[BẮT ĐẦU BẢN GHI]
Ts. Howard: Chào buổi tối, SCP-2287.
SCP-2287: Hey, Ts. Howard. Có gì hơm — thêm nhiều thí nghiệm về thính giác à?
Ts. Howard: Không, thực ra, tối nay nó giống một cuộc phỏng vấn hơn. Ví dụ, chúng tôi đang tự hỏi liệu ông có thể cho chúng tôi biết thêm về Tiến sĩ Wondertainment.
SCP-2287: Ồ. Uh, ô-kê, tui sẽ nói với ông những gì tui biết, nhưng tui chưa bao giờ thực sự thấy cô ấy, ông biết đấy. Chuyện của mấy người mù ấy.
Ts. Howard: Nhưng ông có từng nói chuyện với với cô ta chưa?
SCP-2287: … với ai? À, Tiến sĩ Wondertainment? Yeah, quả là một chàng trai tốt, hầu hết thời gian, tui nghĩ thé. Anh ta có vài ý tưởng điên rồ. Như là, mấy thứ anh ta nghĩ ra cho tui, nè —
Ts. Howard: Khoan, khoan. Đầu tiên là ông bảo 'cô ấy', sau đó ông lại nói 'anh ta'?
SCP-2287: … Gì?
Ts. Howard: Đầu tiên ông đề cập Tiến sĩ Wondertainment như một phụ nữ, rồi sau đó lại như một người đàn ông.
SCP-2287: Tui … tui không hiểu ý ông là gì? Kiểu như… Tiến sĩ Wondertainment là một con người thực sự á? Ông đang nói về cái gì vậy? Ông làm tui khó hiểu quá.
Ts. Howard: Nhưng ông vừa kể — thôi, tôi xin lỗi, chắc tôi nghe nhầm. Lỗi của tôi.
SCP-2287: Chà, được rồi. Mới hồi nãy, ông toàn xàm xí về mấy chuyện vô lí. Vậy mà họ gọi tui là không đầu, ha!
Ts. Howard: <hẵng giọng> Ừ thì, khi ông làm việc cho Tổ Chức đủ lâu, ông nhận ra rằng nhiều tình huống chẳng có nghĩa gì cả. Ông đúng là đã từng nói, rằng Wondertainment đã có ý tưởng gì đó dành riêng cho mình?
SCP-2287: Ồ, vâng. Đúng vậy. Thì, về cơ bản, ông biết làm thế nào mà trong những dịp lễ, có những sản phẩm đặc biệt theo chủ đề ngày lễ chứ?
Ts. Howard: Biết…
SCP-2287: Nên về cơ bản, tui là một sản phẩm đặc biệt nhân dịp Halloween. Ông hiểu chứ?
Ts. Howard: Có vậy thôi hả?
SCP-2287: Ờ. Theo như tui nghe được, ban đầu họ định làm Sweetie nhân dịp Halloween, nhưng… Tui chả biết sao, một số người trong công ty, các giám đốc điều hành ngầm chơi đểu nhau… ông biết nó diễn biến thế nào mà. Cho nên, tui chính là kế hoạch dự phòng: tui ngồi ở ngoài hiên nhà, giả bộ nằm im và sau khi bọn trẻ đến gần, WOOO, và tôi ngồi dậy và vẫy tay với tụi nó, cho tụi nó thấy gốc cổ của tui, nhìn nè nhìn nè, một con quái vật không đầu của MỌI NGƯỜI, lảo đảo xung quanh GỪỪ GỪỪ… đó là toàn bộ thỏa thuận. Quý Ngài Không Đầu của Tiến sĩ Wondertainment, Halloween ma quái và vui nhộn cho cả gia đình!
Ts. Howard: Tôi hiểu rồi. Rồi anh có vậy không? Ý tôi là, có "Vui nhộn cho cả gia đình" không?
SCP-2287: Ờ thì… chắc là có. Hầu hết. Ý tui là, vâng, mọi người rất thích tui. Điều đó khá tuyệt vời, nhưng đừng hiểu nhầm ý tui! Bản thân tui chưa bao giờ thực sự hiểu, ông biết không? Tui ngồi đó, tui thức dậy, tui đứng xung quanh, tui vẫy tay, và cứ thế khá là nhiều lần. Nhưng… mọi người sẽ bị dọa, và họ sẽ thấy vui, và… đối với tui như thế là đủ rồi. Hoặc nó từng là như vậy, dù sao thì, mọi chuyện kết thúc đến khi mấy người tìm thấy tui. Chuyện có thể còn tệ hơn, chắc vậy.
Ts. Howard: Ông đã rất vui khi biểu diễn cho mọi người à? Ông đang thấy tiếc hả?
SCP-2287: Vâng, tất nhiên rồi. Ý tôi là, yeah, nó có thể hơi nhàm chán khi tôi phải đứng xung quanh, rồi lại ngồi xung quanh đó, chờ đợi mọi người tới, nhưng nó thực sự tuyệt vời khi nghe phản ứng của mọi người, vào nhất là vào Halloween. Thật buồn cười khi mọi người chỉ thấy những thứ đáng sợ vui nhộn một đêm mỗi năm, ông hiểu ý tui chứ? Bất kể bạn sống bao nhiêu ngày một năm, mọi người chỉ thay đổi suy nghĩ của họ vào dịp Halloween thôi.
Ts. Howard: Có phải chỉ duy nhất ông là … Well, chủ đề ngày lễ duy nhất, ah…
SCP-2287: Này, ông có thể nói "Quý Ngài Nhỏ Bé", tui không bận tâm đâu. Đó chính là tui mà.
Ts. Howard: Tôi cho là vậy. Chỉ là… ừm, nó nghe có vẻ khá mơ hồ với tôi.
SCP-2287: Tiến sĩ Wondertainment nói rằng đó là cách gọi của chúng tui, vậy nên chúng tui được gọi như thế. Nhưng đúng vậy, tôi là Quý Ngài Nhỏ Bé theo chủ đề ngày lễ duy nhất. Lúc đầu, Tiến sĩ Wondertainment đang lên kế hoạch để làm thêm những Quý Ngài khác — tôi nhớ cô ấy có những ý tưởng này cho Quý Ngài Ramadan, và Quý Cô Maslenitsa, và Quý Ngài Diwali, và Quý Cô Yom Kippur và Quý Ngài Hogmany — nhưng cô ấy chưa bao giờ thực hiện bất cứ cái nào trong số đó. Chỉ có mỗi tui à.
Ts. Howard: Ông cảm thấy thế nào về điều đó?
SCP-2287: …Chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó, thực sự mà nói. Chắc có lẽ anh ta đã quyết định tui sẽ thú vị hơn nếu tui là người duy nhất? Hoặc có thể anh ta chỉ thay đổi ý định về việc làm những thứ về ngày lễ. Rất nhiều lần anh ấy thay đổi ý định của bản thân, ông biết đấy. Ông nhận được gì khi có một đám công ty bặm trợn toàn đưa ra các quyết định nhằm đấu đá lẫn nhau. Đó là lý do tại sao tôi là Quý Ngài Không Đầu, Halloween ma quái và vui nhộn cho cả gia đình! Thay vì là Quý Ngài Halloween.
Ts. Howard: Ông có thấy bản thân mình đáng sợ không?
SCP-2287: Tui thấy bản thân mình là một người mang lại sự ngạc nhiên và phấn khích. Khi họ sợ hãi, điều đó có nghĩa là tôi đang làm tốt công việc. Dù vậy, mọi chuyện dạo này trở nên khó khăn hơn: cái cách hoạt động theo kiểu một mình của Tiến sĩ, và cô ấy không nhận ra — hoặc đã không thấy rằng? — Có rât nhiều đứa trẻ đeo kính ở hiện tại, và bất cứ khi nào tui sống qua một năm, với máy ảnh và những thứ như thế, hiệu ứng của tui bị phá hỏng ít nhiều. Ý tui là, đúng vậy, tui vẫn là Quý Ngài Không Đầu, Halloween ma quái và vui nhộn cho cả gia đình! Nhưng nó có vẻ không còn vui nhộn với mọi người lắm khi mà họ không bị mất đầu cùng với tui.
Ts. Howard: Nơi chúng tôi tìm thấy ông, Wisconsin, ông có thể cho chúng tôi biết lúc đó ông đang ở đó không?
SCP-2287: Nơi các ông tìm thấy tui ư? Ờ thì, tui đã dành một vài năm ở đó với gia đình này— Tui nghĩ rằng vào thời điểm đó thì họ ở đó nhiều năm rồi, nhưng tui dám chắc về điều đó… Tui biết rằng một vài người trong số họ đã ở đó rất nhiều năm trước khi tui đến — Năm đầu tiên lúc nào cũng khá kỳ quặc, phải không? Họ đa phần thấy thế. Dù sao thì, gia đình mà tui ở cùng, họ chủ yếu giữ tui ở tầng áp mái, nơi mà… well, nó khá yên tĩnh. Tôi nhớ là đôi khi tui có thể nghe thấy tiếng ở tầng dưới, nhưng thường thì nó khá yên tĩnh. Tui đã quen với cái mùi — nấm mốc, bụi, giấy cũ và ông biết rằng cái ống kim loại có mùi như nào khi chúng nóng lên không? Mùi ở đó là như thế. Họ sẽ đưa tui xuống nhân dịp Halloween, và sau đó bỏ tui trở lại áp mái. Và đột nhiên vào một dịp Halloween, họ đã không đến tìm tui, vì vậy tui đã ở lại tầng áp mái năm đó. Tui biết năm đó chắc chắn là một năm mới mẻ. Họ cũng không đến gặp tôi năm sau. Hoặc năm sau nữa, và đó là khi tui bắt đầu lo lắng cho họ, nên tui đã đi xuống cầu thang và tui không thể tìm thấy bất cứ ai — tui mò mẫn khắp mọi nơi, nhưng tất cả đồ đạc và mọi thứ đều biến mất. Có lẽ họ chuyển đi và quên mất tui?
Ts. Howard: Và điều đó đã khiến ông lang thang trên đường?
SCP-2287: Đúng vậy. Tui chờ họ một vài tuần, và sau đó có ai đó mở cánh cửa trước hiên nhà, nơi mà cái tô kẹo thường được đặt ở đó? Và họ bước vào — tui không nhận ra tiếng nói của họ, nhưng khán giả là khán giả, phải không? Vì vậy, tui đã xuống tầng dưới, và họ, ừ thì, kiểu như bị hoảng sợ tột độ, tui nghĩ vậy? Ý tui là, tui thường nghe tiếng mọi người hét lên, nhưng không phải như kiểu thế này. Một trong số họ có … cái gì mà, làm bằng kim loại, ông cầm nó trong tay và nó tạo ra tiếng nổ và nó có mùi hóa chất, sau đó mọi người bị thương?
Ts. Howard: … một khẩu súng?
SCP-2287: Đúng vậy. Một trong số họ có một khẩu súng, mà tui chỉ phát hiện ra khi tui đi đến chỗ cô ấy và cố gắng cảm nhận khuôn mặt của cô ấy — điều mà tui thừa nhận là không phải ý tưởng hay, nhưng, well, tui cảm thấy cô đơn, thành thực mà nói, và tui nghĩ có lẽ cô ấy có thể là một trong những người trong gia đình của tui, ông biết đấy? Ý tui là, lẽ ra tui nên hỏi ý cổ trước, nhưng tui thực sự rất cô đơn, và tui rất hào hứng khi biết rằng có người ở đó, và tui nghĩ đó có thể là một người mà tui biết. Nhưng không phải vậy, sau đó là tiếng la hét và tiếng súng — một cái tiếng la hét rất tồi tệ. Không phải loại thú vị chút nào, để tui kể cho ông. Và rồi một trong số họ nằm trên sàn và tui ngửi thấy mùi lạ — điều đó có nghĩa là anh ta đã chết, phải không? Một trong số họ đã chết, và những người khác bỏ chạy. Nhưng họ để cửa trước mở ra, vì vậy tui đã quyết định đây là khoảng thời gian tốt để đi ra ngoài. Khi tui đang đi trên đường phố, có những chiếc xe xung quanh và họ bóp còi inh ỏi và tạo ra những tiếng ồn như tiếng kính vỡ, và có rất nhiều người la hét - và một lần nữa, đây là một tiếng la hét rất tồi tệ. Nhưng sau đó tui nhớ rằng có một công viên gần ngôi nhà, và tui hy vọng rằng nếu mình đến được đó, trốn trong bụi rậm và những nơi mà ta có thể trốn, tui có thể tránh xa rắc rối. Vì vậy tui đã trốn ở đó, và tui nghĩ là có lẽ nếu tui có thể tìm được Tiến sĩ Wondertainment, cô ấy có thể sửa chữa mọi thứ, giúp cái anh chàng ở căn nhà không chết, tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra, nơi mọi người trong gia đình đã đi, hoặc đưa ai đó đón tui đi? Và, đó là những gì tui làm ở nơi các ông tìm thấy tui. Cô ấy không gửi các ông tới, phải không?
Ts. Howard: Ồ không, chúng tôi đã chặn đứng một số báo cáo của cảnh sát.
SCP-2287: Ồ.
Ts. Howard: Nói cho tôi biết, tại sao ông không về nhà? Lên gác mái?
SCP-2287: Ừ thì. Điều này khá xấu hổ. Kiểu như là … khi tui ra ngoài đường, cùng với những chiếc xe? Tui mất phương hướng rồi lạc luôn. Tui không quen ở những nơi có diện tích lớn hơn một căn nhà và một cái sân! Có lẽ tui đã có thể tìm thấy ngôi nhà nếu không có quá nhiều người la hét và đâm xe, nhưng, ừ thì, tui cũng bắt đầu hoảng loạn, vì vậy tui đã đi đến một nơi có vẻ như không có bất kỳ tòa nhà nào.
Ts. Howard: À, tôi hiểu rồi. Và tại sao ông không cố gắng trốn khỏi căn nhà sớm hơn?
SCP-2287: Ờ thì, cửa trước không được mở trước đó.
Ts. Howard: Không, ý tôi là, tại sao ông lại chờ đợi quá lâu trước khi xuống tầng dưới? Trước khi ông quyết định rằng có thể có gì đó không ổn về việc ông bị bỏ lại một mình trên tầng áp mái quá lâu?
SCP-2287: Ồ. Vâng, tôi đoán là tui đã không quan tâm tới điều đó cho lắm. Tui chỉ nghĩ linh tinh thôi. Tầng áp mái thực sự yên tĩnh, và mùi không quá tệ. Làm cho đầu óc thư thái hơn để suy nghĩ. Đó là điều tui làm rất nhiều, ông biết đấy? Trong khi tui chờ đợi. Không có nhiều việc để làm.
Ts. Howard: Ông nghĩ về điều gì?
SCP-2287: Chỉ là … mọi thứ, ông biết đấy. Những thứ nói chung. Thế giới, nó như thế nào, cảm thấy thế nào khi bị như tui. Không có gì cụ thể, tui nghĩ vậy.
Ts. Howard: Nhưng … trong ba năm?
SCP-2287: Đúng vậy? Thì sao?
[KẾT THÚC BẢN GHI]