Mã Vật Thể: SCP-2310
Phân Loại: Euclid
Quy trình Quản thúc Đặc biệt: Các cá thể 2310-A sẽ được đặt trong bốn bản sao của SCP-2310, nhằm khuyến khích sự hợp tác của họ. Xung quanh khu nhà ở của họ phải được đặt dưới sự bảo vệ, nhưng các cá thể có quyền tự do đi lại bên trong.
SCP-2310 sẽ được quản thúc cách ly trong khuôn viên của Điểm 115. Không có nghiên cứu nào yêu cầu sự hiện diện trực tiếp của nhân viên Tổ Chức được tiến hành trên SCP-2310 và không nhân viên Tổ Chức nào được phép tiếp cận cơ sở quản thúc của SCP-2310. Nghiên cứu yêu cầu sự tương tác của con người với SCP-2310 sẽ được thực hiện với sự hỗ trợ của các tình nguyện viên đã qua đào tạo và được tuyển dụng từ quần thể 2310-As của Điểm 115. Mỗi 2310-A phải trải qua ít nhất 18 tháng trị liệu trước khi được phép tình nguyện làm nhân viên Cấp C.
2310-B phải được quản thúc trong các khu sinh sống an toàn tại Điểm 115. Nhân viên Tổ Chức phải tránh tiếp xúc với thực thể cho đến khi nghiên cứu về các đặc tính dị thường của nó hoàn tất.
Do cô Palmer không có những đặc tính dị thường và thể hiện sự hợp tác liên tục với Tổ Chức SCP, tên gọi 2310-B của cô ấy đã bị hủy bỏ. Cô ấy đã được thả khỏi sự giám sát của Bộ phận Quản Thúc, và chi tiết về việc giam giữ cô ấy sẽ do Bộ phận Nhân Sự xử lý.
Mô tả: SCP-2310 là một ngôi nhà ngoại ô ban đầu nằm ở Hạt Anne Arundel, Maryland.1 Bất kỳ con người nào bước vào tòa nhà đều ngay lập tức trải qua một sự kiện thay đổi tâm trí dị thường. Các đối tượng như vậy sẽ được gọi là 2310-A. Các cá thể 2310-A tin rằng họ là một phụ nữ 42 tuổi tên là "Sarah Palmer."
2310-B, cá thể được cho là Sarah Palmer gốc, không có tính chất dị thường nào thể hiện rõ ngoài khả năng miễn nhiễm với các tác động của SCP-2310. Cô ấy đã sinh sống SCP-2310 từ năm 1989 đến năm 2007. Không có hoạt động dịthường nào xung quanh ngôi nhà được cô ấy hoặc bất kỳ ai khác báo cáo trong thời gian này; sự dị thường hiện tại được cho là xuất hiện lần đầu tiên vào giữa năm 2013. 2310-B không hề hay biết về hoạt động dị thường liên quan đến ngôi nhà cũ của cô ấy cho đến khi được nhân viên Tổ Chức tóm tắt sự việc.
Ý thức của mỗi cá thể 2310-A mới được thay bằng bản sao của tâm trí của 2310-B vào sáng ngày 20 tháng 1 năm 2002.2 2310-B đã xác nhận rằng những ký ức được mô tả bởi 2310-As khớp với những ký ức của chính cô vào ngày hôm đó. Những ký ức của 2310-B sau ngày hôm đó không xuất hiện trong các cá thể 2310-A, và mặc dù tính cách của các 2310-A ban đầu rất giống nhau nhưng chúng thường phát triển theo những hướng khác nhau. Các 2310-A dường như không giữ lại ký ức hoặc nhận thức về con người cũ của họ, và tự nhận mình là Sarah Palmer.3 Vì không có cách nào để đảo ngược điều này, nhân viên Tổ Chức bị ảnh hưởng bởi SCP-2310, mặc dù vẫn còn hoạt động về thể chất, sẽ được coi là đã chết.
Cả các cấu trúc tạo nên SCP-2310 lẫn bất kỳ đồ vật hoặc đồ đạc nào chứa bên trong, hoặc vị trí mà nó được đặt ban đầu đều không thể hiện bất kỳ hiệu ứng dị thường nào khi sắp xếp riêng lẻ. Nghiên cứu vẫn chưa tìm ra cần sắp đặt các cấu trúc bên trong SCP-2310 đến mức độ nào để có thể kích hoạt hiệu ứng dị thường .
Phụ Lục 2310-i: Thông báo Tái Phân Loại Cấp Độ An Ninh |
Báo cáo nhiệm vụ đầy đủ của Chiến dịch Snowglobe đã được phân loại và sẽ không thay đổi trong thời gian gần. Tuy nhiên, với những thay đổi đáng kể về nhân viên mà nó đã gây ra tại Điểm 115, sự tò mò là điều đương nhiên. Tôi đã xin phép để phác thảo các sự kiện của Snowglobe; chắc chắn bạn đã nghe một số thông tin chi tiết từ những người Sarahs gần đó.
Tôi xin nói thẳng: Snowglobe là một sai sót không thể tránh khỏi. Hai mươi Đội Đặc nhiệm Cơ động có kinh nghiệm đã chết dưới tay của một vật thể lẽ đã được phân loại Safe nếu việc thu hồi không gặp trục trặc quá lớn. Với tư cách là giám đốc Điểm mới của bạn, tôi hy vọng sẽ sử dụng đây như một cơ hội học hỏi để giải quyết các nguyên nhân gốc rễ của thảm họa này.Bản ghi nhớ sau đây bao gồm các đoạn trích từ Báo cáo thu hồi SCP-2310 cùng với phần bình luận của riêng tôi. Các phiên thảo luận để nâng cao hiểu biết của nhân viên về các thủ tục cam kết sẽ bắt đầu vào thứ Hai. Điều này bao gồm cả nhân viên của Điểm 115 và tất cả các đơn vị thực địa trực thuộc Điểm 115. Vui lòng tự tìm hiểu các sự kiện của Chiến dịch Snowglobe trước đó.
—Giám Đốc Điểm Prell
Phụ Lục 2310-ii: Báo cáo Thu Hồi SCP-2310 |
18 tháng Tám, 2013: Các đặc vụ của Tổ Chức từ Đơn vị Thực Địa Epsilon-7 ("Bảy con chim chích chòe"), trong khi theo dõi hoạt động của giáo phái ở vùng ngoại ô Washington, D.C., ghi nhận một loạt vụ mất tích trong một khu phố duy nhất ở Hạt Anne Arundel, Maryland. Hai trong số những vụ mất tích này là do cơ quan thực thi pháp luật địa phương tự điều tra khu vực lân cận. Thông tin chi tiết được yêu cầu từ Sở Cảnh sát Quận Anne Arundel.
Sáng ngày 19 tháng Tám: Cơ quan thực thi pháp luật địa phương báo cáo họ tin rằng những người mất tích đang bị giam giữ trong một ngôi nhà tại █████ ███████████████. Những người hàng xóm mô tả hoạt động kỳ lạ trong ngôi nhà, được họ giải thích là giống với việc "sùng bái". Họ cũng báo cáo lại rằng họ đã thấy một số tranh chấp trong ngôi nhà đó. Cơ quan thực thi pháp luật địa phương được cấp lệnh khẩn cấp để mở một cuộc đột kích vào ngôi nhà. Các đặc vụ thực địa của Tổ Chức tiếp tục theo dõi tình hình, tạm thời để cho chính quyền địa phương xử lý.
Tối ngày 19 tháng Tám: Sở cảnh sát hạt Anne Arundel tiến hành đột kích vào ngôi nhà. Mặc dù không có dấu hiệu xung đột, liên lạc với các sĩ quan khác nhanh chóng mất kết nối. Khi AACPD chuẩn bị được cử đến hỗ trợ, các đặc vụ thực địa dưới sự chỉ huy của Eric Strohman đã can thiệp và kiểm soát tình hình. Một vành đai ngăn cách được hình thành xung quanh ngôi nhà, khu dân cư được sơ tán và các đặc vụ thực địa bắt đầu tiến hành trinh sát ngôi nhà.
Đây là lúc mà nhóm thực địa bắt đầu đi sai đường. “Bảy Con Chim Chích Chòe” chuyên điều tra vấn đề sùng bái của khu vực D.C., và khi những người hàng xóm gợi ý rằng có một "giáo phái" sống trong SCP-2310, đội thực địa đã nhảy vào điều tra mà không xem xét đầy đủ các khả năng khác. Trong phần còn lại của thời gian trinh sát, đội thực địa tiến vào với giả định rằng họ đang phải đối phó với những kẻ sùng bái sử dụng vũ khí dị thường, chứ không phải là một vật thể dị thường cố định nằm trong ngôi nhà. Đánh giá này sẽ tiếp tục để xác định phản ứng của Đội Đặc nhiệm Cơ động.
20 tháng Tám, 12:40 AM: Các đặc vụ thực địa báo cáo về hoạt động trong nhà. Một số nhân viên cảnh sát mất tích được nhìn thấy đang di chuyển bên trong, biểu hiện trạng thái kích động. Nỗ lực giao tiếp với họ qua loa chỉ khiến họ phản ứng bằng sự sợ hãi. Để ý thấy họ bị tiếp cận bởi những người có cách ăn mặc kỳ lạ và họ đến tầng hầm. Tuy nhiên, quan sát những người khác mà được cho là đang bị giam giữ trong căn nhà cho thấy họ tự do đi lại trong nhà. Các nhân viên thực địa kết luận rằng những kẻ thuộc giáo phái có thể đã được dạy cách sử dụng dị thể.
1:12 AM: Một người đàn ông mặc áo choàng đỏ4 mở một cửa sổ trên nằm tầng cao nhất. Anh ta bắt đầu hét vào những người bảo vệ vành đai. Nói với họ rằng hãy để căn nhà được yên. Anh ta không đáp lại lời đề nghị đàm phán thả những người bị bắt. Sau vài phút, anh ấy bật khóc, đóng cửa sổ và quay vào nhà.
3:51 AM: Phân tích năng lượng phổ của ngôi nhà hoàn tất. Không có dấu hiệu phát ra năng lượng bất thường từ ngôi nhà. Khoảng 24 dạng sống được phát hiện trong ngôi nhà. Dựa trên những vụ mất tích tại địa phương, có tới 21 người trong số họ được cho là những người bị bắt cóc.4:25 AM: Giám đốc Điểm Pritchard di chuyển tới Điểm cùng với Đội Đặc nhiệm Cơ động Rho-14 ("Heo Rừng Già") do Đặc vụ Talbot chỉ huy. Pritchard, Talbot và Đặc vụ Strohman gặp nhau để thảo luận về phản ứng của Tổ Chức. Họ chấp thuận việc cưỡng chế vào căn nhà và bắt những người trong đó. Chiến dịch thu hồi được đặt là "Snowglobe."
Sự can thiệp cá nhân của Giám đốc Điểm Pritchard là không cần thiết, và có thể là do bị ảnh hưởng bởi những thành công trước đó của cô trong việc chống lại Hội Bảy Người Con Gái và Những Người Bạn của Amicus. Cô được cho là đã tán thành việc sử dụng biện pháp quân sự, với sự hỗ trợ của Đặc vụ Talbot nhưng bị phản đối của Đặc vụ Strohman.
Dù cho sự quan tâm của Pritchard đối với việc đảm bảo an toàn cho những người được cho là đang bị giam giữ trong căn nhà là đáng khen ngợi, thì việc cô ấy coi thường phân tích của Strohman là biểu hiện của sự không chuyên nghiệp. Bản ghi cho thấy cô và Talbot đã tự quyết định tiến trình hành động trước cả khi đến hiện trường. Mặc dù Strohman là cấp dưới của cô ấy, với tư cách là trưởng nhóm đặc vụ thực địa nghiên cứu SCP-2310, đánh giá của anh về tình hình vẫn phải được coi trọng. Dù cho những giả định về tính chất của vật thể dị thường có thể thay đổi tâm trí tại nơi nó hoạt động của anh ấy là rất xa vời, nhưng anh ấy đã đúng khi coi tính chất dị thường có thể thay đổi tâm trí là một vấn đề cần phải hết sức thận trọng.
Điều cần phải thận trọng cuối cùng thì càng tinh tế và tâm lý hơn: khi một Đội Đặc nhiệm Cơ động được vũ trang điều động đến hiện trường, ban lãnh đạo Tổ Chức phải chịu áp lực khi điều động họ đến. Chúng tôi đã thực sự nghiên cứu điều này— khi Đội Đặc nhiệm Cơ động được điều động trước khi họ được phê duyệt, sự chấp thuận sẽ diễn ra trong vòng 12 giờ tới đối với 78% trường hợp và trong vòng 48 giờ tiếp theo đối với 90% trường hợp. Chỉ đơn thuần sự hiện diện của họ thôi đã làm cho việc sử dụng vũ lực trở thành cách khả quan nhất. Chúng ta, tất cả mọi người, phải nhận ra rằng chúng ta có ít sức mạnh như thế nào trong tâm trí của chính mình.
5:00 AM: Các đặc vụ tiếp tục đàm phán qua loa. Với mục đích thu hút sự chú ý của cư dân trong ngôi nhà, ĐĐNCĐ Rho-14 vào vị trí và chuẩn bị bước vào căn nhà. Fireteam Axum được bố trí ở cửa sau, Fireteam Babel ở cửa tầng hầm, Fireteam Corinth trên mái, Fireteams Dacia và Egypt nằm trong lực lượng dự bị.
5:10 AM: Đặc vụ Talbot ra lệnh cho Fireteam Axum vào nhà. Họ phá cửa sau. Đặc vụ Wright là người đầu tiên vào trong. Khi bước vào nhà, ý thức của anh ta ngay lập tức bị thay thế giống với của 2310-A, trở thành cá thể được đặt mã là 2310-A-18.5
Theo Wright vào tòa nhà, ý thức những thành viên còn lại của nhóm anh ấy cũng đã bị thay thế thành các cá thể 2310-A. Thấy mình bị vây quanh bởi những người đàn ông cầm súng, 2310-A-18 hét lên "Đừng bắn!" Các cá thể 2310-A mới khác cũng xảy ra phản ứng sợ hãi tương tự và chạy loạn. Hầu hết đều cố gắng trốn sâu hơn trong nhà; 2310-A-2 thì chạy vào sân và trốn trong một bụi cây.
Nghe thấy tiếng Fireteam Axum la hét về những người có vũ trang qua radio, Đặc vụ Talbot ra lệnh cho Fireteams Babel và Corinth vào tòa nhà, định tiêu diệt những người vũ trang được cho là đang đe dọa đến Axum. Babel vào tầng hầm và Corinth chọc thủng mái nhà; tất cả bốn thành viên của mỗi đội ngay lập tức bị biến thành các 2310-A. Họ cũng bắt đầu thêm nói trên radio về những người đàn ông có vũ trang.
Cho rằng gặp cả đội đã bất ngờ gặp phải một lực lượng mạnh được trang bị vũ khí thông thường, Giám đốc địa điểm Pritchard ra lệnh cho Fireteams Dacia và Egypt tiến vào tòa nhà. Quyết định này bị phản đối mạnh mẽ bởi cả Đặc vụ Talbot và Strohman khi họ ghi nhận những phản ứng hoảng loạn bất thường từ các thành viên đã được đào tạo chuyên nghiệp của Đội Đặc Nhiệm Cơ Động. Tuy nhiên, sự phản đối của họ đã bị bác bỏ.
Đặc vụ Talbot dẫn Fireteams Dacia và Egypt qua cửa trước. Họ cũng ngay lập tức bị biến thành các cá thể 2310-A. Với đợt điều động những thành viên cuối cùng của Đội Đặc nhiệm Cơ động Rho-14, Giám đốc Pritchard ra lệnh rút lui mà không biết rằng toàn bộ đội của cô đã bị tiêu diệt hoàn toàn khi hành động.Giám đốc Pritchard không bị đình chỉ vì cô ấy đã gián tiếp giết người. Nếu Tổ Chức bắt các Giám đốc Điểm khác đi làm "nghĩa vụ Keter" mỗi khi họ giết người, thì tôi cũng đã phải làm nghĩa vụ Keter. Pritchard bị đình chỉ lại bởi vì mọi người xung quanh đều đã dặn cô ấy phải thận trọng, còn cô ấy thì tỏ ra bản thân không quan tâm.
Tôi biết Pritchard rất nổi tiếng ở đây, vì vậy hãy để tôi kể với bạn rằng sự nghiệp của cô ấy không hề tụt dốc không phanh ngay cả khi nó đang nằm ở hố sâu thất bại. Cô ấy đã hoàn thành xuất sắc công việc của Tổ Chức và tài năng của cô ấy sẽ được sử dụng tốt ở những nơi khác.
5:13 AM: Nhiều nhân viên của Tổ Chức bị biến đổi tâm trí đã chạy trốn khỏi căn nhà, cùng với các cá thể 2310-A khác vì sợ hãi trước những kẻ xâm nhập có vũ trang. Trạng thái tinh thần bất thường của họ hiện rõ ràng lúc đó. Đội thực địa Epsilon-7 tiếp tục trinh sát ngôi nhà và bắt giữ các 2310-A đang bỏ trốn.
6:30 AM: Các cuộc phỏng vấn tại chỗ được tiến hành với những thành viên bị biến đổi tâm trí không mang lại thông tin hữu ích; họ không thể giải thích các sự kiện của cuộc đột kích. Sự thay đổi về danh tính của họ vẫn chưa được tìm hiểu kĩ, và ban đầu mọi người tin rằng họ chỉ đơn giản là gặp một dạng mất trí nhớ dị thường.
Trong các cuộc phỏng vấn với các cá thể 2310-A, những người đã bị biến đổi tâm trí từ lâu và có thời gian thích nghi với tình trạng của họ hiện giờ thì cho biết nhiều thông tin hơn. Rõ ràng là họ không có liên kết với bất kỳ Thế lực Đáng lưu tâm nào đã biết.6 Họ cũng đã thảo luận về danh tính chung của họ là Sarah Palmer. Các bài kiểm tra so sánh ký ức và tính cách của họ cung cấp và hỗ trợ cho các bằng chứng khẳng định rằng họ là các bản sao của cùng một ý thức.
Lời khai của họ cho biết rằng các 2310-A đã quyết định ẩn mình trong ngôi nhà vừa để che giấu tình trạng của họ, và vì mỗi người trong số họ đều coi đó như nhà của mình. Các cuộc tranh cãi trong ngôi nhà được các nhân chứng thuật lại được xúi giục bởi "Những Sarah Chân Chính", một nhóm 2310-A tình cờ có thể chất giống Sarah Palmer gốc. Những Sarah Chân Chính đã không thành công khi đuổi những 2310-A khác khi tiền và thức ăn bắt đầu cạn kiệt. (Điều này dường như vô tình gây ra bởi Sarah Palmer gốc, khi đó đang sống ở Florida, vào khoảng thời gian này đã đệ trình báo cáo về hành vi trộm cắp danh tính với Ngân Hàng Hoa Kỳ).
Hầu hết các 2310-A tỏ ra hợp tác sau các cuộc phỏng vấn này. Giám đốc Pritchard yêu cầu một số tình nguyện viên trong số họ mang các thiết bị giám sát vào nhà và đưa các 2310-A đang ẩn náu khác vào bên trong, bao gồm cả 12 nhân viên của Tổ Chức đã bị biến đổi.6:45 AM: Các 2310-A được chỉ đạo bởi Tổ Chức đi vào nhà. Một số tình nguyện viên bị đe dọa bằng súng bởi các nhân viên đã bị biến đổi. Tuy nhiên, Sarah Palmer gốc vốn không biết các hoạt động của súng trường, và không ai trong số biết các tắt khóa an toàn.
Trong vòng bốn giờ tiếp theo, các 2310-A còn lại được các tình nguyện viên 2310-A dụ dỗ thành công ra khỏi căn nhà. Họ bị Tổ Chức đưa đến Điểm 115, nơi họ gặp các nhà trị liệu của Tổ Chức chuẩn bị cho việc quản thúc.
1:10 PM: Sau khi xem xét giá bất động sản tại địa phương, việc nâng cấp và di dời ngôi nhà sẽ tiết kiệm hơn so với việc quản thúc tại chỗ. Một yêu cầu được gửi đến Điểm 227 sử dụng tạm thời nhóm kỹ sư ở đó.
Báo cáo vẫn còn tiếp, nhưng tôi sẽ tiết lộ cho bạn thông tin chi tiết về đội kỹ thuật đã di chuyển cả ngôi nhà. Có thể nói rằng đó là tổn hại cuối cùng do SCP-2310 gây ra cho Tổ Chức trong quá trình di dời cấu trúc căn nhà: mái nhà (vốn đã bị suy yếu do sự xâm nhập của Fireteam Corinth) sụp đổ, và các mảnh vỡ rơi xuống một trong các kỹ sư. Mặc dù điều này không làm anh ta thành một cá thể 2310-A, nhưng vết thương đã khiến anh ta mất khả năng sử dụng chân của mình. Anh ta cũng là người sống sót duy nhất khi tiếp xúc trực tiếp với SCP-2310.
SCP-2310 vốn không làm gì cả. Nó không cố gắng lừa nạn nhân của mình hoặc dụ bất cứ ai. Nó chỉ dựa trên mong muốn giúp đỡ mọi người của con người. Những người hàng xóm đến kiểm tra cặp vợ chồng già sống ở đó, và khi họ mất tích thì bạn bè của họ cũng đến tìm họ, và cảnh sát đến tìm họ, và chúng ta đi cùng và hòa vào dòng người. Chúng ta nghĩ rằng bản thân sẽ không mắc phải việc tương tự vì chúng ta là chuyên gia. Nhưng nếu là chuyên gia thực sự thì mọi chuyện đã khác rồi.
Tổ Chức SCP thực hiện những công việc vô cùng quan trọng và thường làm rất tốt. Tuy nhiên, tôi đã chứng kiến quá nhiều nhân viên tài năng của Tổ Chức bị nhiễm cái kiểu tư duy phải dùng hết cả tờ giấy ăn: rằng những mối đe dọa mà chúng ta phải đối mặt là cực kỳ nguy hiểm đến nỗi chúng ta phải ngay lập tức ném mọi thứ chúng ta có vào chúng và nghĩ đến thiệt hại sau.
Mặc dù nguồn lực của Tổ Chức rất nhiều, tôi đảm bảo với bạn rằng họ là hữu hạn. Họ đến từ một nơi nào đó, và nếu chúng ta lạm dụng họ thì họ sẽ tìm đến người khác. Trước nguy hiểm, chúng ta phải thận trọng. Chúng ta phải sẵn sàng để thua, lùi lại và chiến đấu vào một ngày khác, một cách khác. Hoặc đến khi một ngày chúng ta nhấc điện thoại gọi cứu trợ, và giọng nói đầu dây bên kia sẽ nói với chúng ta là “Không.”
Tôi rất mong được làm việc với tất cả các bạn tại Điểm 115.
—Giám Đốc Điểm Prell