SCP-3300


đánh giá: +7+x

Mã vật thể: SCP-3300

Phân loại: Euclid

Quy trình Quản thúc Đặc biệt: Việc quản thúc SCP-3300 được tập trung việc theo dõi và đảm bảo nó không lan ra khỏi khu vực bị ảnh hưởng. Một trạm quan sát lưu động được thiết lập ngoài thị trấn Clear Water, Montana năm ki-lô-mét cho chủ đích này. Mọi nỗ lực thăm dò có người lái các sự kiện của SCP-3300 hiện đang bị đình chỉ.

Khi sự kiện SCP-3300 bắt đầu, đội quan sát sẽ rút lui trở về điểm cách biên giới thị trấn mười ki-lô-mét và tiếp tục việc theo dõi. Bất kỳ hoạt động bất thường nào đều phải được ghi lại. Mọi nỗ lực của người ngoài nhằm đi vào hoặc thoát ra khỏi khu vực sẽ bị bắt dừng lại. Lực lượng không gây chết người được ủy quyền cho hoạt động này.

Các thực thể SCP-3300-1 cố gắng rời khỏi Clear Water sẽ bị giam giữ và phỏng vấn dưới vỏ bọc cuộc tìm kiếm của cảnh sát. Sau đó họ sẽ được phép tiếp tục hành trình dưới sự theo dõi của Tổ Chức.

Tất cả các nhân viên tham gia vào việc quản thúc SCP-3300 đều được kê đơn thuốc ký ức Cấp-Y hàng tuần.

Mô tả: SCP-3300 là một sự kiện hằng năm trong đó quần chúng của thị trấn Clear Water, Montana (về sau là SCP-3300-1) biến mất và được thay thế bằng một nhóm công dân mới. Sự kiện SCP-3300 thường xảy ra vào giữa tháng Sáu và kéo dài từ sáu đến mười tám ngày. 48 giờ đầu tiên của sự kiện được đánh dấu bằng một cơn mưa nhẹ, liên tục khắp toàn bộ thị trấn. Cơn mưa không di chuyển và xuất hiện bất chấp thời tiết khu vực xung quanh.

Phần này của sự kiện kết thúc khi cơn mưa chuyển sang một cơn giông bão nghiêm trọng kéo dài trong suốt thời gian còn lại của SCP-3300. Khu vực bên trong sự kiện SCP-3300 qua thời điểm này chưa bao giờ được quan sát. Bất kỳ nỗ lực nào của Tổ Chức nhằm khám phá sự kiện này đã kết thúc trong việc mất toàn bộ nhân sự/thiết bị, hoặc thất bại ngay cả trong việc tiến vào vùng hiện tượng. Một vài lần nhân sự thâm nhập SCP-3300 đã ngay lập tức xuất hiện ở phía bên kia thị trấn.

Khi sự kiện SCP-3300 kết thúc, tất cả các cá thể của SCP-3300-1 trước đó sẽ được thay thế bằng các lần lặp mới với bề ngoài, nhân cách, và ký ức hoàn toàn mới. Ngoài việc lưu tâm đến tính chất nghiêm trọng khác thường của cơn bão, các cá thể mới cho thấy không có hồi ức về sự kiện này.

Các cá thể của SCP-3300-1 cư xử tương tự với một con người bình thường. Tuy nhiên, không có bất kỳ hồ sơ về bất kỳ cá thể nào trước khi họ xuất hiện từ một sự kiện SCP-3300 hiện có. Các cá thể thỉnh thoảng sẽ chia tên, nghề nghiệp, ký ức nhất định, và nét tính cách rõ ràng với những người từ lần lặp trước của SCP-3300. Tuy vậy, không cá thể SCP-3300-1 nào được quan sát lặp lại từ các sự kiện trước đó. Các cá thể SCP-3300-1 đều không biết về bản chất dị thường của họ và sự kiện xung quanh sự tồn tại của họ. Thử nghiệm vật lý và khám nghiệm tử thi cho thấy không có sự khác biệt nào so với con người bình thường. Các cá thể của SCP-3300-1 bên ngoài thị trấn khi SCP-3300 xảy ra sẽ biến mất vài ngày sau khi sự kiện bắt đầu. Mọi nỗ lực để quan sát sự biến mất này đều thất bại.

SCP-3300 đi kèm với hiệu ứng nhận thức độc vừa phải. Mọi công dân bên ngoài tìm hiểu về sự tồn tại của thị trấn Clear Water hoặc công dân của nó sẽ ít quan tâm đến bản thân trừ khi chủ thể được chú ý trực tiếp. Hiệu ứng này ảnh hưởng đến sự tập trung hơn là ký ức— những người bị ảnh hưởng sẽ không quên rằng Clear Water tồn tại, nhưng lại tỏ ra khó khăn khi chú ý đến nó. Các công dân bên ngoài quen biết với các cá thể biến mất của SCP-3300 sẽ không nói gì về sự vắng mặt của họ trừ khi được nhắc đến, và thậm chí sau đó còn tỏ ra ít quan tâm đến.

Lịch sử của SCP-3300 hiện không rõ. Ghi chép về sự tồn tại của nó trở lại sự khởi đầu của Tổ Chức. Mặc dù vậy, hầu như không có tiến triển nào được thực hiện trong nỗ lực nghiên cứu các hiện tượng.

Phụ lục: Nhật ký sau đây đã được phục hồi sau hậu quả của sự kiện SCP-3300 kết thúc vào ngày 30 tháng 6 năm 1995 và cho là một trong một vài sự mô tả những gì xảy ra trong thời gian hiện tượng xuất hiện. Người viết tập tài liệu này được định danh là SCP-3300/1995/4307 AKA “Margaret Lane”. Các sự kiện diễn ra trong nhật ký chưa được xác minh. Nỗ lực tự động quan sát bên trong sự kiện SCP-3300 vẫn đang được tiến hành.


Này, nếu Kurt Cobain giữ một cuốn nhật ký, thì đó không phải là ý tưởng tồi, phải không? Giúp thể hiện khía cạnh nghệ thuật của tôi hoặc điều gì đó đi. Cuối cùng cũng lấy được mọi bản viết tay tôi muốn hoàn thành. Tôi không biết nữa. Mẹ nói đó có thể là một cách tốt để tôi “tập trung” vào những thứ khác, điều đó có nghĩa là mẹ chỉ muốn một cách dễ dàng để rình mò và đảm bảo rằng tôi không có tội lỗi gì. Đùa với bà ấy mặc dù bà nghĩ rằng bà sẽ có thể tìm thấy thứ này. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nó cũng tốt để có một cái gì đó để nhìn lại. Hy vọng để nhắc nhở bản thân rằng mọi thứ sẽ tốt hơn.

Tôi đã từng có một giấc mơ, thật là kỳ lạ khi mà tôi thường không nhớ giấc mơ của mình nhưng tôi đã có một giấc mơ như thế này ba lần trong một tuần qua. Trong nó, tôi không phải là chính mình. Tôi ở trong một căn lều nhỏ, đứng trên giường nơi con gái tôi nằm. Da con bé đỏ, nhợt nhạt, và nóng. Tôi đang cầu nguyện căn bệnh sẽ không đưa con bé đi, cầu nguyện rằng con bé sẽ tỉnh lại hoặc hoặc đây chỉ là một vài căn bệnh khác. Tôi biết, nó sẽ không có tác dụng. Thi thể của chồng tôi sẽ không để tôi quên đi.

Một người khỏe mạnh khác, một cậu bé nghĩ rằng mình là một người đàn ông, gọi chúng tôi lại với nhau. Số ít còn lại. Tôi nhìn chằm chằm khắp phòng và thấy biểu cảm tương tự trên mặt của họ mà tôi cảm thấy trong lòng. Tất cả ngoại trừ cậu bé. Cậu bé cười toe toét khi chúng tôi bước vào làm điệu bộ tới cái bát đầy nước trước mặt cậu ấy.

"Cháu đã tìm thấy nó," cậu nói. "Chìa khóa cho sự cứu rỗi của chúng ta."

Và rồi nó kết thúc. Khá là kỳ quặc, phải chứ? Không hề có cách nào để làm điều đó. Dù sao đi nữa, tôi đang về với Sam vì vậy đây sẽ là ngày hôm nay.

Những đám mây xám trên đường chân trời. Chúng tôi cần cơn mưa.


Tôi không thể nhớ nổi mặt trời trông như thế nào. Ha. Đùa thôi. Nhưng đã ba ngày mưa phùn rồi và nó có vẻ sẽ không kết thúc sớm. Điện thoại cũng loạn như địa ngục luôn. Đài radio nói rằng chúng tôi có thể mong chờ thời tiết duy trì trong ít nhất một tuần nữa.

David đã cố gắng đến sớm hơn hôm nay và tôi bảo anh ta cút xéo ngay lập tức trở lại con hào mà anh ta lui tới. Rằng tôi không quan tâm thứ mà anh ta có được trên tay tốt như thế nào. Anh ta thực hiện thói quen đá con chó con của mình nhưng cuối cùng cũng rời đi trước khi mẹ chú ý, cảm ơn Chúa.

Thật ra, cơn mưa thật thư giãn. Nó có một nhịp điệu với nó. Tôi có thể quen với điều này.


Tôi không nghĩ nó đã từng gây bão khắc nghiệt như thế này trong đời. Bây giờ là 2 giờ chiều nhưng nếu nhìn ra ngoài thề với bạn nó cứ như là nửa đêm vậy. Cổ họng tôi bắt đầu đau nhức vì hét lên hơn cả tiếng ồn. Không biết cái quái gì đang xảy ra nữa. Một phút trước trời mưa phùn, the người tiếp theo để đổ toàn bộ Biển Thái Bình Dương lên đầu chúng tôi. Internet và điện thoại hoàn toàn ngừng hoạt động. Một vài giây trước của đài radio rõ ràng nhất chúng tôi nhận được là một loạt cảnh báo lốc xoáy và lũ lụt. Không có gì để làm ngoài việc chui vào bên trong và xem chúng ta có thể chơi bao nhiêu ván Monopoly chúng tôi có thể chơi trước khi mẹ giết tôi hoặc tôi tự giết mình.

Tôi thề một vài người trong thị trấn này chắc hoàn toàn mất trí bởi đôi khi có tia chớp tôi có thể thấy họ đi dạo bên ngoài. Một trong số họ chỉ đứng yên đó.


Tôi viết thứ này từ phía sau xe van của Jared và chúng tôi sẽ giống như 80 dặm một giờ xuống đường cao tốc và Isabel đang khóc bên cạnh tôi và tôi không biết cái quái gì đang xảy ra nữa. Tôi nghĩ tôi đang chuẩn bị chết. Mặc dù vậy tôi sẽ tiếp tục viết. Tay tôi run lên khi tôi viết.

Nó không thể hơn một giờ đồng hồ trước rằng điều này đã xảy ra. Bọn tôi đều ở chỗ của tôi. Sam, Jared, Mike, và Isabel đều đã tới đây. Tôi đã không mong đợi họ nhưng Jared cứ khăng khăng sẽ không để thứ gì bé tí như trận lụt kinh thánh ngăn chúng tôi khám phá những tầng thấp của vùng thi thể kinh hãi của Arzganoth. Ngu ngốc. Ngu ngốc.

Vì vậy chúng tôi lăn lộn và bắt đầu chơi như thể mọi thứ vẫn bình thường. Sam DMing thực hiện với giọng điệu quái vật nhỏ ngu ngốc. Isabel và Mike tranh cãi về mọi mảnh kho báu và cái bẫy mà chúng tôi có thể gặp. Jared vật lộn chỉ để giữ tất cả chúng tôi không giết lẫn nhau. Mẹ ở phòng khác, vờ như bà không nghe thấy.

Chính Isabel là người đầu tiên nhận ra tiếng đập của. Giống như có ai đó đang cố gắng phá nó. Lúc đầu chúng tôi không chắc phải làm gì, ý tôi là bất kỳ ai đập mạnh vào của nhà bạn khi đã muộn thế này sẽ rất đáng nghi ngay cả khi không có một cơn bão khốn khiếp nào bên ngoài, đúng chứ? Vì vậy chúng tôi chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm nhau cho đến khi Jared đứng dậy và chộp lấy một que cời từ lò sưởi và kiểm tra lỗ cửa.

Tôi tự hỏi ý nghĩ đầu tiên của cậu ấy là gì. Ngạc nhiên? Nhầm lẫn? Có phải cậu ấy chỉ chấp nhận nó, như tôi đã làm, quá choáng váng vì sự kỳ lạ với câu hỏi khi cậu ấy mở cánh cửa và thấy một gia đình ngoài hành lang của chúng tôi. Một người mẹ, người bố, và hai đứa trẻ. Tôi chưa từng nhìn thấy một trong số họ bao giờ. Trong một giây tất cả chúng tôi nhìn chằm chằm lẫn nhau rồi người bố đẩy qua Jared rồi nói, “Tại sao cậu lại trong nhà của tôi?”

Mẹ đã ra khỏi phòng khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi nghe gã đàn ông nói bà ấy ngay lập tức tức giận tột độ. “Ý anh là sao khi anh nói đây là nhà của anh, đồ khốn? Đây là nhà của tôi! Anh định làm cái quái gì mà đột nhập vào đây? Tôi thề với Chúa, anh có mười giây trước khi tôi gọi cảnh sát tới đây!” Chúa ơi. Tôi nhớ là mình đã bực mình. Và bối rối. Ước gì bà ấy không tức giận lên mọi thứ như vậy.

Biểu hiện của người bố đó không thay đổi. Anh ta bước về phía trước lần nữa, và Jared cố gắng giữ anh ta lại. Khi cậu ta làm vậy, người đó chỉ… hất cậu ấy ngã. Túm lấy cổ áo Jared và ném cậu ấy qua phòng khách vào nhà bếp. Jared bám vào quầy và đi khập khiễng. Và rồi người bố nói lại, chính xác câu trước đó, “Tại sao cậu lại trong nhà của tôi?”

Đó là khi mẹ tấn công anh ta bằng một chiếc gậy gôn. Anh ta hầu như không có thời gian để phản ứng kịp trước khi bà vung nó vào ngực hắn. Trong một giây bà ấy trông vui lòng với chính mình. Tôi chắc rằng bà ấy đã tạo nên một câu chuyện để kể với bạn bè của bà về cách bà đánh bại kẻ đột nhập ra sao. Khi bà ấy cố gắng kéo cây gôn trở lại, và bà ấy không thể, biểu cảm ấy biến mất. Gã đàn ông trông không hề đau đớn chút nào. Cây gậy bị mắc kẹt trong ngực anh ta, và da xung quanh anh ta gợn sóng, giống như khi bạn ném hòn đá xuống vũng nước. Nước chảy ra từ kim loại đâm vào da.

Mẹ nhìn chằm. Rồi bà hét lên. Ngã xuống, bò lết trên sàn nhà để chạy thoát. Gã đàn ông nhìn xuống cây gậy với biểu cảm giống như khi bạn nhìn một con gián chết. Anh ta nắm lấy nó ngay bên dưới nó đâm vào, kéo nó ra khỏi ngực mình. Giữ lấy nó khi anh ta bước về phía mẹ.

Bà ấy ngừng di chuyển ngay lần đầu anh ta đập vào đầu bà ấy. Bà ấy chỉ ngã xuống. Giống như một hòn đá vậy. Và anh ta đập bà ấy lần nữa. Và lần nữa. Và lần nữa và toàn bộ khoảnh khắc ấy anh ta gào “Nhà của tôi, nhà của tôi,” cùng một câu chết tiệt, từ chết tiệt duy nhất anh ta biết nói và lũ trẻ đứng trước cửa chỉ nhìn và bà vợ giữ chúng lại gần và tôi thề với Chúa bà ta đang cười. Sam đứng dậy, giống như cô ấy định nện hắn nhưng Mike giữ lại cô ấy và nói không, rằng chúng tôi phải chạy và chúng tôi đã làm vậy, Mike và Sam chộp lấy Jared ngay cả khi cậu ấy không di chuyển và tôi lấy cuốn nhật ký mà thậm chí không cần nghĩ về nó và tôi thực sự không nhớ gì sau đó ngoại trừ Sam đang lái xe và khóc và Mike hét lên và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là về cơ thể của mẹ như thế nào khi bà ngã xuống. Ánh sáng biến mất khỏi mắt của bà trước khi cơ thể bà chạm xuống sàn.

Chúng tôi lái thẳng đến đồn cảnh sats. Tôi và Mike quyết định đi vào trong trong khi Sam và Isabel theo dõi tình hình Jared. Điện vẫn còn bật nhưng đồn bị khóa cùng không ai bên trong cả. Chúng tôi bước xung quanh, nhòm qua từng khung cửa sổ. Không gì cả. Khi chúng tôi trở lại chiếc xe Jared vẫn chưa tỉnh và hơi thở cậu ấy bắt đầu loạn con mẹ nó lên, vì vậy chúng tôi đã bàn bạc và quyết định đưa cậu ấy tới bệnh viện ở Landhart. Nó chỉ mất hai giờ lái xe. Và chúng tôi sẽ tới đó sớm thôi. Nó sẽ ổn thôi.


Chúng tôi đã lái xe trong sáu giờ đồng hồ rồi. Chúng tôi gần hết xăng. Jared vẫn chưa tỉnh lại. Và chúng tôi vẫn chưa tới Landhart. Chúng tôi đã tăng tốc độ gấp hai lần. Kiếm tìm mọi biển báo giao thông, đèn tòa nhà, mọi thứ để cho chúng tôi biết rằng chúng tôi đang chỗ khỉ ho cò gáy nào. Nhưng không có gì cả. Không biển báo. Không thành phố. Không có nổi cả một trạm xăng. Chúng tôi không hề gặp một chiếc xe nào kể từ khi chúng tôi rời khỏi nhà. Cơn mưa rơi thật khắc nghiệt ngoài đây. Mike nói rằng chúng tôi cần quay lại, thử quay lại thị trấn trước khi chúng tôi bị mắc kẹt. Isabel nói rằng điều đó thật điên rồ, chúng tôi cần tiếp tục tìm kiếm bệnh viện và chúng tôi không có đủ xăng để trở lại. Sam nói rằng cậu ấy sẽ tiếp tục lái. Đó là những gì chúng tôi có thể làm tại thời điểm này.


Jared đã chết. Và chúng tôi đã hết xăng. Chiếc xe chết máy có lẽ từ một giờ trước. Jared có lẽ là nửa giờ sau đó. Không biết chúng tôi đang ở đâu đây. Chúng tôi quyết định trở lại đi quanh, xem xem liệu chúng tôi có thể gặp bệnh viện một lần nữa, nhưng không có gì cả. Isabel và Mike đang làm điều đó, mỗi người đều tin rằng đây là lỗi của người kia. Sam phớt lờ họ đi. Cậu ấy ngồi bên cạnh Jared, giữ tay cậu ấy. Cô ấy chưa hề rời mắt khỏi cậu ấy kể từ khi cậu ấy ngừng thở. Không nói được mười từ kể từ khi chúng tôi rời khỏi thị trấn.


Tôi có lẽ đã ngủ thiếp đi bởi vì tôi có một giấc mơ nữa. Tôi biết ngay nó là sự tiếp nối từ sự việc trước đó. Nó quá rõ ràng, quá thực tế để trở thành bất kỳ thứ gì khác. Và kể cả khi tôi biết nó chỉ là một giấc mơ nhưng tôi không thể làm gì ngoài việc xem nó.

Tôi đứng đến mức nước ngập mắt cá chân dưới một dòng sông rộng, trong. Tôi đang giữ xác của con gái tôi. Tôi không rõ làm thế nào tôi nhận ra con bé, như là bị bệnh giống con bé vậy. Tóc con bé rụng hết. Làn da con bé bị bao phủ hoàn toàn trong những chiếc vảy đen che phủ cả đôi mắt nó. Những vệt da nứt nẻ rụng xuống khi tôi cánh tay tôi cọ xát vào người con bé. Nhưng vì một số lý do khi tôi nhìn con bé, tôi không cảm thấy buồn. Tôi cảm thấy hy vọng.

Tôi quỳ xuống và đặt cơ thể con bé xuống nước. Nó trôi trên mặt nước. Rồi nhấn chìm nó, biến con bé trở thành một phần của nó. Con bé trở thành hiện tại đưa nó đi và tôi biết nó sẽ cuốn con bé ra biển nơi con bé cuối cùng có thể thanh thản.

Nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc. Tôi quay trở lại, lội ngược lại lên bờ nơi thi hài đen kịt của chồng tôi đang đợi. Khi làm vậy tôi trở nên biết rõ hơn về những người khác. Những người sống sót. Mỗi người đều có thi thể của con cái, gia đình, bạn bè của họ. Mười tám người sống sót. Hàng trăm thi thể. Từng người một chúng tôi đưa họ ra sống, cho đến khi chỉ còn lại chúng tôi.

Tôi tỉnh giấc với âm thanh của Jared đang bốc hơi. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Những người khác đang trườn xung quanh cơ thể và tôi không thể có một cái nhìn tốt. Tất cả những gì tôi có thể thấy là hơi nước lấp đầy chiếc xe. Khi tôi đẩy qua tôi thấy cơ thể cậu ấy sôi lên. Đó là cách tốt nhất để mô tả nó. Bong bóng làm quằn quại và nổ lốp bốp trên da cậu ấy. Những giọt nước nhấp nhô trên bề cậu ấy và đốt cháy khi chúng chạm chúng tôi. Hình thù cậu ấy gần như biến mất hoàn toàn, ngoài một tảng thịt ang áng giống con người trong bộ quần áo và một số đường gợn lên có thể là đặc điểm nhận dạng của khuôn mặt. Sam cố gắng chạm dòng nước để… tôi không biết có lẽ để ngăn nó? Cứu cậu ấy? Bắt lấy cậu ấy? Nhưng hơi nóng của hơi nước đẩy cậu ấy lại. Và những gì chúng tôi có thể làm là theo dõi Jared bốc hơi đi mất. Cho đến khi thứ duy nhất còn lại của cậu ấy là hơi nước và bộ quần áo ướt sũng.


Chúng tôi quyết định rời đi. Hoặc, Mike và Sam quyết định rời đi, và Isabel và I nhận ra chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo. Ý tôi là, nó có gì khác biệt cơ chứ? Ở lại hoặc đi, kết quả vẫn sẽ vậy. Nhưng tôi cố gắng tìm kiếm thứ gì đó ngoài kia có lẽ tốt hơn là ở lại xe cho đến khi tất cả chúng tôi đói đến chết. Chúng tôi lấy đèn pin từ hộp bao tay và đi ra ngoài.

Chúng tôi không thể đi bộ hơn một dặm trước khi chúng tôi tới thị trấn. Tôi gần như và vào Mike khi cậu ấy dừng lại sau khi chiếu sáng lên biển “Chào mừng tới Clear Water”. Cậu ấy không hề nói gì cả. Cậu ấy có thể nói gì chứ? Chúng tôi quay lại, bắt đầu tìm kiếm con đường khác. Không chắc bao xa. Hai dặm? Ba? Chúng tôi không gặp chiếc xe nhưng nó không thành vấn đề. Chúng tôi kết thúc tại biển hiệu. Thành phố.

Sam quay lại, bước ra khỏi đường cao tốc và vào vùng trồng trọt bao quanh nó. Chúng tôi đi theo. Chúng tôi biết nó sẽ không hiệu quả nhưng dù sao chúng tôi cũng làm theo. Ớ phía bên kia của cánh đồng, chúng tôi thấy mình trở lại đường cao tốc, phía trước tấm biển.

Mike quyết định cậu ấy sẽ không quay lại. Không còn đường chết tiệt nào nữa. Cậu ấy thà chấp nhận rủi ro dưới cơn mưa còn hơn là tốn thêm một giây với bất kỳ thứ gì trong thị trấn đó. Chúng tôi thuyết phục rằng bất cứ thứ gì trong thị trấn cũng tốt hơn là bên ngoài nó, hơn nữa ít nhất trong thị trấn còn có thức ăn. Nhưng cậu ấy không nghe. Vì vậy chúng tôi đi bộ và ba phút sau cậu ấy bắt kịp. Không hề nói lời nào cả.

Đèn trong thành phố đều sáng nhưng không có người nào cả. Không xe hơi. Một vài lần tôi tưởng tôi nhìn thấy thứ gì đó chuyển động, nhưng nó luôn là một cành cây hoặc mảnh rác bị thổi bay bởi gió. Chúng tôi đã cảnh suốt thời gian nhưng không có gì xảy ra cả.

Chúng tôi quyết định lui tới Dirk’s Sporting bởi vì nó có súng và lại còn ngay bên cạnh cửa hàng tạp hóa. Sam và Mike đi tới và lấy thức ăn trong khi Isabel và tôi (nghĩa là chỉ có tôi) lấy đồ của cửa hàng. Khi những người khác trở lại bọn tôi quyết định thay phiên nhau để ngủ. Hai người thức dậy cùng một lúc. Tôi tình nguyện cho ca đầu tiên mặc dù tôi cảm thấy mình như muốn rã rời. Tôi chỉ không thể mơ về nó lần nữa.


Mike tự bắn mình. Và mọi chuyện còn tệ hơn tôi tưởng ban đầu. Trong một khắc, tôi vẫn còn giữ ý nghĩ sinh tồn. Rằng có một loại lối thoát nào đó tới tình cảnh con mẹ nào đó mà chúng tôi thấy mình gặp phải. Nhưng không có. Tôi không nghĩ là nó từng có. Đây là kết cục duy nhất mà tôi có thể hi vọng.

Nhưng nếu tôi cứ nghĩ đến việc tôi sẽ trở nên phát điên. Mike. Cậu ấy đã chết. Chúng tôi đang canh cùng ca với nhau khi cậu ấy đứng dậy và nói cậu ấy sẽ trở lại một phút nữa. Tôi tưởng cậu ấy chỉ đi vệ sinh, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng súng nổ.

Tôi đến đó khoảng hai mươi giây trước Sam và Isabel. Cơ thể cậu ấy sụp xuống tỳ vào tường, nòng súng kẹt trong miệng. Không hề có máu, và tôi nghĩ rằng cậu ấy chỉ bắn trượt hoặc vô tình nổ súng cho đến khi tôi thấy lỗ đạn đằng sau hộp sọ cậu ấy. Và sau đó tôi nhận ra có thứ gì đó trên tường đằng sau cậu ấy, nhưng nó không phải là máu. Nó là nước.

Isabel hét lên khi cô ấy thấy cái xác. Tôi nghe cô ấy thở hổn hển và phớt lờ cô ấy. Sam quỳ xuống bên cạnh tôi, đủ gần để tôi có thể cảm thấy cậu ấy đang run rẩy. Trong một khoảnh khắc, tiếng ồn duy nhất là tiếng thở gấp gáp của cậu ấy và tiếng thút thít của Isabel. Rồi Sam vươn tay ra và chạy dọc ngón tay của mình trên vành sọ Mike. Cô ấy rút chúng lại, nhìn chằm chằm. Một tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau cổ họng cô. Đầu ngón tay cô ấy được phủ trong nước.

Trước khi tôi có thể phản ứng cô ấy ấn mạnh ngón tay mình vào vết thương. Nước chảy xuống tay cô ấy khi cậu đào qua thứ đáng lẽ phải là não của anh ấy. Nước đầy hộp sọ của cậu ấy. Rồi khi chúng tôi hạ thi thể cậu ấy nằm xuống sàn thì đó là nước đọng lại trên gỗ.

Sam nhảy qua, chạy tới quầy hàng. Vồ lấy một con dao từ bao của nó và giữ nó trên cánh tay của cô. Chúng tôi nhìn lẫn nhau. Tôi không muốn cô ấy làm vậy. Không muốn xem điều gì sẽ xảy ra.

Cô ấy cắt mỏng cánh tay của mình và nước chảy ra từ vết thương.

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào vết thương, quá mất tập trung để nhận ra Isabel đang gọi chúng tôi. Mãi cho đến khi cậu ấy chạy tới và kéo mạnh tay áo tôi, tôi mới nhận ra cô ấy tồn tại.

“Ở bên ngoài,” là tất cả những gì cô ấy nói.

Hàng trăm người đã tập trung ngoài cửa sổ. Những bóng hình bất động nhìn chằm chằm qua bóng tối, lấp đầy đường phố. Khi ánh chớp lóe lên, tôi thấy khuôn mặt của những người lạ, ướt đẫm cơn mưa.

Họ đã ở ngoài đó được hai giờ rồi. Không hề di chuyển một cen-ti-mét. Họ ở bên ngoài mọi cửa sổ, mọi lối ra. Tôi không biết họ sẵn sàng chờ đợi bao lâu nhưng tôi chắc mẹ nó rằng nó lâu hơn là chúng ta có.

Có lẽ Mike đã đúng.


Sam rời đi và chúng tôi không buồn ngăn cô ấy lại. Cậu ấy lẩm bẩm gì đó trước khi đứng dậy và bước ra khỏi cửa. Tôi nhớ mình đã nghĩ, khi tôi nhìn cậu ấy rời đi, rằng tôi nên làm gì đó. Tôi nên giúp đỡ cô ấy hoặc gọi cho cô ấy hoặc chặn lối ra của cô ấy. Nhưng ý nghĩ sẽ không vượt qua não tôi, giống như có một bức tường giữa các dây thần kinh của tôi vậy. Vì vậy tôi chỉ nhìn cô ấy bước vào cơn mưa.

Những cái bóng chuyển động ngay khi cô ấy bước ra ngoài. Họ mở đường để cô ấy đi qua và cô ấy biến mất vào trong họ. Chìm trong bóng tối.

“Tôi không muốn phải quay lại.” Đó là những gì cậu ấy nói trước khi rời đi.


Trong giấc mơ của tôi tôi là cơn bão, và tôi đang la lên. Cơn mưa quất vào tôi như dao cạo cào qua người tôi. Cơn mưa băng giá cắn vào da tôi. Ngoại trừ việc tôi không có cơ thể, tôi không có da. Cơn gió là một phần của tôi. Cơn mưa là từ tôi. Mỗi giây tôi xé toạc bản thân mình và sửa mình, xé toạc ra và định hình lại, cho đến khi tôi rải rác thành cơn bão. Bị mắc kẹt tới khấy đục. Xung quanh tôi, tôi nghe thấy tiếng la hét của người thị trấn tôi. Tôi cảm thấy sự hiện diện của họ chống lại tôi, và cũng là một phần của cơn bão như tôi. Chúng tôi chiến đấu, đấu tranh, nhưng cơn bão không thể bị suy nhược. Nó va mạnh trên mặt đất, kéo chúng tôi vào dòng đuôi nó. Và rồi tôi ngã xuống, đổ xô xuống mặt đất. Trong một khoảnh khắc Trái Đất ôm lấy tôi. Tôi nhớ cảm giác nó như thế nào khi cảm thấy bụi bẩn dưới chân và ánh nắng mặt trời trên da và không khí mát trong phổi. Cho đến khi cơn bão đánh cắp tôi lần nữa, và tôi bị kéo lại trong tiếng hét của bạn mình. Tôi tỉnh giấc và Isabel đã đi rồi. Chỉ là một vũng nước trên sàn nhà. Tôi nghĩ cơn mưa đang nói chuyện với tôi. Tôi có thể nghe thấy nó kể từ khi tôi thức dậy. Tôi không biết rõ nó đang nói gì nhưng những tiếng thì thầm bên tai tôi ngày càng lớn. Khi tôi bịt tai lại nó vẫn ở đó. Nếu tôi hét nó sẽ vượt lên trên trong tiếng la hét. Tôi đang cố viết chỉ để tập trung vào bất kỳ thứ gì khác nhưng giọng nói CHẾT TIỆT vẫn ở đó và tôi biết nó muốn tôi làm gì. Nó muốn tôi tham gia nó. Tôi là con của nó và nó nhớ tôi. Nó không thể chịu được việc xa nhau. Tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm gì? Những người lạ vẫn ở bên ngoài, quan sát tôi, chờ đợi lựa chọn của tôi. Bởi vì họ biết lựa chọn của tôi sẽ là gì, phải không? Chỉ có một cách duy nhất để kết thúc việc này. Tôi có thể đợi và chết hoặc tự bắn mình hoặc cắt cổ tay hoặc bước ra ngoài cơn mưa nhưng tất cả đều sẽ kết thúc cùng một cách. Nước là vĩnh cửu. Nước sẽ vẫn còn cho dù nó bị ô nhiễm như thế nào. Cuối cùng tất cả chúng ta sẽ trở thành mưa.

Tôi không muốn phải quay lại.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License