Mã vật thể: SCP-1530
Phân loại: Euclid; trước đây là Safe.
Quy trình Quản thúc Đặc biệt: SCP-1530 được quản thúc 120 mét kể từ Điểm-09. Một hàng rào thép cao 3 mét được bao quanh chu vi của SCP-1530 (20 x 20 mét) và sẽ được coi như một tài sản của chính phủ để ngăn cản những kẻ xâm nhập. Yêu cầu sử dụng vũ lực để vào SCP-1530 đang chờ xử lý.
Vào ngày 3/10/88, SCP-1530-2 và SCP-1530-3 phải được giữ trong hai phòng chứa riêng biệt dành cho người. Yêu cầu nội thất chỉ bao gồm giường ngủ, dù vậy bất kỳ yêu cầu nào từ SCP-1530-2 và SCP-1530-3 có thể được trình lên Giám đốc nghiên cứu Reich để xem xét. Thuốc an thần sẽ được sử dụng khi có dấu hiệu tâm lí tiêu cực từ cả hai đối tượng. Phỏng vấn sẽ được tiến hành thông qua nhân viên Cấp D, và phải được sự chấp thuận của hai nhân viên Cấp 3. SCP-1530-1 hiện đang được hỗ trợ về mặt cuộc sống và được chăm sóc y tế.
Mô tả: SCP-1530 là một căn nhà hai tầng bị bỏ hoang nằm trong Rừng [BỊ TÁC ĐỘNG]. Bên ngoài của tòa nhà cho thấy sự ăn mòn do thời tiết và không được dọn dẹp trong thời gian dài. Tất cả các lối vào đã bị ngăn chặn từ bên trong, khiến cho nhân viên không tiếp cận được.
SCP-1530 sẽ thỉnh thoảng phát ra âm thanh từ bên trong. Khi điều này xảy ra, cửa sổ và cửa trước sẽ liên tục mở và đóng. Những âm thanh sau đây đã được ghi lại từ SCP-1530:
- Tiếng sủa và rên rỉ của chó
- Tiếng kêu từ một con mèo nhà.
- Tiếng đập và nghiền từ vật liệu có vẻ như là kính và gỗ.
- Tiếng hét và chửi rủa từ một nam giới ước tính khoảng 40 đến 50 tuổi.
SCP-1530 đã được phát hiện trong quá trình tìm kiếm D-2934, sau khi thử nghiệm với SCP-249. Thiết bị theo dõi của anh ta chỉ ra rằng anh ta đã vào trong SCP-1530, mặc dù ngay lập tức ngừng truyền tín hiệu sau 16 giây. Giao tiếp với D-2934 và các thực thể khác trong SCP-1530 tỏ ra không hiệu quả.
Phụ lục 1530-B: Trong giai đoạn hoạt động của SCP-1530, nhân viên an ninh nhận thấy rằng cửa trước của SCP-1530 không mở. Sau đó được ghi nhận rằng lối vào phía trước đã được mở khóa, và Đặc Vụ Bertke và Đặc Vụ Montalvo đã được gửi đi trinh sát.
<Bắt đầu Bản ghi: 2:24 pm>
Ts. Reich: Mọi thứ ổn, sẵn sàng để thâm nhập.
Đặc vụ Bertke: Đã rõ.
[Đặc vụ Bertke và Montalvo vào phòng khách, một cánh cầu thang ở bên trái. Một phần của căn phòng được giả định là phòng ngủ có thể nhìn thấy qua sảnh bên phải. Các nhân viên bắt đầu tiếp cận trong khi chuẩn bị vũ khí.]
Đặc vụ Montalvo: Ugh, mấy cái này tởm vãi. Có bụi và mấy thứ nhìn dị vl khắp nơi. Chúng trải đầy trên sàn nhà, đồ đạc, mọi thứ. Chúng có vẻ đã không được sử dụng một thời gian dài rồi. Kì lạ thật, có vẻ như mấy thứ này chính là cái tiếng đập phá mà chúng ta đã nghe thấy trong mấy ngày qua.
Đặc vụ Bertke: Mấy món đồ nội thất trông khá là cũ, đồ của những năm 70?… Này, ████.
Đặc vụ Montalvo: Hm? Gì vậy?
Đặc vụ Bertke: Có những vết máu khô khá là nhỏ bên cạnh những bậc thang này. Tôi gần như đã không để ý thấy nó, giống như một người nào đó đã quên làm sạch chúng.
Đặc vụ Montalvo: Bất ngờ lớn đấy. Ai lại không mong để tìm thấy máu trong mấy ngôi nhà ghê rợn kiểu này?
Kiểm soát viên: Các đặc vụ, hãy tiếp tục di chuyển.
[Khi Đặc vụ Bertke và Montalvo vào phòng khách, tiếng sủa có thể được nghe thấy rõ cùng tiếng ho và tiếng rách.]
Đặc vụ Bertke: Cái quái gì thế? Có một con mèo và một con chó, nói sao nhỉ ? Chúng chỉ … ngồi ở đó.
Đặc vụ Montalvo: Cẩn thận, có một người đàn ông ở đây— Jesus.
[D-2934 xuất hiện với vẻ ngoài bị thương nặng cùng với vô số các vết trầy xước và nước mắt trong lớp biểu bì, đặc biệt là trên mặt. Một con chó và một con mèo nhà đều đứng trên người đàn ông và cũng bị thương.]
D-2934: Hahaha, các người cuối cùng đã xuất hiện! Chào mừng đến với nhà mới của tôi!
<Kết thúc Bản ghi: 2:27 pm>
Sửa đổi mô tả (4/18/90): SCP-1530-1 là một người đàn ông da trắng khoảng năm mươi tuổi, trước đây là nhân viên D-2934. Đối tượng đã được tìm thấy với một số chấn thương tại mắt và ngực, bộ phận sinh dục bị cắt và rất nhiều vết rách ở trên môi. Tất cả các vết thương đều được gây ra bởi SCP-1530-2 và SCP-1530-3. SCP-1530-1 không có tính chất bất thường, nhưng được tìm thấy đang sống bên trong SCP-1530. SCP-1530-1 hiện đang được phục hồi dưới quyền giam giữ của Tổ Chức, và cũng đang được điều trị vì dấu hiệu gặp ảo giác.
SCP-1530-2 là một con mèo tam thể1 giống đực, bao gồm hai vết thương nghiêm trọng trên cơ thể: Một vết rách lớn ở ngực để hở khoang bụng của SCP-1530-2 và môi bị cắt. Cá thể cũng cho thấy một cấu trúc dị thường, đặc biệt là trong các phần bị ảnh hưởng bởi vết thương của cá thể. Điều này bao gồm khối lượng tăng lên ở hàm dưới, cũng như ở đốt sống ngực và thắt lưng. Nó cũng thiếu một đốt sống đuôi. Hệ thống cơ tương ứng với các vùng dị thường, cho thấy sự thay đổi trong cơ răng trước, cơ lưng to, cơ hàm và cơ gò má.
SCP-1530-3 là một con chó săn thỏ (Beagle) giống cái , một phân loại thấp hơn của loài Canis lupus familiaris. Các vết thương của cá thể gồm vết thương ở một bên mắt và các vết rách ở phía sau lưng. Dị tính của cá thể nằm việc không có phổi và gan, tuy nhiên không ảnh hưởng gì đến khả năng sống của nó.
Vết thương của SCP-1530-2 và SCP-1530-3 không cho thấy dấu hiệu phục hồi, gây ra cơn đau dai dẳng. SCP-1530-3 cho thấy hành vi phân cực, cá thể sẽ hành động thù địch đối với môi trường xung quanh cá thể trong vài phút trước khi đột nhiên trở nên nhút nhát. SCP-1530-2 cũng cho thấy đặc điểm này, và sẽ hành động với sự thờ ơ hoặc thù địch. Cả SCP-1530-2 và SCP-1530-3 đều cho thấy có khả năng suy nghĩ, nhưng chỉ SCP-1530-2 tỏ ra thiện ý giao tiếp với nhân viên kể từ khi cuộc thâm nhập; cá thể thực hiện giao tiếp bằng cách cào lên một vật với móng vuốt do không thể nói vì vết thương ở phần thanh quản.
Nhật ký Thẩm vấn 1530-B: Sau đây là cuộc thẩm vấn được tiến hành sau khi khả năng suy nghĩ của SCP-1530-2 được chứng minh.
<Bắt đầu Bản ghi, 6:30 pm>
Đặc vụ Mode: Tại sao ngươi tấn công nhân viên cấp D đó?SCP-1530-2: Điều đó đơn giản mà. Hắn ấy là một mối nguy hiểm thực sự.
Đặc vụ Mode: Vậy ngươi đang nói rằng anh ta đã gây ra các vết thương trên ngươi và SCP-1530-3?
SCP-1530-2: [3 giây tạm dừng] Yup. Chính là hắn ta. Chính hắn đã đánh chúng tôi, và giết Josephine. Hắn ta làm tổn thương tôi và Willow.
Đặc vụ Mode: Josephine là ai?
SCP-1530-2: Cô là chủ của chúng tôi. Chúng tôi là gia đình của cô ấy, những người duy nhất ở đó vì cô ấy. Cô ấy bỏ qua các điều khoản phục vụ của chúng tôi, cô ấy chỉ đơn giản là muốn chung sống . Tôi hiểu tại sao Ananias lại cho cô ấy lời tuyên thệ. Chỉ duy nhât cô ấy là chủ nhân [SCP-1530-2 gạch từ đó] chúng tôi đã … ugh, tôi cảm thấy thật kì, nói ra tất cả những lời khen này. Tôi nhớ cô ấy, đó là tất cả.
Đặc vụ Mode: Được rồi. Ngươi có biết 'Josephine' ở đâu không?
SCP-1530-2: Tôi không có manh mối gì cả. Khi hắn ta xâm nhập vào trong nhà, chúng tôi đã bị mất cảnh giác, và không để ý hắn đặt cô ấy ở đâu. Tôi cho rằng hắn ta đặt cô ấy lên lầu.
Đặc vụ Mode: Cảm ơn sự hợp tác của ngươi. Chúng tôi sẽ chăm sóc cơ thể của cô ấy, nếu chúng tôi tìm thấy nó.
[7 giây tạm dừng, trong khi SCP-1530-2 bàn chân đặt ở ruột của nó.]
SCP-1530-2: Hãy làm thế. Cô ấy cần điều này, nhiều năm trước.
<Kết thúc Bản ghi, 6:58 pm>
SCP-1530-2 đã từ chối nói thêm về điều này và không thể phỏng vấn vào thời điểm đó. Các nghiên cứu cho rằng SCP-1530-3 cũng có suy nghĩ và có khả năng giao tiếp, nhưng không phản ứng lại với tất cả các nhân viên.
Phụ lục 1530-C: Tầng hai của SCP-1530 chứa nhiều đồ nội thất tiêu chuẩn cho một ngôi nhà nông thôn. Xác của một phụ nữ không xác định được cũng được tìm thấy trong tủ quần áo phòng ngủ, cầm một tạp chí có chứa nhiều ngày và mục khác nhau. Một phong bì màu đen cũng được tìm thấy trong tạp chí, có chứa một bức thư mang dấu chân từ cả SCP-1530-2 và SCP-1530-3. Tất cả các cá nhân cố gắng bức thư khẳng định họ không thể đọc được, mặc dù họ không thể giải thích tại sao.
2/1/197█
Đó là một ngày khá lạnh. Tôi cứ nghĩ rằng có thứ gì đó đang đi từ phía khu rừng, để chia sẻ một bữa ăn bên lò sưởi. Cái lạnh đang cào trên cửa sổ, và tôi ở một mình. Nhưng sau tất cả những gì tôi phải đối mặt, tôi không quan tâm. Tôi đã làm một căn nhà, và nó sẽ ở nhà tôi miễn là tôi có thể giữ nó.2/2/197█
Phong bì với các bản in và ghi chú bên trong: một vật phẩm từ… Ananias. Tôi đoán tôi đã ở đó và quay trở lại được, phải không nhỉ ?Bây giờ, tôi đã quyết định sử dụng nó. Có thể sẽ mất một lúc, nhưng nó không phải khó khăn để triệu hồi hai thực thể gắn liền với các bản in. Có lẽ tôi sẽ may mắn, và chúng sẽ có thể nói. Sẽ rất hay khi học lại cách trò chuyện.
3/7/197█
Tên của chúng là Salix và Willow. Một đứa thì khôn ngoan và sắc bén; đứa kia thì kia im lặng, luôn đi theo.Salix nhìn tôi như "một người vợ cũ mà nó có thể cười nhạo báng." Ra đi vì tuổi già là điều cuối cùng tôi muốn. Tôi chắc chắn sẽ thử để thực hiện điều đó.
Willow im lặng. Nhắc nhở tôi về quãng thời gian khi mọi thứ đơn giản hơn. Nỗi nhớ nhà chết tiệt, luôn khao khát tại bất cứ nơi nào tôi đi.
3/21/197█
Chúng không muốn làm gì cả. Chúng tỏ ra biết ơn khi tôi cho chúng ăn, nhưng chúng dành thời gian ở một mình. Tôi sẽ để cho chúng thời gian suy nghĩ, chúng sẽ cảm thấy buồn chán sớm thôi.Tôi cực kì hy vọng điều này không kết thúc với một trong số chúng trở thành như Ashton. Luôn một mình trong hang động đó, quá bướng bỉnh để thừa nhận sự thảm hại của mình. Tất cả những gì cậu ấy làm bây giờ là chơi game.
Một lưu ý khác, tôi không thấy lý do tại sao lại thực hiện nghi thức hàng tháng là cần thiết để giữ lại sự phục vụ của chúng. Tôi khá chắc rằng đó là vì lợi ích của chúng.
3/29/197█
Tôi vừa phát hiện ra chúng bị ràng buộc bởi hàng trăm quy tắc. Tôi đã chuyển đổi một vài quy tắc; tiếp xúc vật lý, các lối thoát , và không có người thừa kế nào được tạo ra từ cái chết. Tôi không biết nếu tôi có vô tình áp đặt những điều này lên chúng hay không. Hy vọng rằng điều này sẽ làm cho mọi thứ dễ dàng hơn.4/1/197█
Bầu trời thật sáng. Tôi đi ra ngoài, cây cối xào xạc lời chào của họ. Thật tuyệt khi thấy Willow tận hưởng ánh nắng mặt trời, trong khi Salix lo nghĩ bên cạnh tôi. Thấy thiên nhiên đẹp như thế nào bên ngoài, tôi không hiểu tại sao tôi không thể trở thành một phần của nó.…Lũ Thợ Săn đang mất nhiều thời gian để tìm tôi. Tôi tự hỏi họ có nghĩ rằng tôi đã chết.
9/13/197█
Tôi không có thời gian để viết, chúng đang đợi tôi ở bên ngoài. Một chuyến dạo chơi, chúng tôi đã lên kế hoạch cho một buổi đi chơi.10/28/197█
Đó là một ngày khá lạnh. Cả hai đứa đều đang ngủ bên cạnh ngọn lửa, nó tỏa ra ánh sáng. Cái lạnh đang đập bên ngoài cửa sổ, nhưng tôi không phải không có gia đình.
Ghi chú sau được tìm thấy ở trang cuối cùng ở cuối sổ ghi chép.
Một người đàn ông ăn mặc màu da cam với những con số trên lưng từ rừng tới, hắn ta xâm nhập vào trong tôi.
hắn đang sợ. sợ hãi, bị lạc và một mình.
hắn ấy là tôi, trước đây.
đó là lý do tại sao tôi để hắn bắt được tôi, thấy không? Tôi đã bỏ chạy. Đó là lý do tại sao tôi không thể giết hắn ta, phải rồi?
Có lẽ hắn ta không mất hy vọng,
nhưng bây giờ, tôi xin lỗi.
Tôi xin lỗi, chúng tôi không bao giờ phải rời xa nhau,
cho dù chỉ là ba chúng ta, tất cả những gì tôi biết đã biến mất,
và tôi xin lỗi vì đã để hai người vào tay chúng. Một ngày nào đó các bạn sẽ được tự do. Tôi yêu cả hai bạn
Ở mặt sau của tờ giấy :
Và với các Thợ săn, nếu các người tìm thấy cuốn sổ này:
Làm những gì các người muốn. Đừng làm tổn thương Salix và Willow, đại vụ của các người đã làm tổn thương họ. Tôi chắc chắn họ sẽ trả cho hắn ta phải trả giá, ít nhất là thế.
Các người đã đuổi theo và giết những người như tôi quá lâu. Ngay cả khi một loạt sự bình thường bắt đầu xuất hiện từ tôi, các người vẫn theo dõi tôi. Các người muốn gì ở tôi chứ ? Từ hàng trăm người như tôi? Không phải tất cả chúng tôi đều muốn sử dụng sức mạnh của mình cho chính mình. Tham lam không phải là cố hữu.
F*ck các người và cái quản thúc chết tiệt. Các người đánh cắp tự do. Các người lừa gạt và luôn nói dối. Các người phá hủy. Tôi thậm chí không bao giờ phải nói lời tạm biệt