức mạnh không thể tả nổi lớn lên trong đau khổ, Ngài nhớ mình bị ai đó ép vào khuôn mẫu của một vị thần nhân tạo, Ngài nhớ về nỗi hân hoan khi nhận ra mình là vị thần cuối cùng còn tồn tại, vị thần duy nhất không bị lãng quên, và vận mệnh của Trái Đất vĩnh viễn do Ngài nắm quyền, Ngài nhớ rằng mình không có cha mẹ, Ngài (ông) nhớ nụ cười của bà mình, Ngài nhớ về hàng triệu kí ức mâu thuẫn lẫn nhau và chúng là thủ phạm, nhân dạng đáng nguyền rủa này đã để chúng thâm nhập vào, chính là chúng-
“Đủ rồi!” Ngài gào lên.
Yahweh giơ tay lên, nhìn lũ sinh vật đang giẫm đạp lên Thung Lũng của Ngài và với một cái vẫy tay, Ngài xóa xổ tất cả ngụy thần khỏi thế gian.
Hoặc… là Ngài đã nghĩ vậy. Việc Ngài vừa làm là vẫy tay và chẳng có gì xảy ra cả.
“Ông biết không,” Asherah cười gượng, “Dù tôi không còn là vợ của ông nữa, nhưng xóa sổ tôi khỏi thế gian là bất lịch sự lắm đấy.”.
Cô đặt tay lên vai Yahweh khi không được Ngài cho phép mà lại không hóa thành hư không bởi sự báng bổ.
“Tôi biết vì sao ông lại ở đây,” cô nói, tay chỉ về trung tâm của Thung Lũng.
Yahweh nhìn thấy nó, một tạo vật nhỏ bé trôi nổi ở giữa những gợn sóng ánh sáng đa sắc.
Đó là Ổ Khóa.
“Ông ở đây để kết thúc thế giới,” cô tiếp tục. “Chúng tôi cũng vậy. Mọi người ở đây cũng như ông.”
“Không thể có chuyện đó,” Yahweh đáp. Ngài lại cảm thấy chóng mặt.
“Nói thẳng ra thì,” Asherah nói. “Tôi không chắc rằng mình là Asherah thật và cũng không đảm bảo ông là Yahweh thật đâu.”
“Cái gì?”
“Chắc ông đã nhận ra rằng trí nhớ của mình có nhiều điều mâu thuẫn với nhau,” cô nói. “Tôi cũng thế. Tôi nhớ mình vừa góp phần tạo ra thế giới và vừa được sinh ra ở đây khi nó đã hoàn thành. Đó chỉ mới là phần đầu thôi. Giờ có thể điều này là một phần của việc trở thành thần thánh, hoặc có thể… Có thể nó chỉ là một phần của việc nắm giữ những quyền năng vượt xa giới hạn của một con người.”. Cô nhìn về phía đám đông. “Một số thứ ở đây không phải là thánh thần, tôi chắc chắn. Chúng ta chỉ là hai thực thể “được tin rằng” sẽ kết thúc thế giới. Mọi người ở đây ai cũng như thế cả.
Yahweh đưa ánh nhìn của Ngài sang phía cô. “Vậy người – tất cả các ngươi – đều có mặt tại đây để gây chiến với Ta? Để chống lại Ta, ngăn cản Tận Thế của Ta?”
“Thì. Đúng vậy mà.”. Cô có vẻ hơi bối rối, như đang cố giải thích cho một người bị chậm hiểu vậy. “ Cụ thể mà nói… ông không phải trung tâm của việc này. Thật đó, tôi không nghĩ là một nửa, ờ, mấy kẻ diệt thế tại đây quen biết lẫn nhau vài phút trước. Họ không thể gây chiến ở đây, nhưng… Hầu hết bọn họ không vui lắm khi tìm ra ai cũng có đối thủ. Không riêng gì ông.”
Ngài cố gắng thấu hiểu những lời này. Việc mà Ngài hoàn toàn xa lạ. “Ngươi cho rằng có thể chống lại uy quyền của Đấng Chân Thần sao? Ngươi nghĩ có thể tiến hành Tận Thế của riêng ngươi sao?”
Asherah nhún vai. “Tôi không chắc. Có thể? Tôi không định làm đâu.”
Ngài chớp mắt, ngạc nhiên. “Ngươi không định kết thúc thế giới sao?”
“Tôi à?” Asherah cười. “Mơ đi.”
“Ngươi đã nói là… Vậy tại sao ngươi lại ở đây?”
“Có thể tôi được gọi đến đây, nhưng ngay cả cái Ổ Khóa đó cũng không bắt tôi quét sạch hành tinh này đâu. Ông ăn thử hải sản ở Singapore chưa? Có dùng thử điện thoại thông minh chưa? Chạy qua một khu rừng? Xem xiếc ở Cirque du Soleil? Đi máy bay? Lướt mạng Internet? Xem phim khiêu dâm? Xem Star Wars? Khám phá Thư Viện Lãng Khách? Lạc trong những mê cung bê tông ở các thành phố mới của loài người? Không, tôi thích thế giới này như chính nó, cảm ơn. Nó có thể là mớ hỗn độn, nhưng phá hủy nó cũng chẳng giúp được gì cả.”
Ông nhìn cô một cách khó hiểu.
“Nên là không,” cô tiếp tục. “Tôi không có ý định kết thúc thế giới. Tôi cũng không định để ông làm thế, hay mấy kẻ khác.”. Cô ngưng lại. “Xin lỗi.”
Yahweh lại nổi cơn thịnh nộ và Ngài định mở miệng, chỉ để bị ngắt lời tiếp.
“Thứ lỗi cho tôi.” Một giọng nữ khác vang lên.
Giọng nói này không hề lớn, hay hùng hổ, nhưng bằng cách nào mà mọi người trong Thung lũng đều nghe thấy. Nó trở thành tâm điểm chú ý của tất cả.
Đó là một người phụ nữ da ngăm, gốc Phi, mặc bộ com lê xám, bước vào Thung Lũng. Điệu bộ của cô nói lên sự tự tin và chắc chắn. Yahweh biết ngay cô ta là người phàm, không như những sinh vật xa lạ quanh ông, nhưng Ngài không nhận ra cô.
Ngài không nhận ra cô.
Đó là điều bất khả thi, kể cả khi trong nhân dạng nhỏ bé này. Yahweh biết tất cả và cho dù những tên ngụy thần và “kẻ diệt thế” có thể làm Ngài bối rối, không phàm nhân nào có thể-
“Tôi đến đây để đại diện cho Tổ Chức SCP,” người phụ nữ ấy nói. “Một vài người ở đây biết đến chúng tôi. Một số thì không. Tổ chức này là những hộ vệ của nhân loại. Một vài người đã bị chúng tôi giam cầm, một số khác chúng tôi đã thương lượng, để bảo vệ nhân loại.” Cô ngồi xuống đất, bắt chéo chân, quy cách hiện ra ở từng cử chỉ, một nghi lễ nào đó mà Yahweh gần như nhận ra… “Tôi đến đây để thương lượng.”
Một khoảng tĩnh lặng sau đó.
“Và ngươi là thứ gì?” một sinh vật da đỏ như máu lên tiếng.
“Tôi là một con người”, cô trả lời. “Tôi là Quản Trị Viên của Tổ chức SCP.”
“Không thể nào,” Yahweh nói. “Ta biết tất cả các Quản Trị Viên. Người cuối cùng đã chết nhiều năm trước và ngươi không phải ông ta. Ngươi không phải một trong số đó.”
“Tôi được bảo vệ từ –” người phụ nữ nói tiếp.
“Ngươi không phải con người,” một thực thể dạng báo thốt lên từ đám đông. Yahweh tức giận trước sự ngắt lời. “Nếu ngươi là con người, chúng ta đã có thể chạm vào ngươi.”
“Tôi được bảo vệ,” Quản Trị Viên tiếp tục. “Nhưng ngoài lớp bảo vệ này, tôi chỉ là một con người. Như những con người mà các vị định giết trong công cuộc kết thúc thế giới.”
“Vậy ngươi muốn gì, Con Người?” một thực thể mạt thế khác hỏi.
“Chúng tôi có thể mở đường đến những thế giới không có sự sống có trí khôn. Rất nhiều thế giới. Đủ cho tất cả các vị. Các vị không cần phải kết thúc thế giới này. Không con người nào sẽ phải chết. Các vị sẽ có hàng trăm thế giới khác.” Cô ngừng lại. “Tôi muốn các vị hãy để thế giới này sống trọn khoảng thời gian yên bình của nó.”
Nhiều giọng nói nổ ra. Một số được phát ra từ tâm trí.
Ngươi đang nói cái gì-
Cái này có phải là lời xúc phạm-
Ta đến đây để cứu rỗi thế giới, ta phải kết thúc nó để làm thế-
Đây không phải nơi của con người-
Đây là Tận Thế-
Sao mà ngươi đến được đây, sao mà các ngươi-
Tất cả sẽ cháy rụi-
Thời đại này đã chấm dứt, như những thời đại đã chấm dứt trước đó-
Kẻ nào dám chống lại ta, chắc chắn không phải thứ nhỏ bé như-
“Ngươi định đánh đổi điều gì, Con Người?” Một thực thể lông cáo khổng lồ hỏi, khi những giọng nói khác ngừng lại.
“Đổi lại thì…” Quản Trị Viên do dự. Dù Ngài không thể đọc được suy nghĩ của cô, Yahweh biết rằng cô chưa chắc chắn những gì định nói. Thậm chí là sợ hãi.
“Đổi lại thì, chúng tôi sẽ không tiêu diệt các vị.”
Tĩnh lặng. Một số thực thể bật cười. Hầu hết không quan tâm hay chỉ ngạc nhiên. Một số khác bắt đầu thực hiện, dường như đã mất hứng thú.”
“Không ai trong các vị cân nhắc lời đề nghị của tôi à?” Quản Trị Viên hỏi.
Không ai trả lời.
“Được thôi.” Quản Trị Viên đứng dậy.
“Tại sao ngươi không tham gia cùng chúng ta, Con Người?” một dạng biến hình màu xanh nói gọi ra từ đám đông. “Mang Tổ Chức của ngươi theo và kết thúc thế giới này cùng chúng ta. Trong thế giới mới, ngươi sẽ có những thứ ngươi mong ước. Bất kì thứ gì ngươi có thể tưởng tượng.”
“Chúng tôi là Tổ Chức,” Quản Trị Viên đáp. “Chúng tôi sẽ không thờ lạy các người. Chúng tôi sẽ không gia nhập cùng các người. Chúng tôi sẽ không trở lại lẩn trốn sợ hãi các người. Tôi mong các người sẽ cân nhắc lại, bằng không chúng tôi sẽ chống lại các người, kể cả khi đơn độc.”
Cô nhìn thẳng về Yahweh, trong một tích tắc, Yahweh nghĩ Ngài là SCP-343.
“Tất cả các người,” cô nói.
Cơ thể của cô chập chờn rồi biến mất khỏi Thung Lũng, không một dấu vết.