Bản tường trình của Tiến sĩ Calixto Narváez:
Việc theo dõi ███████ đã tiết lộ những thông tin quan trọng, trong đó bao gồm:
- Mức sinh cao bất thường - trung bình một hộ gia đình trong ███████ có mười hai con; một số còn không được ghi lại trong dữ liệu điều tra dân số. Khoảng 80% trẻ em sinh ra trong vòng 30 năm trở lại đây không có giấy khai sinh hoặc số an sinh xã hội. Các cuộc điều tra tại địa phương đã không thể xác định được tại sao chuyện này lại có thể xảy ra. Tôi nghi việc này có liên quan đến vấn đề tôn giáo, tương tự như Quiverfull vậy.
- Suy giảm nhận thức - nhiều cư dân gặp khó khăn trong việc duy trì trí nhớ và bị trầm cảm (mệt mỏi về tinh thần). Số người gặp ảo giác cũng không phải là hiếm.
- Lạm dụng ma túy - cộng đồng dường như tiêu thụ rượu nhiều hơn khoảng 200% so với mức trung bình trên toàn tiểu bang. Việc sử dụng chất gây ảo giác dường như không tồn tại.
- Mất tích - số vụ mất tích trong vùng lân cận của ███████ là cao nhất trên toàn tiểu bang. Các cơ quan thực thi pháp luật địa phương, tiểu bang và liên bang đổ lỗi cho các đặc điểm địa lý như rừng rậm và đầm lầy đã gây ra tình trạng trên. Số người mất tích trên thực tế có thể còn cao hơn nhiều, trong đó bao gồm cả những vụ mất tích không được báo cáo của khách trọ và cư dân địa phương.
- Những cái chết đáng ngờ - nhiều trường hợp tử vong tại địa phương đã cho thấy chúng được gây ra bởi những hành vi man rợ hay thậm chí là dị thường. Tuy nhiên, tất cả những trường hợp như vậy đều chỉ được ghi nhận là tai nạn hoặc tự sát, ngay cả khi bằng chứng mâu thuẫn được cung cấp cho cơ quan thực thi pháp luật. Ví dụ: Một người phụ nữ được phát hiện với cấu trúc cơ thể bị lộn ngược. Nhưng cảnh sát lại kết luận cô ấy tự sát (mặc dù điều này là không thể).
- Sự thờ ơ - một tinh thần suy nhược đến bất thường đang ảnh hưởng lên thị trấn, như thể họ đã vốn đã nhận thấy sự dị thường từ trước.
Từ kinh nghiệm của tôi với SCP-███ và SCP-███, tôi xin đưa ra giả thuyết rằng chúng ta đang đối phó với một dị thể nằm ngoài giác quan (và công nghệ) của con người, một thứ có khả năng tạo ra một bản sao của thực tại tiêu chuẩn; vô hình nhưng không hoàn toàn vô hình. Vì vậy, tôi yêu cầu được cấp quyền truy cập đối với chất Dimethyltryptamine (N,N-DMT). Các thí nghiệm trước đây của N,N-DMT với nhận thức con người đã cho ra kết quả khả quan. Một mẫu đơn yêu cầu đã được nộp và đang chờ được cấp phép.
Để giải thích rõ hơn lý do đằng sau yêu cầu của tôi:
Năm 1976, tôi được cử đi điều tra ██████, Brazil - một cộng đồng có dấu hiệu dị thường khá giống với những người chịu ảnh hưởng từ SCP-2480. Cuối cùng tôi đã bắt gặp một bộ tộc bản địa ở phía nam của vùng Amazon thuộc Brazil; bộ tộc này không những không bị ảnh hưởng mà đáng ngạc nhiên thay, họ nhận thức được sự dị thường. Sau khi được giới thiệu với pháp sư của họ, tôi đã biết đến những thực thể loạn trí đang ẩn nấp ngoài tầm nhìn của người phàm. Bộ tộc có nhiều từ để chỉ những thực thể này nhưng trong đó phổ biến nhất là "Đừng Đứng Ở Nơi Chúng Đến", chúng còn có liên quan đến một tình trạng được gọi là căn bệnh linh hồn. Chúng được coi là sự dị biệt đối với truyền thống duy linh của họ, một "vết thương sống" mà chủ nghĩa thực dân đã mang đến thế giới tự nhiên của họ.
Pháp sư của họ đã cho tôi thử cây yopo và tôi đã được trải nghiệm thế giới theo cùng một cách mà họ đã trải nghiệm. Vào thời điểm đó, tôi chỉ đơn thuần coi nó là một ảo giác.
DMT thường được coi là một chất gây ảo giác. Điều này rõ ràng là sai, như đã ghi nhận trong các thí nghiệm của tôi với SCP-███. Nó là một công cụ giúp nâng cao nhận thức, cho phép chúng ta cảm nhận được những góc khuất mà quá trình tiến hoá của con người đã che kín. DMT, nếu được sử dụng đúng cách, sẽ có thể kích hoạt khả năng nhận thức đang ngủ yên của bất kì ai.
Thử nghiệm DMT I:
Tôi (Tiến sĩ Narváez) tiến vào trung tâm thị trấn lúc 0900 với một ống hít chứa 60 mg DMT, một đường truyền dữ liệu video và bộ đàm được giấu kín kết nối trực tiếp với trợ lý của tôi (Tiến sĩ Wu). Tôi dự định sử dụng giờ đầu tiên để quan sát môi trường xung quanh trước khi sử dụng DMT.
Tôi hít DMT. Trong khoảng một phút, tôi cảm thấy tê ngứa khắp cơ thể. Màu sắc trở nên sống động hơn và chẳng bao lâu sau, một màn sương màu vàng bao phủ khắp thị trấn. Tôi nhìn thấy những người mặc áo choàng tối màu, có mũ trùm đầu; trang phục của họ dường như là các lớp da sống được khâu lại với nhau một cách vụng về. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ nhưng theo bản năng, tôi cảm thấy mình không nên nhìn. Phần lớn người dân địa phương tỏ ra bình thường một cách đáng ngạc nhiên, họ di chuyển xung quanh hoặc đứng sang một bên khi những nhân vật đội mũ trùm đầu tiến đến gần; họ không bao giờ giao tiếp bằng mắt. Wu đã thông báo cho tôi về hành vi kỳ quặc này, anh ta thấy người dân địa phương dường như đang trốn tránh một thứ vô hình.
Tôi tiếp tục thám hiểm.
Bây giờ tôi lại thấy các tòa nhà đang trong tình trạng đổ nát, được bao phủ bởi một lớp vật liệu thô cứng. Wu nói rằng chúng trông hoàn toàn bình thường với anh ta. Tôi nhìn thấy một hệ thống thoát nước, một chất lỏng màu đen chảy qua nó và mang theo màu hổ phách lóng lánh. Wu không nhìn thấy bất thứ điều gì. Nhà thờ ở trung tâm thị trấn đã bị thay bằng bằng một chiếc kim tự tháp đen. Có các thực thể đang thu mình phủ phục trước cấu trúc - có lẽ nó mang một ý nghĩa tôn giáo nào đó.
Tôi thấy một thực thể mặc áo choàng ở đằng xa; nó cao một cách bất thường và đang dắt theo một vài sinh vật khác theo bằng dây xích. Tôi kiểm tra kỹ hơn sợi xích - nó được làm hoàn toàn từ ruột người. Những sinh vật bị dắt theo có đôi mắt nhỏ, không chớp; trên miệng của chúng là những hàng răng thon và nhọn như kim. Da thịt của chúng trông nhợt nhạt, ốm yếu nhưng lại đầy cơ bắp. Chúng lắp bắp và di chuyển điên cuồng.
Wu bảo rằng anh ta đang nhìn thấy một giáo viên đi cùng với học sinh. Có lẽ họ đang trong một chuyến đi thực tế.
Tôi quan sát thấy chúng tấn công đồng loại, dựa vào kích thước thì con bị tấn công là con nhỏ nhất trong bầy. Chúng lóc thịt nó bằng móng và răng cho tới khi nó thét lên vì đau đớn. Wu nói rằng anh ta chỉ nhìn thấy một vài đứa trẻ đang bắt nạt một đứa trẻ khác.
Tôi dời mắt đi, không thể quan sát thêm. Tôi nhìn lên bầu trời và thấy những ngọn tháp cao, được cấu tạo từ một vật liệu giống như đá quý, sừng sững trên thị trấn. Tôi không rõ mục đích của chúng là gì. Tôi cần bằng chứng chứng minh rằng thế giới ẩn này là có thật nhưng phải có được nó mà không làm bản thân bị chú ý.
Tôi lấy một chai nước ra khỏi túi, uống hết nó rồi quay trở lại nơi tôi đã nhìn thấy dòng chất lỏng kỳ lạ. Tôi cúi xuống, đổ đầy đống nhớt vào chai nhựa.
Thế giới này bắt đầu mờ đi và tôi quay trở về thực tại, ảnh hưởng của DMT có lẽ đã biến mất. Tôi hướng mắt về cái chai; nó nhìn trống rỗng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được trọng lượng của chất lỏng bên trong.
Chưa bao giờ tôi có được những trải nghiệm như thế này. Bên cạnh các cấu trúc hữu cơ, tôi nhớ mình đã nhìn thấy các biểu ngữ màu đen với biểu tượng màu vàng, giống như hình xoắn ốc. Tôi cảm thấy như thể mình đã nhìn thấy nét chạm khắc đó trước đây nhưng ý nghĩa và nguồn gốc của nó đã thoát khỏi kí ức tôi.
Kết quả thí nghiệm: Phần vật chất đã có thể được nhìn thấy sau khi đưa nó ra khỏi vùng ảnh hưởng giả định của SCP-2480; nó có màu đen và phản chiếu ánh lấp lánh màu hổ phách. Chất này là một dạng chất lỏng, mặc dù hơi sền sệt. Phân tích qua kính hiển vi đã phát hiện cấu trúc tế bào có nét giống với các ty thể tự do trong một loại huyết thanh đặc biệt nhớt, trong huyết thanh có hàm lượng lớn một axit béo không xác định. Nghiên cứu đang được tiến hành.
Thử nghiệm DMT II:
Tôi (Tiến sĩ Narváez), cùng Đặc vụ Lightbody và Đặc vụ Goldstein, tiến vào ngôi nhà mà - cho đến gần đây - Đặc vụ Giuseppe từng ở. Điều tra ban đầu không cho thấy manh mối về chuyện gì đã xảy ra, mặc dù chúng tôi có giả thuyết về một hành động phạm tội ở đây. Như đã thực hiện trong thí nghiệm trước của tôi, tôi có một đường truyền dữ liệu video được kết nối trực tiếp với trợ lý của tôi (Tiến sĩ Wu) và dự định hít vào 60 mg DMT.
Sau khi kiểm tra tòa nhà, tôi sử dụng DMT.
Đúng như dự đoán, trong khoảng một phút, cơ thể tôi ngứa ran.
Giờ đây tôi đã cảm nhận được bản chất thực sự của ngôi nhà. Bị mục nát, có cả phân và máu. Tôi có thể ngửi thấy chúng. Nếm được chúng. Cảm giác như bạn đang cắn vào một khối u vậy, một khối u thối hoắc. Các khối u suy cho cùng cũng chỉ là thịt.
Trong phòng khách, được viết trên tường ngay phía trên chiếc ghế dài là cụm từ:
NGÀI ĐANG MƠ VỀ NHỮNG CUỘC CHIẾN
ADYTUM SẼ TRỖI DẬY
Ý nghĩa của những từ này nằm ngoài sự hiểu biết của tôi.
Còn có các ký hiệu khác nữa; chúng được viết bằng một ngôn ngữ mà tôi chưa từng thấy bao giờ và không thể giải mã được.
Chúng tôi định chuyển sang khám xét tầng hầm. Nó là một hầm chứa rau cổ. Ở phía xa là một hình xoắn ốc lớn được sơn trên tường - tôi cảm thấy buộc phải kiểm tra nó ở cự li gần hơn. Khi tôi lại gần, bức tường mờ dần nhưng biểu tượng thì không, như thể nó được vẽ trên không khí. Qua cánh cổng tò vò này là những bậc thang đi xuống. Khi tôi bước vào, Wu thông báo tôi đã bước vào tường và máy quay chuyển sang một màu đen. Không có và cũng chưa bao giờ có bức tường nào hết. Chỉ là một ảo tưởng thông minh thôi.
Các đặc vụ cũng lo lắng. Họ không thể nhìn thấy đường đi. Tôi bảo họ hãy nhắm mắt lại và bước qua như tôi đã làm. Bây giờ, cả ba chúng tôi đã ở phía bên kia; họ cũng nhìn thấy những bậc thang đá đi xuống. Bọn tôi đi bộ xuống cầu thang và vào một đường hầm; vào bên trong của một tầng hầm trong tầng hầm.
Những bức tường rung chuyển và run rẩy với như vật sống. Trên tường là những lỗ nhỏ li ti chảy ra một chất liệu giống như nhựa cây. Liên lạc với Wu bị mất; thiết bị GPS của chúng tôi cũng vô dụng nốt. Lightbody nhìn vào la bàn của cô ấy, nó đang xoay mòng mòng.
Đường hầm bị chia cắt, phân nhánh ra nhiều hướng. Tôi chọn một con đường bên trái. Chúng tôi đi bộ vài phút trước khi đến một cánh cửa gỗ mục nát. Tôi hỏi các đặc vụ liệu họ có nhận thức được nó không - họ trả lời là có. Chúng tôi đẩy cửa và bước vào, và thoát ra ngoài từ một căn lều cũ có dáng vẻ đơn giản. GPS cho thấy rằng chúng tôi đang ở phía đối diện của thị trấn. Liên lạc được thiết lập lại với Tiến sĩ Wu. Chúng tôi dường như đang ở trong một cánh đồng nào đó, một đám sương mù màu vàng bao phủ khắp vùng đất.
Tiến sĩ Wu và các đặc vụ mô tả khu vực này có khả năng là đất nông nghiệp bị bỏ hoang; GPS cho thấy rằng chúng tôi đã ở tương đối gần với Trang viên Bodfel. Tôi hít thêm 60 mg DMT (ghi chú: sau này chúng ta cần nghiên cứu cách để kéo dài tác dụng của nó) và yêu cầu Đặc vụ Goldstein dẫn đường. Tôi cảm thấy sợ hãi nhưng cố hết sức để che giấu cảm xúc này.
Tôi nghe thấy tiếng thở dốc. Tiếng bước chân nặng nề. Những người khác không nghe thấy gì.
Những ghi chú được thực hiện sau khi sự cố kết thúc; thật không may, Goldstein không thể nhìn thấy mối đe dọa còn tôi thì quá chậm để phản ứng. Tôi rất thương tiếc với sự mất mát của anh ấy nhưng tôi phải mô tả cuộc chạm trán càng chi tiết càng tốt:
Tôi nhìn thấy bóng dáng của một thực thể dạng người khổng lồ, cao khoảng hơn 4 mét, khi nó ló ra khỏi sương mù. Tôi đã muốn hét lên nhưng cố gắng giữ bình tĩnh để thu thập nhiều dữ liệu nhất có thể. Mô tả ngoại hình: Da thịt nó nhợt nhạt và nhão, khuôn mặt nó là một cái miệng lớn đầy răng; thực thể không có mắt, tai hay lỗ mũi. Hàm răng và bàn tay ba ngón của nó bị ố nặng, dường như nội tạng của nó đóng thành cục.
Thực thể đã lao về phía chúng tôi, nhảy cẫng lên như một con khỉ đột khổng lồ. Tôi thông báo cho các đặc vụ tốt nhất là chúng ta nên rút lui, nhưng nó đã quá muộn với Đặc vụ Goldstein. Thực thể nhấc anh ta lên bằng một tay, cắn vào thân và moi ruột anh ta.
Chúng tôi chạy trối chết qua các cánh đồng nhưng không thể tìm thấy cái lều đã đưa cả nhóm đến đây. Tôi không có vũ khí và cũng chỉ một mình tôi có đủ khả năng dẫn đường. Lẽ ra tôi phải đưa trước DMT cho cô ấy, đó là điều mà tôi vô cùng hối hận khi mỗi khi nhớ lại. Tôi có thể cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển; khi nhìn xuống dưới, tôi thấy không phải là đất mà là những mảnh thịt rời rạc - giống như Harlequin-type ichthyosis.Với mỗi bước tôi đi, lớp da đó sẽ vỡ ra và chảy ra cả đống mủ như vết thương bị nhiễm trùng. Mặt đất bỗng vỡ ra bởi những sợi xúc tua màu đỏ thẫm, trơn trượt; chúng giật lấy mắt cá chân của Đặc vụ Lightbody, kéo cô ấy vào một cái hố nhỏ, rất nhỏ nếu so với con người. Sau đó tôi chỉ nghe thấy tiếng la hét của cô ấy và tiếng xương bị bẻ gãy.
Tôi đã bỏ chạy và không dám nhìn lại. Tôi hy vọng chừng này đã đủ để làm bằng chứng. Tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi đó nữa.